Kí Ức Về Một Thiên Thần

Hiện tại, căn phòng của Izu đang cực kỳ sôi nổi với sự có mặt của cô bạn thân Miko và cô gái nơ đỏ Akina, lý do là cô nàng này bị lẻ ra khi chia phòng. Izu có thử hỏi cô xem có cần xếp lại phòng với bạn bè không thì Akina lắc đầu, tỏ vẻ rất vui khi được chung phòng với Hội trưởng Hội học sinh, thế nên cả ba đã chính thức trở thành bạn cùng phòng với nhau. 

Sau lần Mochi thu hồi lại năng lực thấu cảm, Miko đã hoàn toàn quên sạch mọi chuyện về khả năng đặc biệt của mình, kể cả cảm giác lạ với Sal, điều đó chứng tỏ thứ tình cảm mà cô dành cho Sal lúc đó đều là ngộ nhận. Đó, chính xác là cảm xúc thần Kanjo gây ra để thúc đẩy cô gặp người Thiên Giới. Hiện tại, cô đã trở lại là một cô gái vô tư, năng động và hồn nhiên như khi nào. Vừa trông thấy Izu, cô đã lao đến ôm chầm lấy cô bạn thân mà lắc liên hồi:

- Ui, tớ biết là sẽ cùng phòng với cậu mà. Chúng ta sao có thể tách rời được chứ. A a, thất thố quá, còn có Akina - san ở đây nữa.

- Không sao đâu ạ, chị cứ tự nhiên.

Akina mỉm cười. Thời gian trước cô hay sang 12A1 nhờ Mochi chỉ bài, cũng vì thế mà Miko và cô có thể xem như là có quen biết, có ở chung phòng một ngày thì cũng không có vấn đề gì.

Sắp xếp xong đâu ra đó, Miko năng nổ xung phong chạy xuống khu ẩm thực để gọi chút đồ ăn vặt. Cô thực sự rất buồn miệng rồi. Kiểu người ăn chính thì ít mà ăn vặt thì nhiều như cô đúng là rất khó mà lên cân được.

Băng qua một khoảng sân rộng, Miko lại vòng sau mấy cái hòn giả sơn rồi đi thẳng tới. Cô nhớ rõ ràng là trên bản đồ, khu ẩm thực sẽ ở gần đây mà. Thế nhưng, ngoài cây cối ra, cô chẳng thấy gì khác nữa. Miko thở dài, định trở về. Tuy nhiên, đôi chân cô chợt chựng lại...

Ở bên đó, cách cô không xa, có một chàng trai đang lặng lẽ đứng quan sát cảnh vật. Anh ta trông thật cuốn hút với mái tóc bạch kim hớt ra sau và bộ trang phục lịch lãm, đôi đồng tử bàng bạc không thâm trầm nhưng lại khá bí ẩn. Người này... không hiểu sao lại mang đến cho Miko cảm giác thực quen thuộc. Và hình như anh ta cũng thấy cô luôn rồi.

- Sao em lại ở đây? Em tìm gì sao, cô gái?

Chàng trai mỉm cười lịch thiệp. Miko chớp mắt một cái, hình như cô nhớ ra anh rồi. Anh chính là một trong những người đi theo Dara - senpai:

- A, em tìm khu ẩm thực, nhưng, hình như sai sai rồi.

- Em đi sai đường rồi. Để anh gọi người đưa tận phòng cho em. Em gọi món gì?

- Anou... Há cảo, xiên nướng... Thêm bánh Crepe nhân mặn nữa ạ. Phòng ba người nhé anh!

- Được rồi, anh sẽ gọi ba phần sang phòng cô bé Hội trưởng. Bây giờ thì em đi theo đường này, rẽ trái là về phòng.

Chàng trai vẫn giữ nguyên nụ cười điềm đạm, gập người một cái rồi làm động tác mời lịch thiệp. Miko cũng vội cúi đầu:

- Cảm ơn anh, em nhớ rồi. Phiền anh quá.

- Đây là công việc của anh, không phiền đâu cô bé.

Miko cười tươi, vui vẻ quay lưng trở gót đi về hướng phòng của mình, chợt cô đột ngột quay lại:

- À, em có thể biết tên của anh không?

