Kỳ Thư đang tìm Nam Phong thì tình cờ gặp Trọng và Dự ở khu vực nhà ăn.
- Các anh không đi chung với nhau ạ? Hai anh biết anh Phong ở đâu không? Em gọi cho anh ấy từ sáng tới giờ không được.
– Kỳ Thư sốt ruột hỏi.
- Nam Phong nó đang..
Dự đập tay lên vai Trọng, Trọng liền sững lại rồi nhanh nhảu nói:
- Nam Phong nó đang ở nhà ôn bài với anh Quân.
Ba ngày nữa thi môn đầu tiên rồi mà, nên chắc nó tắt điện thoại để dễ tập trung đó em.
Nó còn bắt hai thằng anh đi mua cơm đây nè.
- Thật không? Trước nay anh ấy không bao giờ khóa máy như thế? Anh ấy hẹn ăn trưa với em nữa mà? – Kỳ Thư bồn chồn hỏi.
- Chắc điện thoại nó hết pin quên sạc đó em.
– Dự quả quyết đáp.
- Vậy anh cho em số anh Quân đi, để em gọi anh ấy.
– Kỳ Thư hoài nghi nói.
- À..
số anh Quân hả? – Dự lúng túng nói.
- Có chuyện gì mà hai anh cứ giấu giếm làm em sợ lắm đó?
Kỳ Thư mếu máo nói khiến Trọng và Dự rối rắm.
Trọng bức bách nói:
- Thôi, để anh nói với em luôn vậy.
Sáng giờ anh đưa nó đi mổ mắt, mới vừa về nhà.
- Mổ mắt? - Kỳ Thư bủn rủn tay chân, mặt tái nhợt, nước mắt lưng tròng.
- Không phải mổ mà là tiểu phẩu.
Hai mắt nổi mục nước, bác sĩ bảo để lâu sẽ không nhìn thấy rõ.
Sắp thi rồi nên nó phải làm liền cho kịp.
- Dự luống cuống phân trần..
Kỳ Thư đi theo Trọng và Dự về nhà trọ.
Căn nhà nằm sâu trong con hẻm nhỏ, góc cuối nhà là cầu thang gỗ cọt kẹt như sắp rụng rời từng mảng nhỏ.
Dưới chân cầu thang cô đã nghe tiếng đàn não nuột vọng xuống.
Nam Phong ngồi tựa vào vách tường nứt toác nhem nhuốc trên phòng áp mái cũ rỉ bé xíu, hai mắt quấn băng trắng với vài vệt máu loang lổ, tay cầm chiếc đàn guitar gảy những phím buồn ảo não.
Kỳ Thư chùng xuống, nước mắt lặng trào tuôn.
Nam Phong nghe tiếng Trọng và Dự cũng không nói gì, chỉ thơ thẩn gảy đàn.
Dự giục anh ăn cơm để uống thuốc đúng giờ.
- Bây giờ là mấy giờ rồi? – Nam Phong đặt cây đàn xuống một bên.
- Hơn 12 giờ rồi.
Mày định làm gì à? – Trọng sốt sột đáp.
- Không có gì.
Nam Phong đáp rồi quờ quạng tìm hộp cơm.
Lòng Kỳ Thư thắt lại, cô cố kìm nén nhưng nước mắt trào ra không ngớt.
Đột nhiên Nam Phong nghiêng tai về phía cầu thang:
- Có ai phải không? Thư ơi, phải em không?
- Mày bảo không cho Thư biết mà, Thư đâu đây.
- Dự khay kháy nói.
Nam Phong vẫn đứng dậy, lần mò vào vách, tay quơ quơ xung quanh vừa gọi:
- Thư ơi! Em đang đứng đâu? Đến đây với anh.
Anh không sao cả, một lát nữa anh tháo băng là hết thôi em à.
Thư ơi..
Giọng anh dỗ dành khiến cô nức nở.
Nam Phong lần bước chậm rãi.
- Em lên đây đi, nó vấp té bây giờ.
Giờ nó phải ăn cơm rồi uống thuốc nữa, nghỉ ngơi, chiều là khỏi ngay ấy mà.
- Dự và Trọng tủm tỉm cười trêu.
Kỳ Thư chùi nước mắt nhưng nó trào ra mãi rồi cô cũng mặc kệ.
Cô bước đến bên anh.
Nam Phong lần tìm bàn tay cô rồi lau nước mắt giàn giụa trên má cô trêu:
- Con rồng mít ướt! Anh vẫn khỏe mạnh lành lặn nè em không thấy sao, hửm? Đừng khóc.
Ngoan, đừng khóc mà.
- Sao anh giấu em? - Kỳ Thư òa khóc.
- Anh không biết phải làm tiểu phẩu, mà anh cũng sợ Sài Gòn ngập lụt nên..
Anh thực sự ổn rồi, em đừng khóc nữa nha.
Bây giờ em đút cơm cho anh đi được không? - Nam Phong bật cười vỗ về.
Trọng với Dự không rời mắt khỏi hai người rồi nhăn nhở nói:
- Ăn cơm xong, anh và Trọng về Vũng Tàu chơi nên em canh ba giờ tháo băng cho nó rồi rửa mắt bằng dung dịch này nghe.
Nhớ là không nên đi ra ngoài liền đâu đó.
- Không sao đâu, tao biết mà.
– Nam Phong bình thản đáp.
Nam Phong tươi cười ngồi ăn ngon lành giúp cô dần bình tâm lại.
Trọng và Dự cũng dặn dò, trêu chọc mấy câu rồi rời đi.
Kỳ Thư sụt sịt nói:
- Anh có đau lắm không? Anh giấu em làm em sợ lắm anh biết không?
- Anh không đau, chỉ hơi nhói nhói một chút thôi.
Em đừng lo lắng, đừng đau lòng nữa nha! – Nam Phong ôm cô vào lòng nói tiếp:
- Cứ mỗi lần em bị bệnh hay bị thương gì đó dù rất nhỏ là đầu óc anh ngụt ngạt, nỗi đau như trên chính cơ thể anh vậy.
Anh chỉ ước gì có thể chịu đau thay em.
Em bé nhỏ mong manh, anh không nỡ nhìn em phải xót xa vì anh, như thế anh lại càng đau xót hơn.
- Dù anh không muốn em cũng rất đau lòng.
Em ước gì người bị như thế là em.
- Kỳ Thư lè nhè nói.
Nam Phong vội khép hờ bờ môi cô lo sợ điềm gỡ.
Anh vân vê gương mặt và hôn lên đôi mắt ươn ướt của cô.
Rồi cô nằm gối đầu trên ngực áo anh, vòng tay ôm anh ngủ giấc trưa an lành lúc nào không rõ.
********
Kỳ Thư nhướn nhướn mày tỉnh giấc, giật mình thấy Nam Phong đang nhìn cô.
- Mắt của anh? Anh tháo băng sao không gọi em?
Kỳ Thư ngồi bật dậy, len lén lau khóe miệng.
Nam Phong liền kéo cô lại, gối đầu lên đùi anh, nhìn cô nhí nháy nói:
- Anh biết em sợ máu lắm.
Anh tự làm được mà.
- Anh cũng phải gọi em phụ anh chứ? - Kỳ Thư phụng phịu nói.
- Anh thấy em ngủ ngon quá, anh không nỡ gọi.
– Nam Phong nhũn nhặn đáp.
Cô nằm gác đầu lên đùi anh, tay khua bâng quơ, ấp úng nói:
- Vậy là anh đã dậy lâu rồi hả? Anh thấy..
- Anh thấy ngực áo anh bị ướt.
- Anh cúi xuống nhìn cô an nhiên đáp.
Kỳ Thư mặt đỏ phừng phừng, hai tay che kín mặt ngượng nghịu.
- Đâu phải lần đầu..
- Nam Phong nắm lấy tay cô mím cười.
Cô ngoạm một cái vào tay anh chống chế.
Dường như những vụng về, ương bướng, những tật xấu của cô đều phơi bày trước mặt anh.
Anh gảy đàn cho cô nghe.
Thỉnh thoảng cô thỏ thẻ vài lời hát, quên cả trời đã về tối.
Đêm nay anh muốn cô ở lại cùng anh.
- Em không biết..
bây giờ em về trước.
Ăn uống tắm rửa xong em sẽ mang cơm qua cho anh.
À không, em sẽ mang cơm qua cho anh trước.
Anh xuống cửa lấy nhé.
Em đi đây!
Kỳ Thư bối rối nói rồi quày quả rời đi.
Cô mang cơm qua cho anh, vẻ mặt nài nỉ của anh khiến lòng cô như ở lại.
Cô về Ký túc xá, miên man nghĩ mãi đến khi nghe tiếng mưa lốp đốp.
Các chị hí hửng mở toang cửa ngắm cơn mưa đầu mùa.
Kỳ Thư bật dậy, thay quần áo rồi vội vàng nói:
- Tối nay em không về, mấy chị đừng đợi cửa em nhé!
Mặc cho các chị nhao nhao tra hỏi, cô chỉ kịp cầm lấy cây dù rồi chạy thoăn thoắt dưới cơn mưa đến sớm, bước chân bao khấp khởi bao thẹn thùng.
Đến trước cổng nhà trọ Nam Phong, cô đi đi lại lại phập phồng, những hạt mưa trong veo như thôi thúc như reo vui.
Cô ngập ngừng gọi cho anh:
- Em đang đứng..
dưới cổng nhà trọ của anh!
Đầu máy bên kia lập tức tắt ngay.
Kỳ Thư cúi mặt bẽn lẽn, tay cầm chiếc dù hoa tím nhỏ xinh đứng dưới màn mưa giăng giăng lay bay cùng những vệt sáng vàng ấm của ánh đèn đường tựa như bức tranh khiến anh ngẩn ngơ thất hồn.
Cả hai mỉm cười e thẹn.
Căn gác nhỏ nằm im lìm đếm từng hạt mưa rơi.
Mỗi khoảnh khắc đợi chờ cô, lòng anh lại khắc sâu niềm khao khát.
- Em đang băn khoăn lắm thì trời đổ mưa.
Em muốn cùng anh ngắm cơn mưa đầu mùa như chúng ta đã từng hứa với nhau.
Em không muốn bỏ lỡ khi còn có thể!
Nam Phong nhấc bổng cô lên xoay mấy vòng, ánh mắt bờ môi cũng cười trong thỏa nguyện.
Anh mở cánh cửa sổ.
Từ mái tole rỉ sét, những giọt nước mưa tuôn đổ thành từng dòng trong trẻo dịu dàng.
Ánh đèn vàng chiếu rọi những hạt mưa bay lòa nhòa trong gió.
Nam Phong ngồi tựa vào vách, Kỳ Thư cuộn tròn trong lòng anh.
Vòng tay anh ấm áp ôm choàng lấy cô, xuyến xao ngắm những hạt mưa đầu mùa và trao nhau những hẹn ước nguyện thề.
Thi thoảng, mưa tạt vào khiến anh thổn thức siết cô vào lòng.
Đến nửa khuya, mưa vẫn rí rách trên mái tole cũ kĩ còn cô đã say giấc nồng nàn trong lòng anh.
********
Chuông báo thức vang lên khiến cả hai bật tỉnh.
Kỳ Thư nhận ra cô đã nằm trong vòng tay Nam Phong tự lúc nào rồi thẹn thò không biết có làm ướt áo anh.
Nam Phong mở điện thoại thấy rất nhiều cuộc gọi nhỡ của Quân vừa nghe láng máng giọng Quân dưới cổng.
Không kịp nghĩ ngợi, cả hai bật dậy thu dọn mền gối.
Kỳ Thư luống cuống vuốt lại mái tóc thì Quân đã xộc thẳng lên cầu thang vừa lu loa:
- Mày ngủ gì kinh thế? Tao gọi cháy máy mà không thấy đâu.
Vừa thấy Kỳ Thư, Quân chựng lại, ánh mắt đầy ngụ ý miệng cười toe toét.
- Anh kiếm em có gì gấp hả? - Nam Phong điềm tĩnh đáp lời.
- Tao đã đứng đợi cả buổi ở dưới nhà đấy.
Tao qua coi mày thế nào rồi chứ có việc gì đâu.
Thấy mày thế này tao lo làm quái gì nữa.
Thôi, coi như anh hơi vô duyên chút nha.
Quân cười lí láu khiến Kỳ Thư xấu hổ chín mặt né tránh ánh nhìn trực diện của anh.
- Ờ..
Em cũng không có việc gì nữa, em đi trước đây.
Anh ở lại chơi nhé.
Kỳ Thư lấp vấp nói rồi quay sang Nam Phong, ánh mắt khẩn khoản:
- Xuống mở cửa cho em đi.
Quân đứng ngẩn ra vừa nói gì đó nhưng Kỳ Thư đã phóng đi như bay.
- Em không biết đâu, anh nói sao với anh Quân thì nói.
Em xấu hổ quá..
Kỳ Thư cuống quýt nói rồi cung cúc chạy.
Nam Phong bước lên phòng, không thể tránh ánh nhìn bốc phốt của Quân:
- Tối qua em không đi ra ngoài được nên Thư qua đây.
Đến khuya vẫn còn mưa, em không yên tâm để Thư về một mình nên giữ cô ấy lại.
- Sao chú phải giải thích cuống lên thế chứ? Nam nữ lớn rồi thì mấy chuyện này có gì đâu.
– Quân chắc mẩm nói.
- Không phải như anh nghĩ.
Thực sự tụi em không làm gì cả.
– Nam Phong khẳng khái nói.
- Thế mà mày cũng chịu được à? Mày là thánh hả? – Quân sững sờ nói.
- Em trân trọng điều mà Thư luôn muốn giữ gìn.
Em muốn nói rõ ràng vì sợ anh suy nghĩ không đúng về Thư.
– Nam Phong thành tâm nói.
- Tao lạy mày..
– Quân chắp tay van vái.
- Anh nhớ đấy! Thư rất nhạy cảm, vừa nảy gặp anh là Thư đã xấu hổ lắm rồi nên anh gặp Thư thì đừng trêu ghẹo hay có thái độ gì khác khác đó nhé.
– Nam Phong cẩn nhẫn nói.
- Tao biết rồi.
– Quân gào lên bế tắc.
Nam Phong tủm tỉm cười nhìn cây dù của Kỳ Thư nằm im nơi góc tường..