1.
- Chị không biết đâu, anh Đạt là bạn thân của anh trai chị.
Em không chịu gặp thì chị áy náy lắm.
Mọi người nói với em Thư vài câu giúp Hân với.
– Hân nheo nhẻo nói.
- Thế anh Đạt là người thế nào? - Trúc ti toe hỏi.
- Anh Đạt là đồng hương với Thư đấy, học sĩ quan sắp ra trường rồi.
Gia đình anh khá giả lắm, cha mẹ là giảng viên, nhà chỉ có đứa em gái nữa thôi.
- Chà, nghe cũng hay đó ha.
– Trúc gật gật đầu đáp.
- Thế ngoại hình, tính cách thì sao? – Hoa hơn hớn hỏi.
- Cao ráo, dễ nhìn, thân thiện lắm.
Tuy em Thư khó tính nhưng đổi lại anh Đạt rất thoải mái, coi như là bù trừ.
– Hân sốt sắng đáp.
- Mấy cái chuyện mai mối là em ghét nhất đó.
– Thư nhíu mày nói.
- Nhưng chị lỡ hẹn anh Đạt rồi.
Không ấy em cứ đi gặp như anh em bình thường cũng được mà.
- Hân nằn nì.
- Thế nếu Thư ngại thì cả phòng đi chung luôn được không Hân? – Trúc gợi ý.
- Được chứ, anh Đạt muốn mời cả phòng luôn đó.
– Hân hớn hở đáp.
- Chà, tế nhị thế nhỉ! – Hoa với Thảo đồng thanh nói.
- Phúc thấy trải đời thì có.
– Phúc cục súc phán làm Kỳ Thư bật cười khanh khách còn mấy chị chưng hửng.
- Thôi thế này Thư ạ.
Dù gì người ta cũng cất công lặn lội lên đây, chị nghĩ mình cũng nên lịch sự.
Chúng ta sáu đứa đi cùng nhau, không lẽ em còn sợ sao? – Trúc ra vẻ người lớn tuổi nhất phòng, chững chạc nói.
- Em đừng suy nghĩ gì cả.
Đâu phải em đi hẹn hò.
Đi đi, mọi chuyện để chị lo.
– Hoa nhắng nhít chêm vào.
- Nhưng mà, không có lần sau đâu đó.
- Kỳ Thư cau mày hờn mát.
- Tốt quá..
lần này thôi là chị sợ lắm rồi! – Hân hí hước làm cả phòng bật cười.
Sau giờ học, chị em thay nhau canh giữ phòng tắm.
Kỳ Thư vô tình nghe các chị khóa trên nói về môn thi tiếp theo.
Cô chợt nhớ hình như đã có hẹn với Nam Phong.
Cô băn khoăn khó nghĩ: "Ngày mai anh ấy thi mà tối nay lại hẹn mình ư? Chắc anh ấy nhầm lẫn nhỉ!".
Thế nên cô cùng các chị đi gặp Đạt, chỉ có Thảo đột ngột đau bụng không đi được.
Gặp nhau mọi người chào hỏi vui vẻ.
Hân nhanh nhảu nói:
- Đố anh trong đây ai là người anh muốn gặp đấy?
Đạt cười đáp bằng chất giọng miền Tây đặc sệt:
- Anh muốn gặp tất cả các em luôn.
Còn Thư, anh biết là em rồi.
Ánh mắt Đạt si dại khiến Kỳ Thư sượng sốt.
Các chị tủm tỉm cười như vừa bắt được tim đen của anh chàng.
Mấy chị em được đi taxi đến quán ăn khang trang và tha hồ chọn những món ăn ngon vốn là xa xỉ với sinh viên.
Đạt ân cần chăm chút thức ăn và nhiệt tình chuyện trò suốt vài giờ.
Trời mưa lớt phớt, mọi người chào tạm biệt.
Vừa vào khỏi cổng trường đột nhiên Đạt chạy theo, lấp vấp nói với Kỳ Thư:
- Đây là món quà anh đã chuẩn bị sẵn, em nhận nó dùm anh nhé!
- Dạ không, em không nhận đâu.
- Kỳ Thư đẩy hộp quà lại phía Đạt.
- Em không nhận anh sẽ đứng đây mãi!
Kỳ Thư nhăn mặt cầu cứu các chị.
Đạt lấn bấn dúi món quà vào tay cô rồi vội vàng chạy đi cho kịp chuyến xe, đoạn nghoảnh lại nhìn cô.
Các chị ồ lên phấn khích, cười nói tíu tít từ ngoài cổng vào tận Ký túc xá.
Họ xúm lại mở quà, ai nấy đều xúc động trước tâm tình của Đạt khi nhìn chiếc quân hàm đỏ kiêu hãnh đặt dưới cùng hộp quà.