Đáp lại cô gái, là một sự yên tĩnh đến lạ thường. Chàng trai lịch lãm ấy đã biến mất không chút dấu vết.

Miko chỉ còn biết thở dài:

- Anh ta nhanh chân thật.

Trên một tán cây to rậm rạp cách đó không xa, một cô gái xinh đẹp với mái tóc dài màu bạch kim được kẹp gọn gàng hai bên tai đong đưa nhẹ đôi chân trắng nõn, mắt chưa hề rời khỏi bóng dáng của Miko cho tới khi cô nữ sinh này đi khuất hẳn:

- Ngươi sợ hãi đến vậy sao, Kanjo?

Chàng trai lịch lãm với mái tóc bạch kim hớt gọn khe khẽ thở dài. Anh chính là người vừa mới bắt chuyện với Miko, cũng chính là vị thần thấu cảm đã từng "sống kí sinh" trong linh hồn trong trẻo của cô gái này suốt bao nhiêu năm trời. Anh cựa mình, đứng dựa người vào thân cây, khóe môi mỏng cong nhẹ, vẽ nên một nụ cười buồn:

- Ừ. Tôi sợ... Sợ cô ấy sẽ lại một lần nữa... khen tên của tôi thật đẹp...

---​

Mochi nghỉ ngơi chưa được bao lâu thì đã bị bạn bè trong lớp lôi ngược ra ngoài để tham gia đủ các trò chơi ngoài trời. Khi mọi người hầu như đã mệt phờ ra thì giờ ăn trưa cũng đến. Tất cả học sinh được tập trung đến khu ẩm thực và thỏa thích chọn các món ăn thức uống mà mình ưa thích. Nhà trọ Konansou không chỉ nổi tiếng về lối kiến trúc đẹp mà còn vì lối phục vụ tận tình cùng ẩm thực truyền thống tuyệt hảo. Những món ăn ở đây không thể chê vào đâu được. Mặc dù các học sinh ở đây đều là những thiên kim quý tử không thiếu gì của ăn của để, nhưng không ai có lấy một câu phàn nàn. Ngay cả kẻ khó tính về ẩm thực như Mochi cũng phải gật đầu tán thưởng.

Ăn uống no nê, một số học sinh lại kéo nhau đi ngắm cảnh, chụp hình các kiểu con đà điểu, một số trở về phòng nghỉ, một số lại tụ tập chơi trò chơi. Khu nhà trọ Konansou tự nhiên trở nên náo nhiệt hơn nhiều so với vẻ yên tĩnh thường ngày. Cũng may là nhà Tian đã thuê trọn nơi đây, chứ không thì có lẽ cũng không ai thuê phòng ở đây mà có thể ngủ nghỉ được.

Mọi chuyện tiếp diễn rất suôn sẻ, và có lẽ ngày đầu tiên sẽ kết thúc êm đẹp như thế, nếu như... đêm hôm đó, nhóm nam sinh 12A1 không tìm cách lôi kéo Mochi ra ngoài để tham gia bữa tiệc ngoài trời.

"Xoạch".

Cửa lùa của phòng nào đó nhanh chóng được mở ra.

- Đây là phòng của Mochi - kun phải không đây!

Một nhóm ba nam sinh đứng ở ngoài, vừa mở cửa đã thấy mái tóc bạch kim quen thuộc vẫn đang thờ ơ nằm lướt điện thoại, hoàn toàn không chú tâm đến chuyện vừa xảy ra. Như đã quá quen với phản ứng của anh chàng Triple S này, ba nam sinh bắt đầu cười toét và chui thẳng đến chỗ Mochi:

- Mochi - kun, ra dự tiệc ngoài trời với lớp đi!

- Đúng rồi, vui lắm đó, mấy khi được tận hưởng cảm giác dã chiến này đâu.

- Đừng lo, thức ăn nước uống tuy dã chiến nhưng vẫn đảm bảo hợp vệ sinh. Bọn này biết tính cậu sạch sẽ mà.

- Chúng ta cùng lớp, quý cậu lắm nên mới mời đó.

- À, có cả lớp trưởng cũng tham gia nữa...

Đôi mắt hờ hững nào đó đang dán trên màn hình điện thoại chợt lóe lên một chút...

Và... nhóm nam sinh thành công lôi kéo được Mochi ra ngoài.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui