Izu khẩn trương chạy một mạch về đến phòng. Trên đường đi cô cũng rất cẩn thận để không bị ai phát hiện cô chạy từ khu nam sinh ra, nhưng đến cửa ải cuối cùng, chính là lúc Izu mở cửa phòng mình ra, cô liền gặp ngay đôi mắt to tròn đầy hào hứng của cô bạn thân tóc tém Miko.
- À há! Mới đi đâu về đấy Izu - chan?
Miko cố ý kéo dài giọng mấy tiếng cuối khiến cho ai đó không khỏi chột dạ:
- À... Tớ... Tớ... Tớ đi vệ sinh. Cậu dậy sớm thế?
Miko cười tươi, tay nhanh nhẹn sắp xếp mền gối cho gọn gàng lại:
- Tớ cũng mới thức thôi. Quay sang lại thấy chỗ cậu trống không hà. Mà... cậu mất ngủ sao? Mắt cậu gần giống mắt gấu trúc rồi đấy.
Izu "a" lên một tiếng rồi theo phản xạ đưa tay sờ sờ lên mặt mình.
Cô trông tiều tụy đến thế ư? Lại dễ dàng để cho cô bạn thân phát giác ra.
- À... Tại... ngủ chỗ lạ, tớ không quen lắm.
- Phải không? - Miko lại tiếp tục kéo dài giọng - Hay là tương tư anh nào rồi?
Câu nói đùa của Miko khiến cho Izu một phen đỏ mặt:
- Nói linh tinh không à! Còn không lo đi sắp xếp hành lí đi, ở đó mà đoán già đoán non. Xíu nữa không kịp gom đồ, bị bỏ lại thì đừng có khóc...
- Hờ, làm gì mà phản ứng dữ thế? Cậu nỡ bỏ lại tớ sao? Ây da, có phải là.. tớ đoán trúng tim đen rồi không?
- Kh... không có!
- Hm... Không có à?
- Ừa. không hề.
- Thật vậy sao?
- Đã bảo không có là không có.
- Chắc chứ?
-... Cậu lầy quá!
Miko nhoẻn miệng cười bí hiểm rồi nhanh nhẹn rút một vật mà mình vẫn giấu sau lưng nãy giờ ra giơ lên:
- Vậy... cái này là cái gì đây?
Izu giật mình. Đây chẳng phải là chiếc áo khoác mà Mochi đã choàng lên vai cô lúc đi phân bố phòng nghỉ sao? Có lẽ cô đã quên cất nó đi, để bây giờ Miko phát giác ra mất. Nhưng mà... Trên đó...
Izu chợt vươn tay chụp lấy chiếc áo quay mặt đi.
Thật may. Có vẻ như Miko vẫn chưa phát hiện ra dấu máu trên tay áo khoác, nếu không thì cô cũng không biết nên giải thích câu chuyện rối rắm này từ đâu nữa. Cũng có thể là Miko chỉ mới phát hiện ra chiếc áo này thôi, nên mới...
Dòng suy nghĩ đột ngột đứt quãng. Izu vừa trộm nhìn xuống. Chiếc áo khoác ấy của Mochi... hoàn toàn sạch sẽ. Vết máu khô triệt để biến mất một cách kì lạ.
- Ui ui! Izu - chan, xem cậu kìa, rõ ràng là tớ nói đúng rồi. Áo khoác này chắc chắn là đồ nam, lại còn được cậu nâng niu quý trọng thế kia. Chẹp chẹp, size áo thế này, có vẻ như ngoại hình không tệ nha. Bạn thân của tôi ơi, cậu thật là biết cách nhìn người.
- Cậu... cậu đừng có nói bừa. Đây là... áo khoác của anh tớ. Là do tớ đi hơi vội nên lấy nhầm thôi.
- Thôi nào, đừng cố gắng che giấu nữa. Áo của anh trai mà có thể khiến cậu hoảng hốt thế kia ư? Khai thật đi, là anh chàng tốt số nào thế? À à, chẳng lẽ là... Mochi - kun?
Izu suýt nữa đã trượt chân ngã nhào, cũng may là cô vẫn kịp thời giữ vững người lại được.
- Cậu đừng có ghép đôi linh tinh. Hắn vốn là một cặp với Sal mà, không phải sao?
- Á!
Miko đột ngột mở tròn cặp mắt nhìn Izu như thể đang nhìn một sinh vật lạ:
- Cậu định mang cái chuyện bốc phét ấy ra gạt con nít sao? Tớ không phải con nít nhé. Mà con nít chắc cũng chẳng tin chuyện này đâu. Mà nè... đừng có nói là... cậu tin chuyện này là sự thật nhé?
- H... Hả?
Izu cứng lưỡi trong giây lát.
Không phải chứ? Ngay cả Miko cũng biết sự thật ư?
Đáp lại vẻ lớ ngớ của Izu, cô gái tóc tém liền ôm bụng cười đến lăn tròn, hai chân đạp lia lịa:
- Trời ạ, cô gái ngây thơ của tôi ơi, đến bây giờ mà cậu vẫn tin lời cậu ta nói là thật sao? Ha ha, cậu cả tin thật đó!
- C... cái gì mà cả tin với không tin chứ? Chẳng phải họ rất thân thiết còn gì?
- Ha ha, đúng là thỏ con ngây thơ thật mà. Họ là bạn thân, thân thiết như thế là chuyện bình thường thôi. Rõ ràng là họ vẫn chưa bao giờ có bất cứ biểu hiện gì cho thấy họ là người yêu của nhau cả. Cả lớp ai cũng đoán ra chuyện này rồi, có mình cậu là còn tin thôi đó. Izu - chan à, bình thường chơi với cậu ta nhiều quá rồi bị cậu ta tẩy não có phải không?
Miko mặc sức thao thao khiến cho đầu óc Izu càng trở nên quay cuồng. Vậy ra nào giờ cô là kẻ ngây ngô đến thế sao?
Dường như... cô hoàn toàn đánh mất hết cảnh giác mỗi khi tiếp xúc với con người đó.
Có một cỗ cảm xúc lạ lẫm cứ lặng lẽ xuất hiện mỗi lần chạm mắt hắn.
Chẳng hiểu sao... cứ muốn nói chuyện nhiều một chút...
Muốn gây gổ nhiều một chút...
Muốn đòi hỏi nhiều một chút...
Và dường như, từng cử chỉ, từng nét mặt thiên thần ấy đã vô thanh vô thức khắc sâu trong tâm khảm cô từ lúc nào không biết.
Hắn ta... nắm được ngón út của cô mất rồi.
Izu có chút bối rối, cúi mặt cố kết thúc câu chuyện này càng sớm càng tốt:
- Hắn ta... có thế nào thì liên quan gì đến tớ chứ? Cậu để dành trí tưởng tượng để viết mấy tiểu thuyết tình cảm của cậu đi.
Miko nhăn nhở cười tươi rói, miệng mặc dù không hỏi thêm câu nào nhưng nét mặt của cô gái giống như đã nhận định rằng phỏng đoán của mình là hoàn toàn chính xác. Cô bạn thân thanh lịch này của cô vậy mà cũng đã đến thời điểm biết ngượng ngùng rồi nha. Ưm... Con gái khi yêu đúng là xinh đẹp khó tả, thật sự rất muốn đặt bút viết thêm vài cuốn tiểu thuyết tình cảm thật...
Miko cứ thế chìm đắm trong cuộc tình màu hồng mà bản thân đang vẽ vời hết sức phong phú, lại vô tư không hề biết rằng bản thân vừa vô tình khơi gợi lên nỗi đau của một cô gái nhỏ vẫn lặng lẽ nằm quay lưng vào trong vách giả như còn đang ngủ.
Akina mím chặt môi, cố gắng nuốt lại tiếng nấc vào tim. Nhưng cuối cùng cô vẫn không thể khống chế được bản thân, liền nhanh chóng bật dậy chạy biến ra ngoài, để lại Miko ngơ ngác một hồi, rồi cũng hiểu ra vấn đề, áy náy hướng mắt về phía Izu. Izu cũng chẳng biết làm gì hơn. Con người khi vướng vào ái tình cũng thật khó đoán, chẳng biết bản thân sẽ có được hạnh phúc hay lại nhận lấy đắng cay. Đôi khi cảm thấy sợ hãi, nhưng lại không cách nào dứt ra được, chỉ có thể nhờ vào thời gian xóa nhòa dần những thương tổn trong tim.
Thế nhưng, liệu thời gian có phải là cách giải quyết tốt nhất? Hay có một lúc nào đó, thời gian lại trở thành thứ khiến cho đau khổ có cơ hội gặm nhấm tâm hồn nhiều hơn đây?
--------------
T/g: Mọi người ơi, ai quý Su hay có góp ý gì cho truyện thì addfriend với Su ngay nhé