Thảo sực nhớ ra việc gì đó rồi tỏ vẻ bí ẩn trêu Kỳ Thư, có anh chàng cao ráo, đẹp trai nho nhã đến tìm cô.
Kỳ Thư ngơ ngáo ngẫm nghĩ: "Anh ấy có cao không nhỉ? Có đẹp trai không? Ngày mai thi nên chắc anh ấy không qua đâu?".
Các chị ồ lên gạn hỏi còn cô chỉ ngắc ngứ lắc đầu.
- Ôi! Phòng sáu đứa, hai đứa có bồ rồi, ba đứa vẫn ở không, còn một đứa nhỏ nhất thì bướm ong tấn công dồn dập, tủi thân quá đi mất.
– Hoa than thở khiến cả phòng chỉ biết cười trừ.
Kỳ Thư gói món quà để một góc trong hầm tủ nhỏ dưới giường tầng và suy nghĩ vẩn vơ.
Với cô, tình yêu chỉ có trên phim ảnh.
Nỗi ám ảnh những trận cải vã thậm chí là đánh đập của cha mẹ lẩn quẩn mãi trong cô từ bé đến tận bây giờ.
Tình yêu lứa đôi là điều gì đó xa vời đến nỗi không có thực với cô.
Cách đó không xa, một tinh cầu đang trôi dạt khỏi quỹ đạo, lênh đênh trong bóng tối mênh mông lạnh lẽo của vũ trụ.
Trọng về đã lâu, nhà trọ đóng cửa vẫn không thấy Nam Phong đâu.
Trọng hoài nghi, bước lên sân thượng sửng sốt thấy Nam Phong thực sự đang ngồi dưới màn mưa đêm lất phất.
- Gì thế này? Trời ơi, mày uống rượu hả? - Trọng hoáng lên.
Nam Phong lặng thinh không nói năn gì, nuốt ực một hớp rượu rồi dõi mắt vô định.
Trọng thoáng thấy sầu não trùng trùng của Nam Phong liền phanh lại:
- Chắc chắn có chuyện gì rồi phải không? Bạn bè với nhau nói ra cho khuây khỏa.
Ê, sao mày uống một mình thế, cho bạn uống với chứ?
Trọng giật chai rượu trên tay Nam Phong nhấm nháp.
Nam Phong im lặng một hồi rồi nhìn Trọng chằm chằm, hai mắt đỏ hoe ầng ậng nước, cả quyết nói:
- Nếu như cuộc đời này tao không yêu được cô ấy thì tao sẽ không bao giờ yêu bất kỳ người con gái nào khác.
- Mày..
mày đang nói gì thế? Là cô bé hôm trước hả? - Trọng sảng sốt nói.
Nam Phong cũng không hiểu rõ bản thân mình nữa.
Hình ảnh người con gái đó quanh quất chiếm hết mọi khoảng trống trong anh.
Từ trước đến nay anh chưa bao giờ mất kiểm soát như thế.
Anh một lòng chuyên tâm vào việc học và đi làm thêm để san sẻ gánh nặng cho gia đình khốn nhọc.
Nhưng giờ đây anh như không còn là chính mình nữa.
Anh chợt lo sợ anh đã là sinh viên năm ba, anh sớm sẽ ra trường không còn nhiều thời gian để ở bên cô ấy nữa? Gia cảnh anh khó nghèo xa xôi liệu có xứng với cô ấy hay không? Hơn bất cứ điều gì anh không thể nào dừng những suy nghĩ rối loạn không đầu không đuôi đó..
2.
Mỗi tối sau khi đi dạy về, Nam Phong ngập ngừng qua lại trước cổng Ký túc xá rồi tha thẩn quay về.
Nỗi vấn vương, tơ tưởng không ngừng quấy loạn trong anh.
Một hôm anh lấy hết can đảm vào Ký túc xá thì thất thểu khi Ban Quản lý báo cô đi vắng.
Anh tự hỏi là anh với cô không có duyên hay vì cô không muốn gặp anh? Anh có quá đường đột hay không? Mỗi ngày trôi qua, trái tim anh không còn bằng an nữa.
Anh lại đến Ký túc xá, trùng hợp gặp Trúc.
- Dạ, hôm nay Thư đi thăm người họ hàng không biết có về không? Hôm khác anh qua cho chắc ạ.
Anh tên gì để em nhắn lại cho Thư dùm anh.
– Trúc múm mím cười đáp.
- Không cần đâu em.
Anh cảm ơn em nhé!
Nam Phong hẫng đi một lúc.
Vừa xoay người lại thì toàn thân anh bỗng run lên, Kỳ Thư đang thong thả bước về hướng Ký túc xá, mái tóc dài xõa bay trong gió nhẹ, vai khoác balo con mèo nhỏ nhắn.
Cô gật đầu chào anh rồi cười lúng liếng:
- Hôm trước có phải anh đến Ký túc xá tìm em không ạ?
Nam Phong bồi hồi gật đầu.
Kỳ Thư áy náy nói:
- Dạ, em xin lỗi anh nhé! Hôm đó em có việc..
Anh đến đây lâu chưa ạ?
- Anh cũng mới đến một chút thôi.
À..
Chúng ta nói chuyện một lúc được không em? – Nam Phong ấp úng nói.
- Dạ, được ạ! – Kỳ Thư vui vẻ đáp.
Họ ngồi dưới quán cóc đơn sơ vài chiếc ghế nhựa tơ hơ vắng vẻ.
Những chiếc lá vàng úa của cây hoàng điệp rơi tản mạn trong đêm gió lành lạnh dưới ánh đèn vàng vọt.
Thi thoảng Kỳ Thư xòe tay bắt lấy chúng.
Mái tóc họ cũng được điểm những chiếc lá tựa như hoa li ti.
Họ say sưa nói với nhau về quê hương tuổi thơ, về bạn bè, học hành.
Cô ngạc nhiên khi biết anh là người miền Trung nhưng hát được vọng cổ.
Còn cô từ nhỏ đã yêu tiếng sáo và luôn khao khát gặp được người thổi sáo ngoài đời.
Lồng ngực Nam Phong đập dồn dã như thể vừa bắt được phép màu.
Kỳ Thư nhìn xa xăm, ưu tư nói:
- Em chưa bao giờ rời khỏi huyện cho đến khi vào đại học.
Dưới quê em, đi lại bằng xuồng ghe còn lên đây xe cộ nhiều quá, đường xá chỗ nào cũng giống nhau nên em rất sợ.
Thành phố đông đúc phức tạp nên..
- Vậy từ giờ anh sẽ đưa em đi nhiều nơi để em quen dần nhé!
Nam Phong không biết từ đâu anh có thể nói ra những lời đó? Anh vụng về vơ đổ ly nước bắn vào người cô.
- Anh xin lỗi, em có sao không? Em..
lau đi kẻo lạnh em nhé!
Anh luống cuống đưa cô chiếc khăn tay màu xám gấp ngay thẳng.
Cô liền đưa tay phủi những giọt nước trên áo và mỉm cười:
- Dạ, không cần đâu anh.
Chỉ ướt một chút thôi mà.
- Trời lạnh thấm nước vào người dễ bị cảm lắm.
Em cầm lấy cho anh yên lòng được không? - Nam Phong bồn chồn nói.
Chiếc khăn tay mềm mại, lâu lắm rồi cô mới thấy.
Ngày xưa mỗi lần cha cô đi dạy đều để một chiếc khăn vào túi áo như thế.
- Vậy hôm sau em gửi lại anh nhé!
Ánh mắt Nam Phong bừng sáng.
Họ ngồi bên nhau thêm một lúc rồi chợt ái ngại vì có vẻ đã lâu.
Cả hai dạo quanh ngoài trường, Kỳ Thư cười ngây ngô để lộ hàm răng trắng đều khi thấy hàng kem khuất sau tấm bạt che:
- Trời lạnh thế này ăn kem là thích nhất!
Cô hăm hở chọn que kem bảy màu.
Nét dung dị thơ ngây của cô khiến anh ngỡ như đang lạc trong mộng tưởng.
Còn Kỳ Thư cảm thấy như thể được nuông chiều, cảm giác mà cô luôn khao khát từ bé.
Anh thân thuộc tựa như một người anh trai mà cô hằng ao ước.
Từ trước đến nay cô rất ít nói, rụt rè và không bao giờ trò chuyện riêng với bất kỳ một bạn nam nào, thậm chí cô không mở lòng hỏi chuyện người khác hay tâm sự với ai.
- Ký túc xá sắp đóng cửa rồi.
Anh về đi, em vào trước nhé!
- Hôm nay cảm ơn em!
- Hôm nay, cảm ơn anh nhé! – Cả hai đồng thanh nói rồi cùng bật cười.
Kỳ Thư vừa quay đi thì Nam Phong lúng túng vội nói:
- Thứ bảy, anh có thể đưa em đến chỗ này được không? À..
em có bận gì không?
- Dạ, đi đâu vậy anh? – Kỳ Thư bỡ ngỡ hỏi rồi chợt gật đầu:
- Dạ..
vậy thứ bảy anh nhé!
Ánh cười xôn xang của Nam Phong không hiểu sao khiến cô cảm thấy không cần phải nói thêm điều gì nữa.
Cô chạy vội vào Ký túc xá cho kịp giờ.
Nam Phong trở về nhà trọ, môi không sao khép được nụ cười, lòng yêu đời chất ngất như một ngọn gió nhẹ thoảng qua cũng cồn cào vạn dặm..