Kị sĩ thứ chín

Cuộc thảo luận về con mắt đó vừa mới bắt đầu bằng miêu tả sơ sơ của Geriferry, sau đó lão Khuê Nô phủ định hoàn toàn không lưu tình chút nào, hai người một già một trẻ liền chấm dứt thảo luận. Đối với thứ quá mức hư vô mờ mịt như thế này, lý trí Geriferry cho rằng có lẽ đúng như lời lão Khuê Nô, đó là ảo giác trước khi chết của hắn. Nhưng người sống trên đời không phải luôn luôn dựa vào lý trí để phán đoán thị phi, một khi có sự vật gì khiến mình cảm thấy không hiểu, con người luôn thích dựa vào trực giác của chính mình.
Trực giác của Geriferry là con mắt đẹp đẽ làm mọi người không thể rời ánh mắt đi đó hiện đang ở trong đầu hắn, hoặc nói đang ẩn nấp trong cơ thể hắn. Mỗi lần nghĩ đến khả năng này, hắn liền bồn chồn thấp thỏm, vừa đau vừa vui vẻ. Giống như cắn một miếng đồ ăn ngon nóng bỏng, rõ ràng là muốn nhổ ra nhưng trong lòng lại không nỡ làm vậy. Thật có thể nói là cắt không đứt, gỡ không hết rối.
Lại là một buổi hoàng hôn, từng đàn chim mải mê kiếm ăn vui sướng đón ánh nắng chiều bay về tổ.
Lúc này các kỵ sĩ hộ điện cũng hộ tống Alya rời khỏi đội ngũ, Alya chính thức bước lên đường về. Lúc chia tay, trừ Hayer Stedman tới khách sáo mấy câu, chiếc xe ngựa Geriferry nằm thậm chí còn không hề dừng lại. Trong ánh mắt chăm chú và thâm tình của Alya, chiếc xe vẫn đi thẳng về phía đông, bụi đất bay mù mịt nhưng lại không che được những giọt nước mắt chảy dài trên mặt nàng.
"Đi thôi!" Green nhẹ nhàng kéo tay Alya nhưng lại không kéo đi được.
Sắc trời đã tối, màn đêm buông dần. Một người phụ nữ đứng cô độc trên ngã ba hoang vu dõi mắt nhìn theo tình yêu đã đi xa nàng. Rất lâu sau, Alya chớp mắt, dùng mu bàn tay qua quýt lau nước mắt, sau đó lộ ra một nụ cười mờ nhạt, mờ nhạt đến mức chỉ có chính nàng mới biết rõ ý nghĩa của nụ cười này.
"Ngươi không tới tìm ta, chẳng lẽ ta không thể tới tìm ngươi hay sao?" Đứng lặng một lúc lâu, hình như cuối cùng Alya cũng nghĩ ra một vấn đề rất đơn giản. Trong đêm tối này, nàng lại nhìn thấy một làn ánh sáng rất rõ ràng. Chẳng lẽ đây không phải sự ban ơn của chủ thần? Alya vừa khập khiễng bước đi vừa làm dấu thánh trên ngực.
Lúc Alya chuẩn bị đi, vốn Geriferry cũng muốn lễ phép tạm biệt nàng, dù sao hắn cũng vẫn có phong độ này. Có điều lúc đó hắn lại bắt đầu chảy mồ hôi máu, hắn thật sự không muốn mang ác mộng đến cho cuộc sống tiếp theo của cô gái thuần khiết này bằng ngoài hình đẫm máu đó.
Lần thứ tư bị bệnh lạ hành hạ, Geriferry vẫn bình tĩnh trước sau như một, có lúc còn vui đùa với lão Khuê Nô đứng trông nom bên cạnh. Nhớ tới điển cố Quan Vũ cạo xương chữa thương vẫn cười đùa, thậm chí Geriferry cho rằng mình còn anh dũng hào hiệp hơn cả vị cổ nhân đó.
