Kí Ức Về Một Thiên Thần

Mochi vốn là người thận trọng, nhưng cái vết thương này phát tác vô kỉ luật quá, mà Sal lại chẳng có ở đây, nên anh buộc lòng phải tìm chỗ vắng vẻ mà xử lý nó. 

Bước chân của người nọ vẫn chầm chậm tiến đến. Tuy nhiên, chỉ còn cách đoạn quẹo một bước nữa thôi, người đó lại đột ngột dừng lại.

Người nọ... không phải ai xa lạ, mà chính là Izu. Chẳng biết thế nào mà bước chân cô lại tự động bước tới nơi này... giống như một thói quen. Có lẽ bình thường, do ngày nào cô cũng đến đây... vì một kẻ đáng ghét nào đó. Nhưng mà, kẻ đó, ngày hôm qua lại dám bắt nạt cô, lại còn... thấy cả...

Nghĩ đến chuyện tối hôm qua, gương mặt trắng trẻo của Izu bỗng chốc đỏ bừng, theo phản xạ đưa tay ép váy lại.

Tên đó... đúng là đồ dê cụ lưu manh biến thái đáng ghét mà. Cô không muốn, không hề muốn thấy cái bản mặt khó ưa đấy nữa. Việc gì mà cô phải đi tìm hắn cơ chứ? Lần nào gặp hắn, hình như cũng đều bị hắn trêu chọc...

Izu chớp mắt một cái, tự nhiên lại nhớ đến câu nói của anh trai tối hôm qua: "Con trai không bao giờ chọc ghẹo người con gái mà họ không thích."

Ể? Thích? Tên đó thích cô ư?

Izu thoáng ngẩn người ra một chút, rồi tự cảm thấy buồn cười với chính mình. Sao cô lại quên mất nhỉ, hắn ta... vốn không phải con trai cơ mà?

Nhưng mà, hôm qua, cô đã giận dỗi mắng hắn bỏ về như thế, bây giờ lại đi tìm hắn, không phải là mặt dày sao? 

Nếu hiện tại, cô gặp hắn, chắc chắn hắn sẽ chẳng bỏ lỡ cơ hội cười nhạo cô đâu, huống chi, cô không muốn thấy cái nụ cười châm chọc của hắn chút nào. Nghĩ thế, Izu liền trở gót vòng ra cầu thang dẫn lên lớp học. Vốn định thư giãn một chút, nhưng giờ ngẫm lại, lên lớp sớm ôn bài cũng không tệ. Dù gì thì cũng đang trong giai đoạn thi cử, trước mắt nên tập trung vượt qua cho tốt đã, rồi sau đó thả lỏng một chút cũng không muộn. Đối với cô, vượt qua không phải là vấn đề, giữ vững thành tích mới là quan trọng, huống chi, cô rất ý thức về trách nhiệm và tương lai của mình. 

Vậy mà... vậy mà trong lúc mọi người đều bù đầu trong chuyện ôn thi cực kỳ căng thẳng, vẫn có kẻ nào đó, thảnh thơi buông lơi bài vở từ ngày này sang ngày khác, chẳng thấy hắn lo lắng gì cả. Không ít lần, cô cảm thấy thật ghen tị với phẩm chất trời sinh của hắn. Người như hắn, sau này chắc chắn tương lai sẽ vô cùng rộng mở. Trong kinh doanh, chỉ cần kẻ đứng đầu có đầu óc dị bẩm như thế thôi, thì chẳng biết sẽ có bao nhiêu công ty bị hạ bệ, thậm chí có thể dẫn đến phá sản.

Izu có chút ngây ngốc, tưởng tượng đến một thời gian sau, có khi nào hắn lại trở thành đối thủ của Blue Star nhà cô không? Nếu thực sự như thế, cho dù anh Daizu có tố chất không kinh doanh thiên tài, thì cuộc chiến thương trường này vẫn sẽ là một cuộc chiến khốc liệt. Nghĩ đến cảnh đó, Izu thật không đành lòng chút nào. Tuy nhiên, không hiểu sao trong lòng cô vẫn có niềm tin mãnh liệt, rằng người này sẽ không bao giờ làm hại đến cô và gia đình.

Mải mê suy nghĩ, Izu đã bước qua bậc thang cuối lên tầng học của mình từ lúc nào. Ngay khi vừa bước lên tầng ba này, Izu đã có cảm giác không bình thường chút nào.

Phải, cực kỳ không bình thường!

Những nữ sinh đứng túm tụm ngay đấy khá đông, mà hiện tại thì vẫn còn khá sớm.

Lại là fan nữ của mấy ông tướng quái vật lớp mình sao?

Không rõ, nhưng có vẻ như người họ tìm không phải là Mochi hay Sal. Ánh mắt của họ khi vừa trông thấy cô liền đột ngột biến đổi hẳn...

Sẽ chẳng có gì ngạc nhiên nếu bọn họ đứng đấy để đợi một người có thói quen đi thang bộ lên lớp học để tập thể dục như cô cả, nhưng mục đích của họ là gì thì cô không rõ. Tuy nhiên, thật không khó để đoán ra vấn đề này có liên quan đến dàn quái nhân nhà Tian.

- Hội trưởng Haru, đến sớm quá nhỉ? - Một nữ sinh đỏm dáng với mái tóc uốn màu ánh tím lên tiếng trước. Dù là câu chào hỏi bình thường, nhưng giọng điệu của cô nàng rõ ràng là không thiện cảm.

- Cũng bình thường thôi, mọi người cũng thế!

Izu nhàn nhạt trả lời, không biểu lộ cảm xúc gì nhiều.

- Hội trưởng đến sớm thì bình thường, nhưng tụi này thì không đâu. Chẳng qua vì hôm nay tụi này có chút chuyện nên mới đến sớm thế này thôi.

- Vì ngại tôi vào lớp, sẽ khó làm việc sao?

- Không khó, chỉ là không tiện thôi!

Một nữ sinh khác chậm rãi bước đến. Cô ả này có thói quen trang điểm đậm không thua gì "bà chị lòe loẹt" Otae, chỉ có điều ả cao hơn Otae nhiều. Ả tiếp:

- Trước hết, tụi này muốn hỏi, Sal và Mochi, vốn vẫn là trai chính hiệu phải không?

Izu hơi nheo mắt. Tự nhiên cái nhóm đỏm dáng này chặn đường lên lớp của cô, rồi lại hỏi cô câu này là ý gì đây?

- Câu này, vốn dĩ phải hỏi bọn họ chứ. Tôi không có khả năng phán đoán giới tính con người đâu.

- Họ đã cố ý tung tin như thế, chắc gì đã là sự thật. Hội trưởng có phúc phận ngồi cùng bàn với hai nam thần này, hẳn là phải nắm rõ chứ. Hay là... Hội trưởng ích kỷ, không muốn lộ tin tức ra, sợ tụi này cướp mất mỹ nam sao?

Izu nghe chưa dứt câu, suýt nữa ngăn không được đưa hết điểm tâm ra ngoài.

"Phúc phận" á?

Phúc phận cái con khỉ. Ban đầu Izu cũng cho rằng mình may mắn khi ngồi cùng bàn với hai SSS, nhưng bây giờ mới vỡ lẽ, nếu chỉ có Sal thì đúng là như vậy, nhưng ngồi cạnh cái gã đẹp mã vô kỉ luật kia thì... thật đúng là thảm họa. Mỗi ngày đến lớp đều bị hắn bắt nạt, bị hắn cười trêu chọc. Mặc dù Izu không thể phủ nhận rằng nụ cười của hắn rất đẹp, nhưng cái vẻ đẹp lãng tử ấy vẫn không thể che lấp đi cái nét đểu cáng trên gương mặt lưu manh giả danh tri thức đó. Thứ "phúc phận" như thế, Izu thật sự không dám nhận. Có điều, bây giờ, cô bắt đầu cảm thấy mất kiên nhẫn với cái nhóm "Cuồng trai đẹp" này rồi.

- Tiếc thật, tôi lại chẳng có chút hứng thú với họ, càng không có hứng thú tọc mạch chuyện đời tư của người khác. Bây giờ thì tránh qua cho tôi và các bạn vào lớp nữa...

- Yên tâm, trường này không có mấy ai đi học quá sớm mà lại còn siêng leo thang bộ như đằng ấy đâu, vậy nên đằng ấy cứ thư thư mà giải quyết tiếp này.

Nhóm nữ sinh vẫn tiếp tục mặt dày mày dạn đứng cản đường Izu, trong khi cô vẫn đứng ngay mé bậc thang vừa mới bước.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui