Các anh chị khóa cuối náo nức chuẩn bị cho đợt thực tập.
Nam Phong cùng tham gia tiệc chia tay với hội đồng hương của Kỳ Thư.
Các anh khoác vai nhau chia sẻ về nơi sắp thực tập và những dự định tương lai.
Tất cả đều về quê như các khóa trước.
Nam Phong tự xưng là con rể gửi đến mọi người bài hát về quê hương khiến cả hội reo hò phấn khích còn Kỳ Thư ngỡ ngàng ngượng nghịu.
Tất cả nghêu ngao lời hát theo tiếng sáo của Nam Phong.
Thỉnh thoảng hai người trao nhau tình yêu không nói bằng lời trong sâu đáy mắt.
Mưa tạt vào se lạnh.
Mọi người luân phiên nhau hò hát, nâng ly và nói chuyện huyên thuyên cho đến khi người thì say quắc, kẻ ngầy ngà.
Nam Phong cố tỏ ra tỉnh táo nhưng dáng vẻ cú rũ như gà mắc mưa, thủ thỉ vào tai cô: "Anh nhớ em!" dù Kỳ Thư đang ngồi trước mặt anh.
Mấy ngày nay do áp thấp nhiệt đới nên mưa dầm dề.
Mọi người đứng đợi hồi lâu để ra về nhưng mưa vẫn không ngớt.
Nam Phong dặn dò Kỳ Thư đứng nép vào trong rồi băng qua bên kia đường mua áo mưa cho mọi người.
Dáng anh trong hối hả màn mưa càng xa dần trên con đường đại lộ khiến tim cô nhói lên.
Cô nhấc chân lên khỏi bậc thềm định chạy theo thì khựng lại khi nghe loáng thoáng mọi người nói về anh.
Thì ra họ khen ngợi anh.
Cô nghĩ mình không thể để đau bệnh sẽ khiến anh không an tâm trước khi về quê.
Cô thấp thỏm không yên cho tới khi anh về đến.
Qua lớp áo mưa trong suốt, cô thấy những vết ướt mưa trên áo anh còn gấu quần ướt sủng.
Nước mắt cô chực trào.
Nam Phong nựng nịu đôi má cô vỗ về khiến cô mếu máo đánh rơi giọt lệ khỏi khóe mi.
Tình yêu khiến ta cảm nhận rất rõ những xót xa dù rất mong manh.
Hạnh phúc đôi lúc chính là những xót xa mang tên mong manh đó!
Về đến cổng trường, nước ngập xăm xắp nửa gối.
Anh chở cô đến tận cổng Ký túc xá để không bị ướt nước.
Nam Phong cú rũ nói:
- Em vào nghỉ nha, anh phải về liền.
Anh hết chịu nổi rồi cũng không đi học nổi.
- Anh phải học gì sao? – Kỳ Thư ngơ ngác hỏi.
Nam Phong cắn môi, vò vò đầu ấp úng nói:
- Chiều nay anh có buổi học..
lớp cảm tình Đảng.
- Vậy tại sao anh không nói trước với em? Tại sao anh không về sớm hả?
Kỳ Thư sững sờ tức giận.
Nam Phong bất lực không thể giải thích thêm vì anh không còn gượng nổi.
Vừa thấy Kỳ Thư về, Linh sốt ruột gạn hỏi rồi ngỡ ngàng tiếc nuối vì dù chỉ nghỉ một buổi cũng đồng nghĩa là anh từ bỏ cơ hội mà mấy năm qua anh đã nổ lực.
Kỳ Thư thẫn thờ tự trách.
Dẫu tình yêu sâu đậm đến mấy, quyến luyến đến ngẩn ngơ xơ tái thì cũng không ngăn nổi biệt ly nên cả anh và cô đã chắt chiu dành lấy từng khoảnh khắc được bên nhau.
Có những khoảnh khắc dù ngắn ngủi mà đi hết cả năm tháng cuộc đời vẫn không thể nguôi ngoai thương tưởng.
********
Đêm cuối cùng nơi góc khuôn viên rộn ấm tiếng cười cũng ngùi ngùi nặng trĩu.
Kỳ Thư ủ dột đợi Nam Phong.
Thay vì đưa nhau đến những nơi kỉ niệm để nước mắt làm hành trang đưa tiễn, họ đã ngồi đây bên nhau, nghe quá khứ cuốn vọng và hiện tại đông cứng sầu bi trong đáy mắt.
Bao ngày qua anh cố gắng đi dạy thêm mãi cho đến giờ phút này để có tiền mua thẻ cơm cho cô.
Nhiều lần bị cô hờn trách anh cũng không nói ra.
Anh muốn nghe cô hát còn cô thèm khát tiếng sáo của anh nhưng họ không đủ sức làm được.
Anh cố gượng cười trêu cô là con rồng mít ướt mà hai mắt anh cay quá đến nổi mờ nhòa hình ảnh.
Anh cúi gục đầu cầm lấy tay cô, chậm rãi đeo vào cổ tay cô chiếc vòng mà anh đã tự tay làm lấy.
Từng hạt ngọc xanh, trắng, hồng, vàng và tím nhạt đan xen vào nhau.
Anh đã chọn những màu ôn nhu nhã nhặn nhất vì nó phù hợp với cô.
Khi nào anh và cô còn trên đời thì nó vẫn còn tồn tại minh chứng cho ước hẹn thủy chung.
Anh nỉ non nhắn nhủ bên nhau đến bạc đầu.
Nếu có những kiếp sau nữa, anh vẫn cầu xin tạo hóa cho anh lại được có cô.
Nhưng nếu lỡ sau này không đến được với nhau vì lý do nào đó, anh phải làm những việc cần phải làm, cho dù anh có cưới vợ, có con thì cô vẫn là tình yêu đặc biệt nhất trong cuộc đời anh.
Tất cả về cô, anh sẽ gìn giữ một nơi sâu kín nhất trong tim, nâng niu trân trọng nó đến hơi thở cuối cùng.
Giờ đây cô mới biết mùi vị của chia ly từ tạ.
Anh cúi xuống da diết hôn lên giọt mi ướt long lanh trên mắt cô rồi nuốt cạn.
Họ trao nhau môi hôn sầu não tê tái ruột gan.
Sương khuya xuống lạnh, Kỳ Thư tựa đầu vào vai anh những phút giây còn lại.
Họ nhìn nhau thiết tha đọng sầu nhưng gượng cười làm sức mạnh cho nhau bắt đầu cuộc hành trình mà cả hai phải học cách sống trong nỗi nhớ..
Sáng mờ mờ sương, Kỳ Thư đã đứng đợi Nam Phong ở cổng trường.
Hai người nhìn nhau khóe mắt đỏ hoe, đôi bàn tay run run níu lấy tay nhau trong khoảnh khắc ngắn ngủi rồi gượng cười héo hắt người đi kẻ ở.
Cô đứng lặng nhìn theo bóng anh khuất vào dòng xe đông đúc nhưng trong mắt chỉ có hình ảnh anh phản chiếu lại.
Đường phố mới sớm tinh sương hé mở rộn ràng nhưng trong mắt cô là hoàng hôn lá rơi lả tả.
Cuộc đời còn biết bao lần chia ly nữa? Cô hôn lên chiếc vòng tay như hôn người yêu dấu..
Khi nhận được tin anh về đến nơi an toàn thì lòng cô vỡ òa, lệ rơi như suối nguồn nghĩ đến nơi đó thật xa xôi.
Anh đã thực sự đang ở xa cô!
Ngày sau, anh gọi cho cô nói về nơi thực tập và không thường xuyên điện thoại cho cô được.
Cô bùi ngùi động viên anh, kể anh nghe cô đã đi học thêm nghiệp vụ sư phạm và dạy thêm mỗi ngày.
Nỗi nhớ nhung trong họ thường trực như làn hơi thở.
Những lúc nhớ Nam Phong, cô lặng ngồi một mình nơi góc khuôn viên quen thuộc, đếm từng cơn gió lạnh lùng thoảng qua, xào xạc..
xạc xào...