Bước chân Kỳ Thư đơn côi nơi bến xe tấp nập.
Nụ cười rạng rỡ của Nam Phong ngày nào đến đón cô như vẫn còn đâu đây.
Cô đến công viên mỗi sáng cô vẫn thường ngồi học bài, tựa vào gốc cây, mắt nhìn ra biển sóng mênh mông nhòe đẫm lệ.
Hôm nay, người qua đường trêu chọc thì cô cũng chỉ ngồi lặng câm, thi thoảng lại gục đầu nức nở.
Trời hửng nắng nhưng cô khoác lên người chiếc áo ấm và lại run lên vì lạnh.
Cô đợi anh từ sáng sớm cho đến khi nắng trưa gay gắt.
Cô lầm lũi tìm nhà nghỉ gần đó rồi lại lo sợ anh đến không thấy cô nên vội trở ra, ngồi đó đợi anh.
Mỏi mòn, mòn mỏi, người lại kẻ qua, người đến rồi đi, nắng trưa oi bức rồi bóng chiều vàng vọt, khi hoàng hôn tím sẫm rồi bầu trời kéo mây đen vần vũ thì Nam Phong mới đến.
- Chúng ta ra ngoài kia nói chuyện.
- Nam Phong lạnh nhạt nói.
Anh bước đi thản nhiên không hề hỏi han hay nhìn đến cô một thoáng.
Bước chân cô chếnh choáng, vụn rời đi bên anh nhưng ngỡ như kẻ độc hành đi cùng chiếc bóng.
Mưa bay vạ vật trong gió, giông lốc cuốn bụi cát mù mịt, biển động cuồn cuộn một màu xám đen theo từng con sóng ầm ầm dâng cao.
Mọi người hối hả về nhà.
Anh và cô vẫn lặng ngồi trên dãy tường thành chắn sóng, xa xa con dốc Ghềnh Ráng vẫn đẹp trữ tình trong màn mưa ẩn sâu một nỗi buồn ủ dột.
Mặc cho sóng đánh văng nước ướt lạnh, mặc cho biển động gầm rú, mặc mưa rơi buôn buốt, mặc sấm chớp cuồng nộ..
họ vẫn ngồi lặng lẽ, không ai nhìn ai cũng không ai nói một lời.
Vài phút trôi qua, Nam Phong rắn đanh nói:
- Tại sao em ra đây? Anh đã nói rõ ràng rồi.
Anh bận lắm không có thời gian nói chuyện với em đâu.
Cổ họng nghèn nghẹn, Kỳ Thư cố nén chặt:
- Em muốn biết lý do vì sao? Có phải anh thật sự muốn thế không?
- Em nghĩ quá rồi.
Những điều anh nói đều là lòng anh muốn thế.
– Nam Phong gẫy góc đáp.
- Là anh không còn cảm xúc với em nữa? – Kỳ Thư ngùi ngùi nói.
- Ừ, anh không còn cảm xúc với em.
Anh cũng không muốn tiếp tục tình cảm nữa.
- Là từ khi nào anh như vậy?
- Từ khi anh về quê thực tập, trong lòng anh nhiều lúc đã chán nản.
Nhiều lần anh muốn nói với em chúng ta dừng lại nhưng..
- Vậy tại sao anh còn bảo em ra Quy Nhơn để chúng ta được gần nhau?
- Anh nghĩ..
để cho em và anh..
Nam Phong ngập ngừng cúi lặng một lúc rồi lãnh đạm dứt khoát nói:
- Từ khi về thực tập rồi đi làm tới nay, anh cảm thấy tình yêu không còn quan trọng nữa.
Anh chỉ muốn tập trung xây dựng sự nghiệp và lo lắng cho gia đình.
Anh chẳng còn tha thiết gì với tình yêu cả.
Từng lời nói của anh là từng vết dao sắt nhọn cứa vào tim cô rỉ máu.
Cô hắt một nụ cười qua vành môi buốt lạnh đắng ngắt: "Thì ra là em cản bước đường của anh".
Cô cay đắng tự nhủ nhưng trái tim cô thì nói với cô lí lẻ ngược lại.
Cô lặng đi trong vỡ nát thân tâm.
- Nếu thực sự như vậy, anh hãy tự tay tháo chiếc vòng trên tay em đi.
Đó là hẹn ước của chúng ta.
Kể từ khi anh đeo nó vào đến nay, em luôn nâng niu giữ gìn chưa bao giờ cởi ra.
Mấy bữa trước, Ni vô tình làm đứt.
Em đã rất sợ hãi..
Em đã kết nó lại nhưng không còn đẹp như xưa nữa.
Cô đưa tay ra trước mặt Nam Phong.
Mặc cho gió mưa, cô vẫn để nó run lẩy bẩy giữa khoảng không lạnh lẽo.
Nước mắt cô ngấp nghía rơi.
Đó là nấc thang cuối cùng, là anh sẽ bước qua vô tình hay lùi lại để cho tình yêu của cả hai một cơ hội.
Mỗi khoảnh khắc lúc này là nỗi sợ hãi nhất trong cuộc đời cô.
Rồi hai bàn tay anh run rẩy va đập vào cổ tay cô mà cô có thể cảm nhận rõ rệt.
Chiếc vòng tay dần rời khỏi cổ tay cũng là lúc tâm hồn cô lịm đi, tim cô tan tành từng mãnh vụn, nước mắt rơi tự do giữa trời giông bão.
Thành phố đã lên đèn tự bao giờ mà sóng biển vẫn chưa thôi gầm thét, mưa gió vẫn giông giật từng cơn.