Khi thân thể căng nứt, hắn có thể cảm nhận rõ ràng mỗi một sợi thần kinh trong thân thể bị chèn ép, một sức mạnh khổng lồ lao vào gân mạch, vào từng bắp thịt trong thân thể hắn rồi bùng nổ. Vẫn như dĩ vãng, máu nhanh chóng thấm ướt chiếc thảm dưới thân, chảy xuống ván sàn xe ngựa, sau đó rỏ xuống mặt đất theo khe hở.
"Lão Khuê Nô, ngươi nói xem, lẽ ra máu trong người ta phải chảy cạn từ lâu rồi chứ? Vì sao chảy nhiều máu như vậy mà ta không hề cảm thấy dấu hiệu thiếu máu?" Để khỏi chú ý đến đau đớn trên người, Geriferry cắn răng hỏi lão Khuê Nô nghi vấn trong lòng mình.
Lão Khuê Nô không lên tiếng, thực ra lão quản gia đã sống không biết bao nhiêu năm cũng đang băn khoăn về chuyện này, "Chẳng lẽ thiếu gia có thể chất huyết tộc?" Mặc dù biết rõ không thể nhưng lão Khuê Nô vẫn đưa ngón tay dính máu Geriferry lên mũi ngửi, sau đó nhẹ nhàng lắc đầu.
Thấy lão Khuê Nô không có ý định trả lời, Geriferry liền nhắm mắt lại, rất tự nhiên nhớ tới con mắt đó, sau đó con mắt yêu dị đó lập tức xuất hiện trước mặt hắn, không, là xuất hiện trong đầu hắn. Nhìn con mắt bay lơ lửng này, để né tránh sự hành hạ càng lúc càng không thể chịu được, thậm chí Geriferry muốn để tâm trí của mình rơi vào trong con mắt làm say lòng người này. Vì vậy, hắn đã rơi vào, sau khi rơi vào hắn còn gặp sự hành hạ thê thảm hơn. Hắn tập trung tất cả tinh lực, chuyên chú cảm thụ sự kết hợp cực hạn giữa lam và đỏ trong đầu, quên chính mình, quên sự tồn tại của linh hồn. Lúc này, cái gọi là đau khổ cũng đã không còn tồn tại.
Hình như con mắt này bay lơ lửng mãi cũng mệt, vì vậy nó đứng yên ở một góc dành riêng cho nó. Ánh sáng chói mắt từ từ tối dần, đồng tử tròn xoe cũng dần dần khép thành một khe nhỏ. Một làn hơi nước từ từ bay lên, cuối cùng hóa thành một giọt nước rỏ xuống theo khóe mắt, rỏ xuống tâm khảm Geriferry.
Con mắt đó rõ ràng đang khóc! Geriferry không nghĩ xem vì sao mình lại bị con mắt đó mê hoặc, mà chính mình lại có thể cảm nhận được vẻ xót xa đó một cách rất rõ ràng. Một loại tâm tình đau thương buồn bã tràn ngập trong đầu và trong lồng ngực hắn.
Không có tiếng khóc não nề, cũng không có dung nhan tuyệt thế như hoa lê trong mưa, chỉ có một con mắt lúc này đã trở nên cực kỳ thông thường đang lặng lẽ rơi lệ trong thân thể hắn.
Trong cảm xúc tâm tình đau thương, tuy có ngàn vạn lời muốn an ủi nhưng Geriferry lại không thể mở miệng.
Geriferry nhẹ nhàng giơ tay phải lên vuốt ve mắt phải như ve vuốt gương mặt người tình. Hắn không biết vì sao phải làm như vậy, hắn chỉ muốn an ủi con mắt lúc này đã trở nên ảm đạm. Vì vậy, trong trạng thái vo thức, tay phải hắn nhẹ nhàng đỡ lấy chân mày, không còn là dụi mắt bình thường mà là dịu dàng vuốt ve giống như là đang an ủi một đứa bé hay khóc, đang dỗ nó ngủ.
Da dẻ đang căng nứt và máu loãng chảy ra trên người Geriferry chợt dừng lại, lớp da mới mọc nhanh chóng phủ kín thân thể đầm đìa máu tươi, chỉ để lại vết máu đầy đất làm minh chứng cho sự đau đớn của hắn vừa rồi.
