Kí Ức Về Một Thiên Thần

- Em... hỏi xong rồi.

Miko đan đan mấy ngón tay vào nhau, ngập ngừng nói.

Dara chỉ hơi cúi người, đưa những ngón tay thon dài nâng chiếc cằm nhỏ của cô gái:

- Vậy bây giờ đến lượt anh nhé. Em chỉ cần trả lời một câu thôi, liệu... em đã sẵn sàng để từ bỏ năng lực thấu cảm đã theo em suốt thời gian qua chưa?

Miko chớp mắt, hàng mi dài kinh ngạc rướn lên:

- Từ... bỏ?

- Hm, anh nhớ là đã nói với em rồi mà nhỉ. Nguồn gốc của thần Kanjo vốn thuộc về Thiên quốc, chứ không phải nơi này, trong linh hồn đáng yêu của em.

Khóe môi chàng trai cong lên, vẽ ra một nụ cười huyễn hoặc ma mị khiến cho Miko bối rối phải quay mặt tránh đi ánh mắt hút hồn của anh:

- Nhưng... anh đã hứa là sẽ không làm hại em...

- Tất nhiên là anh vẫn giữ lời, cô bé! - Dara thản nhiên đứng thẳng dậy, ôn tồn giải thích:

- Anh chỉ lấy lại thứ vốn thuộc về thế giới của anh mà thôi. Anh lấy danh dự của mình ra bảo đảm với em, chắc chắn sau khi thần Kanjo được triệu hồi, linh hồn của em sẽ không phải chịu bất cứ một thương tổn nào cả.

- Ng... nghĩa là em chỉ mất năng lực thấu cảm, còn tất cả mọi chuyện vẫn y chang như cũ sao?

- Tất nhiên... là không rồi. Không những thần Kanjo sẽ biến mất khỏi thế giới này, mà tất cả những kí ức liên quan đến hắn cũng bị xóa bỏ. Và em... sẽ không thể nhớ rằng bản thân đã từng sở hữu loại năng lực dị thường này.

Miko sững người ra. Những lời Dara vừa nói chẳng khác nào sét đánh ngang tai. Mà cũng phải thôi, bản chất của anh ta vốn thuộc hệ Lôi mà.

- Em sẽ... quên hết sao?

Cô gái hỏi mà như lẩm bẩm với chính mình.

Từ rất lâu rồi, cô đã quen với việc nhờ cậy vào năng lực để mở rộng các mối quan hệ. Gia đình cô không thiếu thứ gọi là điều kiện, đó là nói một cách khiêm tốn. Nhưng những đứa trẻ xung quanh chỗ cô ở thì không được may mắn như vậy. Đa số cha mẹ của chúng chỉ là những công nhân lao động bình thường, vì thế, hầu như chẳng đứa nào dám chơi với cô. Chúng xem cô như một viên ngọc cao sang quyền quý, khác xa với tầng lớp của chúng, chúng sợ lỡ tay làm xước viên ngọc ấy thì cả gia đình sẽ bị liên lụy...

Ừm, Miko đoán là chúng đã được cha mẹ dặn dò kĩ lưỡng như thế!

Cũng vì vậy nên ngày còn nhỏ, cô cô đơn lắm. Cha mẹ cô đi làm suốt, để cô ở nhà với hàng tá người làm và các vệ sĩ với dáng vẻ lúc nào cũng lạnh tanh.

Cô hiểu hoàn cảnh của mình. Cô cũng không có đủ can đảm để thử bắt chuyện với một đứa trẻ trạc tuổi cùng xóm. Mãi cho đến khi cô nhận ra bản thân có thể nhìn thấu cảm xúc của người khác, cô mới bắt đầu học cách kết bạn. Nhờ có thứ năng lực này mà cô có thể tự tin hơn, năng động hơn. Cô không cần phải sợ bản thân vui đùa nhằm lúc bạn bè đang buồn phiền. Cô không sợ mình bị xem là cư xử thái quá đối với một người bạn trầm tính. Cô có thể trở nên tâm lý, dễ dàng khơi gợi, sẻ chia những niềm vui nỗi buồn trong cuộc sống. Bạn bè của cô cũng từ đó mà ngày càng nhiều lên. Điều đó khiến cho cô cảm thấy thật sự hạnh phúc. Rốt cuộc thì cô tiểu thư cô độc ngày nào cũng đã có bạn rồi.

Miko đã rất vui. Cô cứ ngỡ niềm vui này sẽ kéo dài mãi, nhưng mà... hôm nay, có một thiên thần điển trai đột nhiên xuất hiện trước mặt cô và muốn tước đi năng lực mà cô rất quý trọng.

Miko hơi cúi đầu, hai tay xoắn xuýt lấy nhau:

- Anh không hỏi em có đồng ý hay không, mà là sẵn sàng chưa... nghĩa là em không thể từ chối phải không?

Dara mỉm cười từ tốn:

- Miko - chan quả là một cô bé thông minh!

Cô gái cúi đầu, cái miệng nhỏ xíu hơi mím mím lại, vẻ tiếc nuối:

- Dara - senpai... anh biết đấy, em... thật sự rất dở kết bạn. Nếu... nếu như không có năng lực này, em sẽ mất hết bạn bè mất. Em không muốn thế chút nào.

Hướng cặp mắt trong veo đã bắt đầu rưng rưng lên, cô gái khẩn thiết:

- Em... em không muốn trở lại làm kẻ cô đơn đâu. Dara - senpai, địa vị của anh... chắc chắn không thấp phải không? Anh giúp em với, liệu không còn cách nào khác sao? Thần Kanjo đã ở với em từ lâu. Em... không muốn chia tay với người chút nào.

- Cách khác sao? Cô bé, em thử hình dung ra hai loại tương lai nhé.

Dara vừa nói vừa giơ từng ngón tay lên:

- Thứ nhất, anh tiếp tục thực thi nhiệm vụ và cưỡng chế triệu hồi thần Kanjo về. Em sẽ quên hết mọi kí ức về vị thần này. Những mối quan hệ trước giờ của em vẫn sẽ được bảo lưu. Bạn của em vẫn là bạn của em. Sau đó em sẽ sống một cuộc sống bình thường như bất cứ cô gái nào khác. Còn tương lai thứ hai, anh làm ngơ để thần Kanjo tiếp tục ở với em, để rồi không đầy một ngày nữa, hắn ta sẽ tan biến như chưa từng tồn tại, em vẫn mất hết năng lực và quên hẳn vị thần này, đồng nghĩa với việc Thiên Quốc mất đi một thần dân tận tụy. Miko - chan, rốt cuộc, em muốn thế nào đây?

Miko tròn mắt nghe Dara diễn giải mà tâm tư rối bời:

- Anh nói sao? Không đầy một ngày... liền tan biến?

- Các vị thần linh không thể sống mãi trong linh hồn con người, cô bé ạ. Và chắc chắn là anh sẽ không bao giờ làm cái việc khiến thần dân của mình phải chết. Làm ngơ... nghĩa là anh đang trực tiếp giết thần Kanjo đấy. Giống như cá cần nước, thần Kanjo cần trở về quê hương của mình để tiếp tục tồn tại. Anh chắc là em cũng chẳng muốn sống xa nhà quá lâu đâu nhỉ?

Miko thoáng trầm ngâm. Cô không hề nghĩ rằng mọi chuyện đã tồi tệ đến mức này. Năng lực, cô muốn, nhưng cô sẽ không để sự ích kỷ của bản thân làm hại thần Kanjo, người đã gián tiếp giúp cô có một tuổi thơ thật vui vẻ, theo một cách nào đó... Huống chi, Dara cũng đã nói rồi, anh sẽ không gián tiếp giết thần dân Thiên Quốc.

Cô cúi đầu, giọng nuối tiếc nhỏ như muỗi:

- Em hiểu rồi, senpai. Chẳng qua vì em không muốn mất bạn thôi. Nhưng em sẽ không ích kỷ nữa. Em... sẽ ngoan ngoãn để anh triệu hồi thần Kanjo, nhưng trước đó, em chỉ muốn nói với người rằng... Em quý người, rất quý người. Em muốn người được sống, không nhất thiết phải ở trong linh hồn của em nữa, nhưng người phải sống, hỡi vị thần linh cao quý mà em chưa từng được gặp.

Lời nói vừa dứt, chợt Miko nghe trong người mình ấm hẳn lên. Cô ngơ ngác đến kinh ngạc khi nhìn thấy từng tấc da thịt của mình dần phát ra một thứ ánh sáng thật dịu dàng. Dara cười nhẹ, ôn nhu:

- Thần Kanjo đã nghe thấy tâm ý của em rồi đấy. Hắn muốn ra ngoài để cảm ơn em trong suốt thời gian qua.

- A... em mới là người cần phải cảm ơn mới đúng chứ.

Miko hạnh phúc đặt tay lên ngực:

- Ngài hạ cố trong linh hồn này đã là một đặc ân cho em rồi. Em chỉ mong sao sau này bạn bè đừng xa lánh em thôi.

- Ngốc ạ, em chỉ cần sống như bình thường là được.

- Bình thường... chắc hơi khó á, vì em không thể biết họ đang cảm thấy như thế nào... Oái, cái gì vừa gõ vào trán em...

- Ồ, là anh đấy! - Dara khoanh tay, nhíu nhíu mày - Tiếp xúc mà không rõ cảm xúc của người khác mới là cách sống bình thường. Em không cần quá cố gắng làm vừa lòng những người mà em hay gọi là "bạn" đâu. Nếu họ thật sự muốn làm bạn với em, họ... phải quan tâm cả cảm xúc của em nữa.

Dara lấy lại nụ cười mê hoặc mà dán lên vành môi mỏng. Giọng anh trầm trầm, nhưng vẫn đủ để Miko nghe thấy:

- Đừng tự ti nữa, cô bé à. Em không hề dở kết bạn chút nào. Em đâu có thấu được cảm xúc của anh đâu, nhưng cuối cùng, anh vẫn bị em cuốn hút đó thôi...

Chàng trai dịu dàng nhìn cô gái, ngón tay thon mảnh nhẹ nhàng chạm vào mi tâm Miko trong khi cô vẫn đang ngồi bệt dưới đất:

- Em là một cô bé rất đáng yêu. Nếu như sau này, bạn bè của em có bỏ đi hết, anh chắc chắn sẽ là người đầu tiên tìm đến kết thân với em, vậy nên... đừng lo lắng nữa nhé, Miko - chan!​


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui