Nam Phong bồi hồi đợi Kỳ Thư ở cổng Ký túc xá từ rất sớm.
Các chị tra hỏi trêu ghẹo còn Kỳ Thư mặt đỏ bừng chạy một mạch ra khỏi Ký túc xá, bất ngờ khi thấy Nam Phong ăn vận lịch thiệp, gương mặt rạng ngời nhìn cô.
Cô rón rén ngồi sau yên xe khiến lòng anh xuyến xao khó tả.
Hai bên đường trang trí đèn, hang đá sáng bừng lấp lánh cùng bài hát mừng giáng sinh ngân vang, người người xúng xính chụp hình lưu niệm.
Cô không giấu nổi phấn khích:
- Đẹp quá anh nhỉ! Lần đầu tiên em biết đến ngày Noel đó.
Năm nào anh cũng đi chơi Noel như vậy hả?
- Ở thành phố mùa này là mùa đẹp nhất trong năm em à.
Thật ra đây cũng là lần đầu tiên anh đi chơi Noel.
– Nam Phong xốn xang đáp.
- Thật hả? Vậy những năm trước anh làm gì?
- Anh đi dạy rồi về nhà thôi, ngày nào cũng giống như nhau cả.
- Anh đi dạy kèm hả? Anh dạy lớp mấy? Đi dạy như vậy có thời gian học không? – Kỳ Thư hỏi dồn khiến Nam Phong bật cười:
- Dạy thêm là việc phù hợp nhất với sinh viên em à.
Nhưng em phải biết đi xe và đường xá một chút.
- Ờ..
- Kỳ Thư gật gù.
- Em đừng vội, từ từ em sẽ làm được thôi.
– Nam Phong điềm đạm nói.
Anh dừng xe ở công viên, hàng cây cổ thụ thẳng tắp xòe tán cao chót vót, những vòm hoa dây leo kiêu kỳ, đài phun nước rực rỡ khác hẳn xe cộ nghìn nghịt bên ngoài.
Trẻ con tinh nghịch nô đùa.
Bạn trẻ từng nhóm tụ lại nhảy múa, chơi trò chơi, có cả hội khiêu vũ, ca hát và khu vui chơi thể thao.
Cứ đi qua mỗi nơi Kỳ Thư lại trầm trồ còn anh bồi hồi giải đáp cho những thắc mắc liên tiếp của cô.
Họ ngồi dưới cội cây hoa kèn hồng sặc sỡ.
Anh từ tốn mở gói báo, cô kinh ngạc reo lên:
- Sáo! Anh biết thổi sáo hả?
- Anh chơi sáo từ nhỏ nhưng chỉ là tự mày mò nên còn nhiều thiếu sót lắm.
Em thích bài gì, anh thổi cho em nghe nhé! - Nam Phong mím cười khiêm tốn đáp.
Chưa bao giờ thổi sáo mà anh hồi hộp đến vậy.
Kỳ Thư thầm nghĩ anh chưa rành nên còn vụng về.
Phải đến lần thứ ba, anh mới dạo đầu vài điệu sáo ngẫu hứng.
Mỗi nốt phát ra rất tròn trĩnh, thanh âm trong trẻo không bị vỡ đục.
Những âm giai dìu dặt rung ngân hay những nốt cao thấp réo rắt nhặt khoan khiến cô sững sờ.
Cô nhìn anh ngỡ như ảo ảnh.
Rồi cô bỗng thẹn thùng khi tất cả ánh nhìn của người xung quanh chăm chú hướng về hai người.
Đêm về muộn càng se lạnh, Nam Phong ngượng ngập ngỏ ý xin cô một buổi gặp vào ngày mai.
Trên chiếc giường tầng nghe hơi gió len qua khe cửa, cô nhắm mắt lại rồi trở mình liên tục, tiếng sáo và hình ảnh đó cứ lãng đãng ngân vương trong cô.
2.
Buổi sớm mai trong trẻo, hoa cỏ ngậm vành những hạt sương thanh khiết.
Nam Phong cùng Kỳ Thư hòa vào dòng người tham quan Thảo Cầm Viên, vừa luận bàn về các loại hoa cỏ, cây kiểng và thế giới động vật mãi đến khi nắng lên cao.
Cô rảo bước tung tăng vừa háo hức hỏi:
- Đó là hoa gì mà lạ vậy anh? Em mới thấy lần đầu đó.
- Đó là cây Đầu Lân.
Mình đến đó ngồi nghỉ em nhé! - Nam Phong nao nao đáp.
- Lạ quá..
- Kỳ Thư ngô nghê cảm thán.
Nam Phong rạo rực bước bên cô, để bàn tay hững hờ chạm vào tay cô.
Kỳ Thư không biết anh vô tình hay cố ý nhưng mặt cô nóng bừng.
Chưa kịp định thần thì một bàn tay nóng ấm run run đan những ngón tay vào tay cô lành lạnh.
Đầu óc cô trống rỗng: "Phải làm sao đây? Rút tay lại có phải kỳ quặc quá không? Chắc anh ấy xem mình như em gái? Nhưng mà..".
Tâm trí cô đang bấn loạn thì đôi tay rắn rỏi ấy khẽ nắm trọn bàn tay cô dịu dàng.
Họ lặng thinh đi bên nhau, không dám nhìn nhưng không thể che giấu tiếng con tim loạn nhịp hòa tiếng tâm hồn xao động.
Ngồi dưới gốc cây Đầu Sư, tiếng chim hót lảnh lót trên cành cao yên ã, giọng Nam Phong trầm ấm nhưng vẫn nghe rõ sự run rẩy:
- Anh có chuyện muốn nói với em.
Mấy ngày nay anh đã suy nghĩ rất nhiều.
Anh không biết lúc này nói ra có sớm quá không nhưng anh sợ nếu muộn hơn anh sẽ mất em.
Cô cúi mặt nhìn xa xa che giấu sự non nớt run sợ.
Nam Phong cảm nhận vầng trán anh toát mồ hôi, tim đập thình thịch, từng mạch máu trong anh cuộn trào.
Anh xoay người đối diện với cô, giọng mê sảng nói:
- Em nhìn vào mắt anh được không?
Từng khoảnh khắc chờ đợi thổn thức của anh khiến cô ngạt thở.
Cô thu hết mọi can đảm ngước nhìn anh một thoáng ngắn ngủi rồi cúi mặt.
Gương mặt trong ngần vương nét e thẹn của cô làm tim anh si dại.
- Anh yêu em.
Anh đã yêu em mất rồi Thư à!
Bàn tay anh lẩy bẩy siết chặt tay cô, hơi thở như nén lại rồi vụn ra, giọng thiết tha hơn bất kỳ thanh âm nào mà cô từng nghe thấy.
Khóe mắt cô rưng rưng.
Một điều gì đó chấn động và đột ngột khiến cô choáng ngợp và hoảng sợ, mặc dù dư vị của nó đã khiến con tim cô rung cảm.
- Anh xin lỗi! Anh xin lỗi! Có phải anh đã làm em sợ không?
Kỳ Thư vẫn im lặng khiến lòng dạ anh rối bời rồi cô vụng về lau nước mắt:
- Anh Phong ơi, anh đừng làm em sợ! Anh hiểu gì về em mà nói những lời đó chứ?
- Thư ơi! Có thể lúc này anh chưa hiểu hết về em.
Nhưng em biết không, từ khoảnh khắc đầu tiên nhìn thấy nụ cười của em ở đêm văn nghệ anh đã không có cách nào xua tan hình bóng em.
Lúc đó, anh không biết em là ai và anh biết chắc rằng em cũng không có ấn tượng gì về anh, thậm chí là chưa từng biết đến sự hiện hữu của anh.
- Nam Phong ngổn ngang đáp.
Anh nén hơi thở vụng dại, tỉ tê nói tiếp:
- Thư ơi, anh sợ thời gian vô tình chia rẽ những kẻ có tình để cả cuộc đời ôm sầu hận, tiếc nuối.
Anh chưa từng nghĩ rằng mình sẽ yêu ai cũng không biết thế nào là yêu một người cho đến khi định mệnh sắp đặt cho anh gặp em, chỉ khoảnh khắc ngắn ngủi đó anh đã không còn là mình nữa nhưng cũng chính lúc đó anh mới thảng thốt nhận ra đâu là chính mình một cách rõ ràng và đầy đủ nhất.
Những giải bày của anh xoa dịu phần nào sợ hãi rối loạn trong cô.
Họ lặng nghe bao xao động và xáo trộn trong lòng.
Khi nắng chiều nhấp nhánh xuyên qua những rặng cây, Nam Phong khắc khoải nói:
- Cho anh cơ hội em nhé! Hãy cho anh cơ hội được yêu thương và chăm sóc em!
Kỳ Thư bối rối thoáng nhìn anh.
- Em không cần trả lời anh ngay bây giờ.
Em hãy để cảm xúc tự nhiên nhưng hãy cho anh được gặp em mỗi ngày có được không?
Ánh mắt anh chan chứa khát khao.
Kỳ Thư vẫn không nói lời nào, bình tâm nhìn xa xa e ấp.
Về đến trường, Kỳ Thư không gật đầu chào anh mà len lén như thể vừa làm điều gì đó sợ bị phát hiện, mà có lẽ ai cũng sẽ phát hiện ra ngay chỉ có cô là không biết.
Nam Phong mím môi cười khấp khởi hy vọng.
Khi đối diện với tình yêu thực sự, chúng ta mới khám phá ra được những sâu kín trong tận cùng ngỏ ngách của tâm hồn.
Lúc ấy, chúng ta mới thấy ta là chính ta khi có Người và sự tồn tại của mỗi người chỉ là một nửa khiếm khuyết khập khiễng cho đến ngày gặp được một nửa chỉnh thể còn lại..