01.
Bị sốt cao tới 41 độ, mẹ tôi kêu tôi đi bệnh viện.
“Anh con làm ở bệnh viện mà, con gọi cho nó đi”
“Hôm nay chị con về, mẹ làm gì có thời gian mà đưa con đi”
Tôi sốt muốn mê mang, suy nghĩ một hồi quyết định đi tới nhà thuốc mua thuốc hạ sốt.
Bởi vì tôi biết, người anh trai đang làm ở bệnh viện kia có bao nhiêu hận tôi.
Tìm hắn? Tôi sợ hắn sẽ trực tiếp đẩy tôi vào nhà xac’.
02.
Nhưng mà tôi không nghĩ tới, vừa đi mua thuốc về tới nhà, tôi chạm mặt với người anh hận chet tôi.
Hắn vừa mới tắm xong, thân trên không có mặc gì.
Bọt nước từ cằm chảy xuống cơ bụng rồi tiến vào khe rãnh, hắn đang lau tóc, đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm tôi.
“Anh...”
Sao anh lại không ở bệnh viện?
Tôi hơi hé miệng muốn nói nhưng mà lại nghẹn họng.
Tôi luôn như vậy khi đứng trước mặt Lâm Ức Thần, sẽ vô thố khi đối mặt với anh trai, tuy rằng hắn không phải anh ruột của tôi.
Hắn cười nhạo một tiếng, nhìn thấu được suy nghĩ của tôi.
“Thay ca làm”.
“...”
Nếu biết hắn thay ca làm thì tôi đã tới bệnh viện khám.
Tôi đi tới hòm thuốc lấy thuốc hạ sốt. Bởi vì Lâm Ức Thần là bác sĩ nên trong nhà luôn trữ sẵn những loại thuốc này.
Nhưng mới vừa chạm vào hộp thuốc Ibuprofen (thuốc hạ sốt), tay tôi đã bị người ta đánh vào.
Lâm Ức Thần đứng ở phía sau tôi, rũ mắt nhìn tôi.
“Ai cho phép cô uống thuốc của tôi đem về?”
Tôi thở dài, đầu đau quá làm tôi không suy nghĩ nhiều được.
Tôi nhìn hắn.
“Anh, em phát sốt”
“Phát sốt? Sao lại không đem cô thiêu chet đi?”
“Khi mẹ tôi bị lửa thiêu chet, cô cũng không có biểu tình giống này nha”
“....”
Ngày đó, có lẽ là do cơ thể quá nóng, nóng tới nổi làm cảm xúc của tôi dâng cao.
Cũng có thể là do người bị cảm mạo thì sẽ trở nên mẫn cảm.
Tôi khóc nức nở, giọng nói lớn hơn.
“Không phải là em phóng hỏa!”
“Em đã nói rất nhiều lần! Không phải em phóng!”
“Vì cái gì mà tất cả mọi người đều không tin em? Không phải em phóng! Muốn em nói bao nhiêu lần nữa!”
Tim đập càng ngày càng mạnh, đầu tôi giật giật.
Tiếng nói im bặt, bởi vì ý thức của tôi rơi vào tăm tối.
Trước khi hoàn toàn mất ý thức, tôi nghe thấy hắn kêu tên tôi.