Cô đặt túi đồ vào khoảng giữa của cô và Nam Phong, trút hết tâm can, giọng lạc mất linh hồn:
- Đây là kỉ vật của những năm tháng chúng ta quen nhau, em gửi trả lại tất cả cho anh.
Dù sao anh cũng không còn cảm xúc với em nữa thì giữ những thứ này cũng không ảnh hưởng gì.
Anh run rẩy cầm lấy túi đồ rồi bật dậy:
- Bây giờ anh có hẹn.
Anh đưa em về nhà nghỉ.
- Không cần đâu, em tự đi được.
Cả hai không nhìn nhau dù chỉ một khoảnh khắc.
Kỳ Thư cố gượng mạnh mẽ nhưng bước chân chệnh choạng chới với.
Nam Phong vẫn một mực đợi cô lên xe.
Anh đã ngồi hơn hai phần ba yên xe như mọi khi anh chở cô, vì chỉ như vậy cô sợ té thì mới chịu ôm anh.
Cô xua tay rồi lầm lũi bước cao bước thấp, đầu óc quay cuồng mờ ảo.
Chân cô bật liên tục vào vỉa hè rồi cô lại gượng đi tiếp, mưa lạnh run bần bật.
Đến ngả tư, cô bước chân xuống lòng đường thì có âm thanh hét toáng lên nhưng cô không kịp nhận ra cần phải xin lỗi.
Cô run run mở khóa phòng rồi tựa vào cánh cửa vô tri và dần khụyu xuống sàn nhà lạnh ngắt.
Cô nấc lên từng tiếng uất nghẹn.
Đau thương bủa kín tâm hồn trẻ dại! Nước mắt cứ rơi rồi cô lại khóc, không còn sức khóc nữa thì nước mắt vẫn cứ tuôn dòng.
Cô lịm đi trên sàn nhà.
Khi cô tỉnh dậy, trời đã tối đen cô tịch, toàn thân không còn chút sức lực.
Cô thấy cây sáo vẫn nằm im ở kệ bàn, có lẽ vì lúc trưa cô vội quá nên để sót lại.
Trong tột cùng khổ đau tuyệt vọng, cô viết những dòng tâm thư nhòe lệ cuộn vào trong ống sáo dù không biết để làm gì rồi bẽ bàng nhắn cho Nam Phong:
- Em còn sót lại cây sáo nên em gửi ở đây.
Khi nào tiện anh hãy ghé lấy.
Bao nhiêu kỉ niệm ùa về, cô mỉm cười rồi bật khóc đến khi mệt nhoài mê man.
********
Kỳ Thư phờ phạc tỉnh giấc, bời rời đọc tin nhắn của Nam Phong:
- Anh đứng dưới nhà nghỉ đợi em rất lâu rồi.
Cô đã tự cá cược với chính mình rằng anh sẽ đến vì anh vẫn yêu cô.
Thế rồi anh đã đến thật và đã đến tự rất lâu, lặng lẽ.
Kỳ Thư gắng gượng cúi mặt lặng thinh đưa cây sáo cho anh rồi quay đi.
Bước chân cô lơ lửng trong không trung, có thể vấp ngã hoặc bị cơn gió nhẹ thổi bay.
- Anh đưa em ra bến xe.
- Nam Phong vẫn chạy xe theo.
- Không cần đâu.
Em tự đi được.
- Kỳ Thư gượng đáp.
Kỳ Thư bước tiếp vài bước, nước mắt lả tả rơi.
Cô lau đi rồi quay lại nhìn thẳng vào anh, trút cạn tin yêu:
- Anh hãy nhìn vào mắt em và trả lời thật lòng câu hỏi của em.
Những lúc chúng ta bên nhau, cảm xúc của anh là giả dối sao?
Nam Phong lặng đi rồi gượng nhìn cô với ánh mắt trống trải nhưng cô vẫn kịp nhận ra sự võ vàng rũ rượi xắt xé trong đáy mắt trống rỗng đó.
- Những lúc bên em đều là cảm xúc chân thật nhất của anh.
Kỳ Thư cắn chặt vành môi, gật đầu cười héo úa giữa hai hàng nước mắt đầm đìa trong buổi sớm mai lành lạnh.
Cô bước đến bên Nam Phong, ôm choàng qua cổ và hôn lên má anh trân trọng rồi nghẹn ngào đứt quãng:
- Sống tốt..
anh nhé!
Cô lập tức quay lưng đi, nước mắt dầm dề rơi xuống lòng đường đá sỏi.
Cô cố hết sức bước đi khỏi anh.
Cô lê bước sang các hãng xe nhưng chuyến sớm nhất là chiều tối.
Nhiều lơ xe chèo kéo cô đi chuyến xe con của họ vào Nha Trang rồi bắt xe Bắc Nam về Thành phố.
Đến Nha Trang, chật vật hết lượt xe này đến lượt xe khác vẫn chưa đón được.
Cô lầm lụi bước vào toilet, phát hiện máu loang lỗ trên quần lót dù hai tuần nữa mới "đến tháng".
Cô cắn chặt hàm răng, tay ôm lồng ngực, gục mặt khóc.
Cô lật bật đếm số tiền còn lại chỉ đủ trả tiền xe, may thay cuộn giấy vệ sinh vẫn chưa bị lữ khách dùng hết.
Cô cởi chiếc áo khoác cột ngang hông.
Mưa rơi rỉ rả.
Cái lạnh từ bên ngoài thấm vào trong sâu thẳm đáy hồn cô..