Lucy thở dài nhìn Lisanna đang thút thít trước mặt.
Lisanna trái đất và Lisanna Edolas quả thật khác nhau.
Kẻ thì quá nhu nhược, kẻ thì mưu mô tính kế không thể lường được.
Lisanna ở Edolas hiện đang làm gì đó mà Lucy cảm giác không yên lành lắm.
Nhưng bây giờ nhìn Lisanna của Trái Đất, cô lại phải thở dài ngao ngán.
Lisanna Trái Đất xuyên qua được Edolas là để lấp đầy khoảng trống của Lisanna bên Edolas.
Nhưng cô gái bên thế giới kia vẫn còn chấp niệm lưu luyến ở lại.
Mà Lisanna trái đất lại quá yêu Natsu, nên chuyện 2 năm trước, là Lisanna Edolas nhập hồn vào thân thể Lisanna Trái Đất rồi lên kế hoạch.
Đây không còn là chuyện trả thù của Lucy nữa, mà là cả một móc xích dài ngoằng và khó hiểu.
Lucy quay sang nhìn Kai đang mỉm cười với cô.
Ngẫm một hồi, cô nói:
- Kai, xoá toàn bộ kí ức của Lisanna.
Sau đó đưa cô ấy đến một đất nước khác.
Lucy biết.
Cô rất là tàn nhẫn.
Cô hoàn toàn hiểu được, nếu không phải bị Kai thôi miên, chắc chắn Lisanna sẽ không đồng ý để cô làm như vậy.
Bởi, làm mất kí ức, cũng giống như làm mất hết tình duyên.
Vô tình, vô tâm, vô ái.
Cô sẽ chả còn nhớ được bất cứ điều gì.
Kể cả việc cô đã từng yêu một người con trai đến si dại.
Kai nhún vai.
Anh vốn định làm theo lời Lucy, nhưng khững lại.
Anh quay sang nhìn cô, bảo:
- Lucy, cô nên gọi Wind thì tốt hơn.
Nói xong, anh ta biến mất.
Ma pháp của anh ta vẫn trên người Lisanna.
Lucy vẫn chưa hiểu ý của Kai, nhưng chắc anh ta có dụ ý gì đó.
Lucy lộ chiếc chìa khoá ra, triệu hồi:
- Phong tinh môn, Wind.
Chàng trai với dáng vẻ u uất xuất hiện, khẽ cúi đầu chào Lucy, song cũng ẩn ý rằng mình đã biết được nhiệm vụ cần làm.
Cậu đi đến chỗ Lisanna còn thất thần trên giường Lucy, khẽ niệm chú.
Một luồng ánh sáng trong veo ẩn hiện toả ra quanh người Wind.
Lucy nheo mày nhìn Lisanna.
Trong mắt Lisanna, là cả một nỗi niềm đầy ám ảnh.
Hối tiếc, cầu xin, hối hận...
Và cả buông xuôi.
Buông xuôi không phải vì không kháng cự được.
Mà là cô ấy chấp nhận buông xuôi một tình yêu đã hoá thành chấp niệm trong lòng.
Wind thi triển ma pháp xong thì Lisanna ngất đi.
Trên tay của Wind xuất hiện 7 tinh thể pha lê lấp lánh 7 sắc màu khác nhau, nhưng đều toả sáng lấp lánh.
- Wind...!Đây là...
- Pha lê kí ức.
Cô có thể hoàn toàn sử dụng những viên đá này tuỳ ý.
Anh ấy thả vào lòng bàn tay cô mấy viên đá rồi quay trở về Tinh Linh Giới.
Mỗi người đều mang trong mình bảy viên pha lê - Bảy phần kí ức của cuộc đời.
Hai năm trước, cô quên đi hết thảy.
Hai năm sau, cô khiến cho Lisanna quên đi hết thảy.
Kể cả tình yêu của cô ấy dành cho Natsu.
Bờ môi Lucy mỉm chặt.
Cô có thể bóp nát những viên pha lê.
Những kí ức sẽ hoàn toàn biến mất.
Dù có làm cách gì thì Lisanna cũng không thể hồi phục được.
Hoặc, cô có thể để nó phân tán khắp nơi.
Để cho định mệnh của Lisanna dẫn dắt tìm lại chúng.
Thế nhưng, tôi vẫn sẽ phải cho cô một sự trả thù nho nhỏ.
Không gì đau đớn hơn khi bạn nhận ra bạn đã yêu một người, nhưng lại chả thể nhận ra đó là ai.
Lucy lấy một viên đá bất kì, nhìn Lisanna mỉm cười lạ lùng.
Cô dồn lực, bóp nát viên pha lê.
Cô lại lấy một viên đá khác giữ lấy.
Năm viên còn lại, cô thả chúng lên trên cao không trung.
Từng viên pha lê toả sáng lấp lánh rồi biến mất khỏi tầm mắt Lucy.
- Có duyên sẽ gặp lại.
Lucy nhìn viên đá màu hồng có trong tay.
Cô lấy một chiếc kim ma pháp, đục lấy một lỗ ở viên đá, xong cô xâu viên pha lê vào một chiếc lắc chân, đeo vào chân phải của mình.
Viên pha lê này nắm giữ những tình cảm của Lisanna dành cho người cô ấy yêu đến mê muội, yêu đến mức hãm hại người bạn của mình.
Nay để tôi giữ, coi như đã trả thù xong rồi đi.
Kí ức của cô là tôi nắm giữ.
Những thứ tình cảm mãi mãi không được đáp lại.
Tình đơn phương có thể là trái ngọt dịu dàng, nhưng đồng thời, lại là chất động ngàn năm chả thể tiêu tán được.
Mỗi người đều có một khoảng bi thương, lại chả thể nói ra thành lời.
Mà cuối cùng, tổn thương vẫn phải giữ lại cho riêng mình.
Lucy đặt tay lên trán Líanna, hơi ngập ngừng, nhưng ánh mắt cô lại trở nên kiên định bất chợt.
- Kiến tạo không gian: Dịch Chuyển.
Thân thể của Lisanna biến mất.
Có lẽ cô ấy sẽ được dịch chuyển qua một đất nước rất xa, nơi mà chúng ta có lẽ sẽ chả thể gặp lại nhau.
Lucy mỉm cười.
Một nụ cười thê lương.
Mạn Châu Sa hoa thuật - Hai năm trước cô vì nó mà biến mất khỏi thế gian này.
Phép thuật này không lấy mạng của Lucy, nhưng lại lấy đi thứ quan trọng nhất của cô.
Đó là tình yêu.
Một thứ tình yêu đã ủ ấp trong Lucy từ rất lâu, đã vì phép thuật này mà tan biến.
Liệu cô có thể tiếp tục đi trên con đường này không? Khi mà tình yêu của cô đã không còn nguyên vẹn như ban đầu? Khi mà cô nhận ra những điều khủng khiếp của những ngày xưa?
Khi mà cô nhận ra, kẻ cô yêu suốt quãng thời gian dài, hoá ra lại không phải người cô đem lòng yêu bây giờ?
- Mình bị làm sao đây?
Lucy dựa đầu vào tường, khẽ gục ngã.
~•~
Trước ngôi mộ, một thân ảnh đặt bó hoa cúc trắng lên, trong lòng rối bời, xong lại cất tiếng nói tan vào hư không.
- Đừng sợ, Lucy.
Chúng ta rồi cũng sẽ gặp lại nhau.
Chiếc vòng màu băng toả sáng lấp lánh dưới hoàng hôn rực đỏ.