"Vậy đâu mới là phương án đúng đây?"
Hoàng Tuân cầm bút và nhìn chằm chằm vào phiếu trả lời.
Tiếng mưa rơi lộp độp dần dần lọt vào tai cậu, khiến suy nghĩ của cậu trở nên rõ ràng hơn.
"Nếu, mình là hiệu trưởng trường này.
.
."
Trí óc của Hoàng Tuân nhanh chóng tính toán.
Giờ phút này, chỉ còn ba phút nữa là kết thúc kỳ thi, hắn không có nhiều thời gian suy nghĩ đi suy nghĩ lại.
"Vậy khi mình đặt ra quy định cấm đó, nên đặt ở đâu là phù hợp nhất..."
"Không đúng, không nên nhìn từ góc độ của hiệu trưởng."
Cậu tựa hồ nghĩ tới cái gì, ánh mắt hơi híp lại.
Những suy nghĩ bị chặn đột nhiên mở ra.
"Nói chung nên bắt đầu từ toàn trường...!Đối với một trường học, nếu lệnh cấm được ban hành cho phòng y tế, thì rõ ràng là đang nói cho người khác biết rằng có vấn đề ở đây."
"Không có phòng y tế nào không được vào, nếu cấm, vậy thì không phải chỉ để trưng thôi sao?"
Nghĩ đến đây, Hoàng Tuân mới nhận ra mình đã ngu ngốc như thế nào trước đây, một câu hỏi rõ ràng rất đơn giản lại bị chính suy nghĩ của mình làm cho phức tạp.
Đối với một trường học.
Phòng y tế phải phải là nơi có tỉ lệ đúng thấp nhất, đây là nơi dùng để phòng trường hợp học sinh bị say nắng đột ngột hoặc các tai nạn khác như trầy xước, té ngã.
Ngay cả khi nó rất ma quái.
Nhưng điều kỳ lạ không ám chỉ đến phòng y tế, mà lũ trùng trong những bình đen đó, hẳn mới là bí mật nên được giữ kín nhất.
Những cái bình thuốc đen đó được đặt trong tủ thuốc, dưới tình huống bình thường sẽ không có học sinh nào chạm vào nó, cho dù có chạm vào, người đó cũng sẽ bị ký sinh khi thả lũ côn trùng ra.
Khi ở trong hành lang trước đó, Hoàng Tuân đã thấy rằng phòng y tế của trường có nhân viên chuyên môn công tác và ID của cô ta được treo trên tường.
So sách lên thì, câu trả lời rõ ràng đã nhảy trực tiếp trên giấy.
"Đần thực sự!"
Hoàng Tuân điền phương án là văn phòng hiệu trưởng.
Sau khi cậu ngừng điền, tờ đáp án trong tay đột nhiên bốc cháy, không bao lâu liền hóa thành một đống tro tàn, phiêu tán mông lung trong màn mưa mờ mịt.
"Đây có lẽ là nộp bài thi ...."
Hoàng Tuân liếc nhìn nơi tờ đáp án biến mất trong màn mưa, cậu cũng không ở lại lâu, chỉ đeo chiếc túi lớn lên lưng, và lao về phía đám người Trần Bình An đứng đợi chỗ trú mưa với một chiếc rìu trong tay ...
Bây giờ tất cả các nội dung đã được trả lời, đã đến lúc quan tâm đến bọn họ.
Tuy rằng cậu ích kỷ, nhưng sau khi đảm bảo chính mình, giúp đỡ người khác cũng không có vấn đề gì.
...
Trong khu tự học nhỏ bị mưa bão bao phủ.
Ba người Trần Bình An ở đây đều run cầm cập vì lạnh, họ đều có vẻ vô cùng lo lắng, sau khi nhìn Hoàng Tuân rời đi, họ vẫn chưa thấy bóng dáng của những người khác.
Và bây giờ thời gian thi sắp kết thúc.
Họ chỉ điền vào một số câu hỏi trắc nghiệm, và mọi người đều biết rằng kết cục của họ trong câu chuyện này hẳn có liên quan đến kết quả của các câu hỏi, sau lời giải thích của Hoàng Tuân.
"Sao mà anh ta đi lâu như vậy!"
Trần Bình An cứ đi đi lại lại dưới mái che, đôi môi anh run lên vì lạnh hoặc vì sự khẩn trương của việc thời gian ngày càng ít.
"Anh ta sẽ không bỏ lại chúng ta đâu đúng không? Câu hỏi tôi làm chỉ có 4 câu..."
Lê Na sắc mặt khó coi, cô lo lắng nhìn trước mắt mưa bão, cố gắng tìm kiếm bóng dáng Hoàng Tuân.
"Không biết, có lẽ anh ta gặp tình huống xấu."
Nguyễn Hà Trang mặc dù bình tĩnh hơn hai người nhưng lúc này cô cũng không khá hơn là bao, tim cô như thắt lại khi biết, sau khi hết thời gian sẽ chết ở đây vì không trả lời được câu hỏi.
Lê Na không thể nhịn được nữa, cô ngồi xổm xuống đất, lấy tay che mặt khóc, hét lên mấy câu đại loại như "Tôi không muốn chết ở đây".
Thời gian trôi qua từng phút từng giây...
Chỉ còn một phút nữa là đến kết thúc bài thi.
Ngay khi bọn họ gần như tuyệt vọng, một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai họ.
"Nhanh, tốc độ."
"Lấy phiếu trả lời ra, tôi nói đáp án cho biết."
Hoàng Tuân đang đứng phía sau họ với một chiếc cặp lớn trên lưng, vì trời mưa nên lúc này toàn thân cậu ướt sũng, chỉ cần bóp nhẹ quần áo là có thể vắt ra một vũng nước.
Khi nghe thấy giọng nói này, họ mừng như thấy cứu tinh đang đến.
Quá phấn khích, họ nhanh chóng lấy phiếu trả lời ra và bắt đầu điền vào các câu trả lời do Hoàng Tuân nói ra.
Mặc dù họ không biết nguồn gốc câu trả lời của Hoàng Tuân lấy từ đâu, nhưng họ không có thời gian để đặt câu hỏi vào lúc này.
Không biết lý do tại sao.
Mặc dù Hoàng Tuân khiến họ có ấn tượng rằng anh ta là một người điên lập dị, táo bạo.
Nhưng trong lòng họ có thể tìm thấy một cảm giác an toàn khó tả.
Dường như có một linh tính mách bảo họ.
Tin tưởng người đàn ông này,là không sai.
Nhanh tay điền đáp án...
Không còn nhiều thời gian, nhưng may mắn thay, số lượng câu hỏi ít.
Trong khoảng mười giây, tờ đáp án trên tay cả ba biến thành tro giống như Hoàng Tuân trước đó, và bay vào trong mưa.
Nhìn tờ đáp án như quả bom hẹn giờ biến mất nhở, trong lòng ba người cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Hoàng Tuân nhìn chằm chằm vào màn hình hiển thị thời gian trên điện thoại, im lặng nhìn đồng hồ đếm ngược sắp đặt lại về số không.
Cậu cảm thấy phán đoán của mình sẽ không sai lầm, về lộ tuyến chính của câu chuyện trong trường, hẳn là chỉ điền vào phiếu trả lời, sau đó chờ thời gian kết thúc.
Ngôi trường này cho cậu một cảm giác rất lạ.
Lúc này sắp rời khỏi đây, cậu cảm thấy mình chỉ mới nhìn thấy phần nổi của tảng băng chìm đối với câu chuyện tồn tại kỳ lạ trong trường.
Không, cũng không đúng.
Chính xác mà nói, Hoàng Tuân trong tiềm thức tin rằng mình chỉ nhìn thoáng qua một phần nhỏ quỷ dị của ngôi trường, và chắc hẳn có một bí mật to lớn được cất giấu ở nơi này.
Đồng hồ đếm ngược trên điện thoại đã được đặt lại về 0...
Ngay khi buổi phát sóng của trường kết thúc, giọng nữ lại vang lên, giọng nói tràn ngập toàn trường, Hoàng Tuân và những người khác trong khu tự học có thể nghe rõ ràng những gì cô ta nói.
"Thời gian thi đã hết, yêu cầu các thí sinh lần lượt rời khỏi phòng thi, trên đường về chú ý an toàn, chấp hành quy định giao thông..."
“Xè Xè~!!”.
Đến đây.
Giọng nói trên đài đột nhiên thay đổi một cách kỳ lạ, từ giọng nữ bình tĩnh ban đầu trở thành một người đàn ông trung niên với cái giọng như có gai trong cổ họng, giọng khàn khàn khó chịu.
"Khà khà, các em học sinh, tôi hy vọng kỳ thi này có thể khiến các em cảm thấy vui sướng trong hân hoan...!Thầy sẽ rất nhớ các em."
"Tôi mong được gặp tất cả các em trở lại sau khi bắt đầu đi học."
"E hèm, tôi đã chuẩn bị quà cho tất cả học sinh.
Tôi thực sự muốn nhìn thấy khoảnh khắc các em mở hộp và ngạc nhiên hưng phấn."
"Ồ vâng, ngay cả khi các em về nhà vào kỳ nghỉ."
"Cũng nhớ đừng có nói dối..."
m thanh của loa phát thanh dần dần thay đổi từ rõ ràng sang mơ hồ.
Khung cảnh trong mắt Hoàng Tuân cũng bắt đầu trở nên méo mó và tan vỡ!
Giống như cảnh rời đi trên chuyến tàu, những mảnh vỡ này liên tục hợp nhất và sắp xếp lại trước mắt cậu.
Cho đến khi tầm mắt cậu trở lại hình dáng chiếc bàn máy tính của cậu...
Màn hình máy tính vẫn sáng, và bộ tiểu thuyết trên đó đã được cập nhật.
Cuối bài còn có lời nhắn cảm ơn của “tác giả”.
Trong phòng ngủ mờ tối, Hoàng Tuân đang mặc quần áo ướt, nhìn màn hình máy tính một cách phức tạp.
Cậu không cảm thấy thư thái sau khi rời khỏi "Trường THPT Trần Hưng Đạo", vào thời điểm sắp rời đi, cậu thoáng thấy một bóng người trong tầm nhìn của mình.
Đó là một cô bé đứng dưới mưa...
Nhìn cậu đi với nụ cười ấm áp.