"Hửm, anh là?"
Lê Gia Bảo hỏi với giọng điệu nghi ngờ khi nghe thấy Dương Khánh Vĩ gọi tên mình.
Trong trí nhớ của anh ta, tựa hồ không có nhìn thấy người đàn ông trước mặt ngậm điếu thuốc, mặc âu phục màu trắng, đi đôi giày thể thao như vậy
"Cái này mà cũng hỏi sao?"
Dương Khánh Vĩ ném điếu thuốc cháy dở xuống đất, lấy đế giày dụi vào cho dập tắt đi.
Anh sẽ không bao giờ nhớ lầm bộ dáng của Lê Gia Bảo.
Người này gia nhập tổ chức cùng lúc với anh ta, đã cứu rất nhiều người trong thế giới kinh dị...
Lên tiếng.
Vào thời điểm đó, Lê Gia Bảo đã là cộng sự của anh một thời gian.
Chỉ là sau này họ được phân công phụ trách các khu vực quản lý khác nhau, cơ hội hai người gặp nhau cũng dần ít đi.
Dương Khánh Vĩ mới nghe tin về cái chết của Lê Gia Bảo cách đây không lâu.
Anh cũng để tang cho đối phương rất lâu...
Nhưng không ngờ bây giờ lại gặp thế này ở đây.
Anh đã thực sự tìm đối phương trong thế giới này.
"A?.
.
.
Thật xin lỗi, chúng ta có gặp nhau ở đâu à, tôi có chút mù mặt, không nhớ rõ anh alf ai."
Theo lễ phép.
Lê Gia Bảo trả lời với lý do mù mặt, anh ta nhìn Dương Khánh Vĩ trước mặt, rồi hỏi: "Xin hỏi anh là ai vậy?"
Thấy phản ứng kỳ lạ của Lê Gia Bảo.
Dương Khánh Vĩ không nói.
Anh ta trực tiếp sải bước về phía trước và ấn Lê Gia Bảo vào tường!
Ngay lập tức, anh ta kéo áo của đối phương ra, để lộ vết sẹo dữ tợn trên cổ.
"Anh đang làm gì thế!"
Lê Gia Bảo ngay lập tức đẩy Dương Khánh Vĩ ra.
Đối mặt cái người vừa gặp này, đột nhiên đè anh ta vào tường cởi quần áo, trong lòng anh ta một trận lửa giận bùng lên.
"Nếu là vì thế giới kịch bản phát triển, cậu cũng không cần tiếp tục diễn, không có người chú ý tới chúng ta."
Dương Khánh Vĩ xác nhận Lê Gia Bảo thân phận, trực tiếp nói.
"Anh sao vậy? Ai diễn cái gì? Chẳng hiểu anh đang nói gì..."
Tuy nhiên, Lê Gia Bảo không thể hiểu Dương Khánh Vĩ nói gì với anh ta, anh ta đang định vô trong nhà và không muốn dây dưa với người điên này chút nào.
"Còn diễn?"
Dương Khánh Vĩ cảm thấy có gì đó không ổn.
Nhưng sau khi nhìn xuống chiếc đồng hồ trên tay, anh không phát hiện điều gì bất thường.
Lúc bình thường mà nói.
Không nhất thiết phải diễn mới đúng ...
…
Chiếc đồng hồ này là một trong những đầu nguồn nguyền rủa của Dương Khánh Vĩ.
Có khả năng dự báo quỷ dị ở xung quanh.
Nếu có quỷ dị chú ý đến anh ta, kim chỉ giờ trên đồng hồ sẽ quay nhanh hơn, có thể nhìn thấy trong nháy mắt.
Đồng hồ trên tay vẫn bình thường.
Điều đó cũng có nghĩa là anh ta lúc này không có tiến vào tầm mắt của quỷ dị....
Nếu vậy, cũng không cần tiếp tục diễn theo kịch bản chứ ?
Lê Gia Bảo phớt lờ hành động của Dương Khánh Vĩ, anh ta chỉ tức giận mở cửa và mang con chó vào nhà.
Nhưng.
Ngay khi anh định đóng cửa lại...
Dương Khánh Vĩ chộp lấy cái cửa.
Sau đó, anh chui mạnh khoảng trống khe hở và chen vào.
"Anh lại đang làm gì thế?!"
Lê Gia Bảo nhìn thấy bên kia trực tiếp đi đến nhà của mình.
Theo phản xạ, anh chạy vào bếp và lấy ra một con dao làm bếp, chỉ vào người đàn ông đột nhập vào nhà.
"Vui lòng ra khỏi đây ngay lập tức, nếu không tôi sẽ la lớn cho xung quanh nghe thấy!"
Lê Gia Bảo không cầm con dao làm bếp quá sức.
Anh ta chỉ có ý đinh dọa bên kia.
Dương Khánh Vĩ nhìn thấy điều này, anh ta biết ý định của Lê Gia Bảo, và anh ta cũng biết rằng đối phương sẽ không chém mình bằng con dao.
Thế là anh đóng cửa lại.
Từ từ di chuyển về phía Lê Gia Bảo ...
"Lùi lại! Liền đứng ở cửa đừng nhúc nhích, tiến lên một bước nữa, tôi chém đấy!"
"Lê Gia Bảo, tôi nghĩ cậu có thể bỏ dao xuống, cậu điên rồi à, tôi cần cùng cậu đàng hoàng nói chuyện..."
"Đầu óc của anh có vấn đề sao? !"
…
Dương Khánh Vĩ không dừng lại.
Anh cẩn thận quan sát từng biểu hiện của Lê Gia Bảo, cũng như giọng điệu của từng câu nói.
So với học sinh đó.
Lê Gia Bảo đang thể hiện cảm xúc thật của mình ...
...
…
Ngồi bên chiếc bàn học cũ kỹ.
Với chiếc bút giữa các ngón tay, cậu nhìn xuống một quyển sổ trước mặt.
Một làn gió dễ chịu thổi vào từ cửa sổ.
Nhẹ nhàng thổi bay mái tóc không dài cũng không ngắn của cậu...
Cửa phòng ngủ vẫn khóa như thường lệ.
Những người khác ngồi ở bên ngoài xem TV, lẫn nhau trò chuyện, cũng không có đi vào quấy rầy cậu.
Vì cậu đã nói rằng cậu sẽ ở trong phòng làm bài tập.
Loại lý do học tập này về cơ bản là lý do chuyên dùng cực kỳ hiệu quả của Hoàng Tuân.
Sơ qua...
Cầm bút, cậu đáp xuống tờ giấy trắng trước mặt, ngẫu nhiên vẽ vài vòng tròn, viết ngày tháng ở góc dưới bên phải.
【29-09-2004.
】
Trang nhật ký này.
Lẽ ra phải có một bản ghi chép những gì cậu viết ra bằng bút mực trước đó, những dòng suy nghĩ về việc quan sát những gì đã xảy ra trên thế giới này.
Tuy nhiên, sau khi thức dậy hôm nay.
Cậu phát hiện ra rằng những thứ cậu viết trong cuốn sổ này đã biến mất ...
Những vết mực đen trên đó, ngay cả dấu vết để lại cũng biến mất sạch sành sanh,không một dấu vết.
Như thể nó chưa bao giờ được viết.
"Lý do của sự đồng hóa không phải là do có vấn đề với bất kỳ loại đồ ăn nào, cũng không phải vì đầu óc bị ảnh hưởng."
Cây bút của Hoàng Tuân gõ nhịp nhàng trên cuốn sổ.
Suy nghĩ cẩn thận về những gì đã xảy ra trong thời gian này ...
"Thời gian của thế giới này, tại bên trong một đoạn ngắn thời gian lộn xộn chảy ngược."
"Lúc đầu, dòng chảy thời gian khá bình thường, ngày mai là đến ngày 1 tháng 10."
"Nhưng từ ngày hôm kia đến ngày 1 tháng 10 sau đó, thời gian tỉnh dậy ngày hôm qua không có chút thay đổi, ngày tháng vẫn là ngày 1 tháng 10."
Hoàng Tuân đang tính toán quy luật của tất cả những điều này.
Cậu lật một trang của cuốn sổ tay, vẽ một chấm đen ở giữa tờ giấy sạch, rồi nối một đường từ góc với chấm đen.
Trong nội dung của bảng điều khiển tiểu thuyết bên cạnh.
Chỉ còn "3" chữ để cậu sửa đổi.
Mất một từ là khi cậu phác giác không hiểu sao bản thân bị đồng hóa, đã sử dụng ...
【Trong thế giới của mẹ.
】
【Hoàng Tuân dần dần không biết mình là ai...】
…
.【Đã được chỉnh sửa tự động】
【Số từ còn lại có thể chỉnh sửa: 3】
….
【Hoàng Tuân dần dần hiểu biết mình là ai...】
Sau đó.
Mặc dù có những ký ức về những thứ khác thỉnh thoảng xen kẽ trong tâm trí cậu, nhưng cuối cùng cậu vẫn không quên chính mình.
Để quan sát các quy tắc thực sự của thế giới kinh dị này.
Cậu chọn cách đắm mình vào vai diễn của chính mình, cố gắng không thể hiện bất kỳ sự xa lạ nào.
Và đó là ngày hôm nay.
Khi cậu tỉnh dậy, ngày đã chuyển thành "ngày 29 tháng 9".
Cũng có đan xen một dòng ký ức bởi vì trong trường có một số bạn học đột nhiên mất tích, nên cho học sinh ở nhà nghỉ hai ngày.
"Vì vậy, mục tiêu chính thực sự không phải là bắt mình ở lại đợi cho hết bảy ngày lễ Quốc khánh."
"Thời gian đang chạy ngược..."
"Nó sẽ quay trở lại điểm bắt đầu của tất cả các câu chuyện."
"Và bắt đầu lại."
Chiếc bút mực của Hoàng Tuân liên tục viết nguệch ngoạc theo những đường mực đen trên cuốn sổ.
Viết nhiều đến mức, mực có chút nhạt.
Sau đó ghi "ngày 1 tháng 10, điểm kết thúc" bên cạnh chấm đen.
Thêm một dấu chấm hỏi ở đầu dòng màu đen mở đầu...
"Dựa theo dòng thời gian lặp đi lặp lại này, có lẽ ngày mai khi mình thức dậy, mình phải đeo cặp sách trên lưng đến trường và đi vào trường THPT Trần Hưng Đạo."
"Chà, học sinh mất tích và nghỉ..."
"Mình đã nói mà, như một phần tiền truyện của trường THPT Trần Hưng Đạo, nếu cốt truyện chính là kỳ nghỉ bảy ngày Quốc khánh, làm sao có thể liên quan đến trường học..."