Lão Khuê Nô nhìn cảnh tượng càng ngày càng khó tin này bằng ánh mắt kinh ngạc. Hiển nhiên thời gian bệnh lạ phát tác lần này ngắn hơn những lần trước rất nhiều. "Có lẽ đúng như những gì thiếu gia nói, con mắt yêu dị đó đã chui vào trong người thiếu gia? Chẳng lẽ đó là thần khí có trí tuệ đang tìm nơi cư trú mới?"
Nghĩ đến khả năng này, ánh sáng trong mắt lão Khuê Nô chợt lóe lên, bắt đầu vò đầu bứt tai tưởng tượng về vấn đề này. Có điều trong kiến thức tích lũy bao nhiêu năm của ông ta cũng không hề có truyền thuyết nào về một con mắt.
Sau đó lão Khuê Nô nhìn thấy cảnh tượng làm cho ông ta khiếp sợ hơn, Geriferry từ từ xòe tay trái ra, một góc giường bị tay trái Geriferry nắm lấy rơi thẳng xuống sàn xe trải thảm phát ra một tiếng động nặng nề.
Đó chính là gỗ hắc thiết cứng rắn ngang sắt thép! Lão Khuê Nô dụi đôi mắt vẩn đục, quả thực không thể tin được. Sau đó ông ta nhanh chóng cầm mảnh gỗ dưới sàn xe lên ráp vào chỗ cũ rồi triệt để tin rằng vị tiểu thiếu gia của ông ta đã gặp được kì tích!
Thấy Geriferry đã sắp tỉnh lại, lão Khuê Nô lập tức lau sạch vết máu quanh mắt hắn, sau đó mở cửa xe để Hayer vừa chạy đến nơi lên xe. Đúng lúc này Geriferry cũng mở mắt ra, trong một phần mười giây, Geriferry khiến cả Hayer và lão Khuê Nô cả kinh sững người, rõ ràng bọn họ nhìn thấy một loại ánh sáng thần thánh lưu chuyển trong đáy mắt màu lam của hắn, có điều ngay sau đó ánh sáng này lại bị thay thế bởi một ánh mắt ngỡ ngàng.
"Ha ha. Ha ha..."
Không được hiểu lầm, đây không phải tiếng cười vui mừng của Geriferry vì đại nạn không chết. Trong tiếng cười ngu ngốc của hắn, nước miếng đã chảy ra khỏi khóe miệng.
"Thiếu gia!"
"Gerry!"
Lão Khuê Nô và Hayer đồng thời kêu một tiếng sợ hãi, sau đó không hẹn mà cùng cầm lấy một tay Geriferry. Một giây sau, mùi hôi thối từ dưới thân Geriferry bay ra khiến bọn họ chuyển từ sợ hãi sang kinh ngạc.
Cười ngớ ngẩn, chảy nước miếng, cộng thêm đại tiểu tiện không khống chế, đây rõ ràng là chuyện chỉ có thằng ngu mới làm được.
Hayer vẫn chưa từ bỏ ý định, không ngừng lắc tay Geriferry và gọi tên hắn, có điều hắn vẫn cười ngây ngô, dường như đã không biết ông chú vừa hôm qua còn thân thiết này là ai.
"Chú, có phải là nó đau quá nên ngớ ngẩn rồi?" Hayer cực kì không muốn nhắc tới vấn đề này, nhưng ông ta vẫn hi vọng có một tia may mắn, hi vọng lão Khuê Nô nói với ông ta, mỗi lần sau khi căn bệnh lạ của Geriferry phát tác đều sẽ có một giai đoạn ngắn ngủi như thế này.
Hình như không nhìn thấy ánh mắt sốt ruột của Hayer, lão Khuê Nô đang chuẩn bị tiếp tục yên lặng, đột nhiên bàn tay nắm tay Geriferry của ông ta hơi động đậy. Vị tiểu thiếu gia của ông ta dùng ngón út vẽ một vòng tròn trong lòng bàn tay ông ta.
Rốt cục hiểu ra vấn đề, lão Khuê Nô lập tức quay mặt sang một bên để Hayer không nhìn thấy vẻ mặt nhăn nhó của ông ta. Ông ta thật sự không nghĩ rằng Geriferry nói là làm ngay, thời cơ và trình độ đóng vai ngớ ngẩn của Geriferry khiến cả lão Khuê Nô tinh tường cũng bị lừa.
Thiếu gia, ngài vất vả quá. Ngửi mùi thối đầy thùng xe, nhìn nước dãi đã chảy xuống trước ngực Geriferry, lão Khuê Nô im lặng an ủi hắn trong lòng.
Thấy lão Khuê Nô không lên tiếng, lại nhìn bộ dáng Geriferry, trái tim Hayer từ từ trĩu xuống. Vừa rồi sau khi đưa tiễn Alya, ông ta đã đuổi theo đội ngũ và cả vết máu. Nghĩ lại, bất cứ một người bình thường nào không ngừng bị bệnh lạ hành hạ như vậy thì cũng sẽ biến thành một người không bình thường. Còn Geriferry biến thành một thằng ngu cũng không phải chuyện không thể tưởng tượng.
Nhìn đưa cháu mấy hôm trước còn thân thiết với mình lúc này đã trở nên như vậy, Hayer cảm thấy vô cùng thương xót. Ông ta cùng lão Khuê Nô tỉ mỉ lau chùi thân thể cho Geriferry, cuối cùng một giọt lệ nóng vẫn rơi xuống, rơi vào ngực Geriferry, tượng trưng cho tình cảm ruột thịt vừa xa lạ vừa thân thiết giữa hai người.
Tiểu thiếu gia của gia tộc Stedman trở thành đần độn rồi. Vì lão Khuê Nô không hề cố gắng che giấu, tin tức này nhanh chóng lan truyền ra cả đội ngũ qua miệng Vire và mấy vị pháp sư cung đình đến xem xét cứu chữa cho hắn.
Không tức giận hô to phải giết quay lại vùng đất đen tối để trút giận cho thiếu gia Geriferry như người của đoàn kỵ sĩ Hoa Lay Ơn, sau khi nghe được tin này các kỵ sĩ giáp đen vẫn lạnh lùng như thường, giống như một tảng băng cứng đi lại dưới ánh mặt trời, không xúc động, không giận dữ. Dường như ngoài giết chóc, rất khó có thể tìm được một tâm tình nào khác trên mặt bọn họ.
Lúc thời tiết nắng ráo, lão Khuê Nô vẫn cứ cõng Geriferry xuống xe ngựa đi dạo một vòng. Đây là điều Geriferry yêu cầu, mục đích chỉ là để khuôn mặt trắng xanh giống như người chết của hắn được phơi nắng. Nằm sấp trên vai lão Khuê Nô, Geriferry mang nụ cười ngơ ngẩn, thỉnh thoảng cũng ơ a mấy tiếng. Sau đó còn chưa đi hết một vòng hắn đã lăn ra ngủ, nước miếng chảy cả xuống cổ lão Khuê Nô.
"Thiếu gia Geriferry đần độn thật rồi!" Mỗi một kị sĩ nhìn thấy cảnh này đều vứt bỏ chút nghi ngờ cuối cùng trong lòng. Nhớ tới vị thiếu gia lễ phép chuyện trò vui vẻ lúc gặp mặt lần đầu, sau một thoáng thông cảm, bọn họ không hẹn mà cùng nhìn về phía sau với ánh mắt phẫn hận, đó là dãy núi Arques đã trở thành một bóng đen xa xa.
Ngay cả ánh mắt các kỵ sĩ giáp đen rất ít biểu lộ tâm tình cũng trở nên ngỡ ngàng khi nhìn hai người già trẻ. Sau đó bọn họ cũng vô thức quay lại nhìn, ánh mắt mang sát khí dường như cắt đôi dãy núi Arques sừng sững, nhìn thẳng vào sào huyệt của một chủng tộc đen tối trong núi.
Có điều không có ai trong bọn họ biết rằng, tộc rắn đã bị một vị Lich diệt tộc chỉ bằng một combo ma pháp.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui