Kị Sĩ Đen

"Cậu thấy hắn thế nào?" - Daniel vừa đi vừa hỏi.

"Ai cơ?" - Hermione hỏi lại.

"Thì Gilderoy Lockhart ấy."

"Quả thật, hơi...thất vọng." - Hermione chán nản.

"Mình đã nói mà." - Pansy hất cằm kiêu ngạo nói - "Hắn là kẻ vô dụng."

Hermione cũng chưa có ý kiến gì về năng lực của vị giáo sư mới này cả. Cô chỉ cảm thấy người như vậy không hợp làm giáo sư. Ông ta quá chú trọng danh tiếng.

.......

Lớp Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám
Đàn rắn nhỏ và sư tử nhỏ đen mặt nhìn người đang liến thoắng trên bục giảng.

"Gilderoy Lockhart, huân chương Merlin đệ tam đẳng, hội viên danh dự của Liên minh chống Nghệ thuật Hắc ám, năm lần dành được danh hiệu Nụ cười mê người của Tuần san Phù thủy. Tất nhiên, ta sẽ không đem nó treo ngoài miệng, nó không thể dùng để đánh đuổi Nữ thần báo tử, đúng không?" - Hắn vừa cười vừa chỉ vào tấm hình của mình treo tường.


Đàn rắn nhỏ không khỏi càng thêm khinh thường. Mà những nữ sinh Gryffindor trong lớp thì vô cùng thất vọng. Mấy trái tim hồng trong mắt nổ đôm đốp. Sao ông ta có thể tự mãn như thế.

Không để ý tới thái độ của học trò, Lockhart cầm một tập giấy đi xuống phát cho học sinh:

- Thầy thấy mọi người đã mua đủ bộ sách của thầy. Tốt lắm. Ta nghĩ hôm nay chúng ta nên làm một ít trắc nghiệm nho nhỏ trước. Đừng lo lắng. Chỉ là kiểm tra xem các trò đã đọc sách như thế nào và lĩnh hội chúng ra sao thôi.

Đám rắn nhỏ không khỏi nhìn hắn đầy khinh thường. Chưa có một giáo sư nào phải tự tay đi phát bài cho học trò cả. Không lẽ pháp thuật của hắn chỉ dùng để chống lại người sói hay ma cà rồng thôi à? Đợi đến khi nhìn rõ nội dung trên tờ giấy, cả lớp đều trợn tròn mắt.

1. Gilderoy Lockhart thích nhất màu gì?

2. Khát vọng sâu kín nhất của Gilderoy Lockhart là gì?

3. Trò cho rằng thành tựu lớn nhất của Gilderoy Lockhart từ trước đến nay là gì?

...

54. Sinh nhật của Gilderoy Lockhart là vào ngày nào? Quà sinh nhật lý tưởng nhất của hắn là gì?

Năm mươi tư câu hỏi, ba mặt giấy kín chữ. Tất của Merlin. Cái quái gì thế này? Tất cả đều nhìn chằm chằm vào người vẫn đang đứng trên bục giảng cười toét miệng như một tên ngốc kia.

"Nhanh lên. Các trò chỉ có ba mươi phút thôi."

Nửa giờ sau, Lockhart thu bài, vừa xem vừa nhận xét:

- Không có ai nhớ ta thích nhất là màu tím đinh hương sao? Ta đã đề cập tới trong cuốn "Sống một năm với người sói Tây Tạng mà". Ta cũng từng nhắc tới quà sinh nhật lí tưởng nhất của ta là phù thủy và Muggle chung sống hòa bình. Tất nhiên ta cũng không từ chối một chai Whiskey. A. Trò Hermione Granger biết khát vọng sâu kín nhất của ta là tiêu diệt
hết những thứ tà ác trên đời và tiêu thụ hết sách của ta. Tốt lắm. Một điểm O cho trò Granger.

Hắn ngẩng đầu lên:

- Trò Granger ngồi ở đâu?

Hermione run rẩy giơ tay lên. Daniel có thể thấy rõ gương mặt đang cúi gằm của cô trông như muốn giết người.


"Được rồi. Trở lại việc chính." - Lockhart vỗ tay để thu hút sự chú ý.

Hắn đi ra phía sau bục giảng, xách một cái lồng được phủ kín đặt lên bàn.

"Đây là bài học hôm nay của chúng ta. Trong căn phòng này các trò sẽ thấy những gì tà ác nhất. Nhưng đừng lo, chỉ cần có ta ở đây, các trò sẽ không xảy ra bất cứ chuyện gì."

'Bởi vì ông ở đây nên mới đáng lo đấy.' - Đám rắn nhỏ nghĩ thầm.

"Ta muốn các trò không được hét lên." - Hắn nói khẽ - "Điều đó sẽ chọc giận chúng."

Học trò nín thở chờ đợi. Khi Lockhart kéo tấm khăn đen ra như thể nó nặng cả ngàn cân, sau một phút tĩnh lặng, cả lớp cười ầm lên.

"Ta đã rất vất vả để tóm được những con yêu tinh Cornwall này." - Hắn tự hào nói.

"Chúng thật đáng sợ và nguy hiểm." - Seamus bên Gryffindor cười phá lên.

"Trò nói rất đúng." - Không nhận ra mình đang bị cười nhạo, hắn tỏ vẻ nghiêm trọng - "Chúng rất xảo quyệt và có sức phá hoại rất lớn."

Như để chứng minh những gì hắn đang nói, những con yêu tinh xanh lè, cao chừng tám tấc phát ra những tiếng hét chói tai. Chúng không ngừng bay loạn trong lồng, giật giật song sắt tìm cách thoát ra.

"Để xem các trò đồi phó với chúng như thế nào?" - Dứt lời hắn lập tức mở cửa lồng.

Đám yêu tinh ào ra, bay loạn trong lớp. Chúng hất tung sách vở và đồ dùng trên bàn, xé vụn những giấy tờ chúng chạm vào. Chúng còn ném túi sách của học trò ra ngoài cửa sổ. Thảm nhất là Neville Longbottom. Anh chàng Gryffindor mập mạp bị chúng lôi lên trần nhà đang treo mình lủng lẳng trên đèn chùm.


Sau khi được Harry dạy dỗ một thời gian, phản ứng của các Slytherin, Daniel và Hermione khá nhanh. Trong chớp mắt Lockhart mở cửa lồng, họ đã nhanh chóng cầm đũa phép trong tay, ném thần chú đóng băng về đám yêu tinh lại gần mình. Với những sinh vậy di chuyển với tốc độ cao, việc đầu tiên là phải tìm cách hạn chế tốc độ của chúng. Trong đó thần chú Đóng băng là hữu hiệu nhất.

"Bắt chúng lại. Chúng chỉ là những con yêu tinh nhỏ thôi." - Lockhart đứng trên bục giảng lớn tiếng, đồng thời rút đũa phép làm mẫu - "Peskipiksi Pesternomi."

Không ngờ thần chú không những không có hiệu lực mà đũa phép còn bị một con yêu tinh giằng mất rồi ném qua cửa sổ. Lockhart xấu hổ vừa hô hào học trò bắt yêu tinh vừa đi ra cửa muốn chuồn mất.

"Freezing Charm." - Daniel làm như "vô tình" ném cho hắn ta một bùa đông cứng.

"Chúng ta không thể xử lí hết chúng được. Đi tìm giáo sư đến giúp thôi."
- Draco nói với Daniel.

Cùng lúc ấy, các Slytherin nhận được ám hiệu của thủ tịch nên cũng lục tục đi ra ngoài. Daniel cũng dẫn đầu học sinh nhà mình đi theo, còn "lỡ tay" khóa luôn cửa lại. Nếu cậu đoán không lầm, cho dù không dùng pháp thuật gia cố thì hắn ta cũng không ra được.

.......

Bữa tối hôm ấy, giáo sư Lockhart vì bận việc cá nhân nên không thể đến Đại sảnh đường dùng bữa, lớp Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám hôm sau được nghỉ.

Sau bữa tối, Daniel và Draco được mời đến phòng Hiệu trưởng uống trà. Tất nhiên, chẳng có ai dại gì mà thử trà thầy Hiệu trưởng mời cả.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận