Ánh nến, cơm Tây, hoa hồng.
Trịnh Hà sắp xếp vô cùng chu đáo dựa theo tiêu chuẩn hẹn hò, chỉ chờ tôi đi vào sẽ biểu diễn đàn cello, piano, nhạc giao hưởng như đã sắp xếp, còn cả thảm đỏ tám mét nữa.
Lúc tôi sắp đến cửa bèn gửi tin nhắn cho Trịnh Hà, có thể tưởng tượng ra được khung cảnh sẽ chào đón tôi ở giây phút cửa được mở ra.
Đáng tiếc, ở trước mặt phong cách Smart, tất cả những thứ này đều sẽ không chịu nổi một đòn.
Tôi đẩy cửa đi vào nhà hàng, bản nhạc cất lên đầu tiên là Alice của Beethoven.
Mùi thơm ngát của tinh dầu hoa hồng đập vào mặt, hai bên cửa có hai nhân viên phục vụ đang xách rổ tung hoa, cánh hoa rơi xuống đỉnh đầu Smart của tôi.
Có mấy cánh hoa bị tóc của tôi đâm xuyên qua, tăng thêm một vệt màu đỏ tươi thắm cho kiểu tóc xanh lá cao ba mươi phân của tôi.
Tôi kéo chiếc quần da với số đo không vừa cho lắm, bước đi tự tin, bước đi kiêu ngạo.
"Hà Hà ~" Tôi vẫy tay với người đối diện.
Anh ta mặc áo hoodie đơn giản và quần, trông trẻ trung đầy sức sống, đẹp trai lại phóng khoáng.
Trịnh Hà đứng ở chính giữa nhà hàng, vẻ mặt phức tạp có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Tôi xoay một vòng cho anh ta xem đồng thời cũng cho những người hóng trò vui ở đây xem: "Tôi đẹp không?"
Anh ta không đáp lại cái vẫy tay của tôi, hình như muốn xoay người, tôi chạy chậm đến đó, kéo lấy tay áo anh ta. Nhạc nền đến đoạn cao trào, tôi gửi lời cảm ơn đến nhạc công.
Có lẽ nhạc công bị tôi làm cảm động, âm nhạc bỗng nhiên ngoặt âm, dây đàn Violin ‘phựt’ một tiếng đứt mất.
"..."
"Đừng đi mà, không cùng nhau ăn cơm sao?"
Tôi vừa nói vừa cọ mặt lên tay áo anh ta, ánh mắt nhìn lung tung khắp nhà hàng.
Trịnh Hà muốn rút tay ra, kéo mấy lần thì phát hiện tôi giữ quá chặt nên đành từ bỏ giãy giụa.
"..."
Nếu như tôi nhớ không nhầm thì nữ chính sắp lên sàn rồi.
Tôi đè cánh tay sốt ruột của Trịnh Hà lại, ánh mắt dừng ở một góc.
Trong góc, một nữ nhân viên phục vụ lẳng lặng đứng ở đó, khí chất sen trắng thoát tục vô cùng nổi bật.
Cảm giác này, khí chất này, gương mặt này, giống y hệt với nội dung miêu tả nữ chính ở trong tiểu thuyết!
Giờ phút này, với tư cách là người phụ nữ chói sáng nhất toàn trường, tôi có thể đứng ở nơi sáng rực rỡ nhất để liếc nhìn cô gái đứng trong góc tối nhất đó, quả nhiên cảm giác tồn tại của nữ chính không phải dạng vừa.
Thấy tôi nhìn sang đó, nữ chính vẫn luôn chú ý tới đại sảnh lại mỉm cười với tôi.
Tim muốn tan chảy luôn.
Chương 4
Nửa phần sau của nhạc giao hưởng ít nhiều cũng có chút gượng gạo, sau khi biểu diễn một cách ỉu xìu xong, có người dẫn chúng tôi vào chỗ ngồi.
Nhà hàng này là kiểu phục vụ hai tầng, hành động gây xôn xao của tôi lúc nãy khiến cho Trịnh Hà trở thành mục tiêu công kích, ngẩng đầu nhìn lên, người đàn ông ở chính giữa tầng hai nở một nụ cười khinh thường với Trịnh Hà.
Là nam chính! Là nam chính!
"Hoàng Ngọc Ngọc. Em càng túm càng chặt đó."
"Khụ, thật ngại quá."
Tình địch gặp mặt đỏ mắt đây mà, giờ còn chưa bắt đầu tranh giành nữ chính mà đã đối chọi gay gắt rồi.
Cảm giác này... Tôi thấy mà có chút hả hê.
Không ngờ rằng khi tôi ngẩng đầu nhìn lên lại đối mặt với nam chính ở tầng hai, anh ta lắc lắc ly rượu vang chào hỏi tôi, sau đó uống một hơn cạn sạch.
Cái nhìn này làm tôi sợ hết hồn, tôi không muốn dính líu với nam chính cho thêm phiền phức đâu.
"Em đang nhìn gì vậy?"
Quay đầu đối diện với ánh mắt của Trịnh Hà, tâm trạng của anh ta không được tốt cho lắm, tạm thời không thèm ngụy trang nữa, lại còn tỏ ra giận dỗi tôi.
Cũng phải, vợ chưa cưới làm mất mặt như vậy, còn bị nam chính chế giễu, là đàn ông đều sẽ nuốt không trôi cục tức này.
Hay là anh quay đầu nhìn thử nữ chính ở trong góc đi?
Tôi không đổi sắc mặt, tác phong vẫn như cũ.
Phe phẩy bàn tay nhỏ đầy kim cương, chớp đôi mắt to vô tội, đâm mũi nhọn của tóc lên người Trịnh Hà.
"Đang nhìn anh đẹp trai đó." Tôi lấy cánh hoa hồng ở trên đỉnh đầu xuống, đặt vào trong lòng bàn tay anh ta: "Nhưng không đẹp trai bằng anh, Hà Hà ~"
Trịnh Hà nhìn cánh hoa hồng trong lòng bàn tay, lại nhìn đỉnh đầu cao ba mươi phân của tôi, dường như đang suy nghĩ điều gì đó.
Hình như anh ta đã biết tôi đang làm trò gì, nhưng đối diện với ánh mắt của tôi, anh ta thất bại mà quay đầu sang chỗ khác.
Hì hì, đôi mắt phong cách Smart này làm tốn hết nguyên một chiếc bút kẻ mắt của tôi, đuôi mắt kéo dài đến huyệt thái dương, là người thì đều không chịu nổi kiểu chấn động này.
"Bò bít tết của anh đây ạ."
Trịnh Hà nhận lấy bò bít tết, ngước mắt nhìn nhân viên phục vụ một cái, nhưng trùng hợp là kiểu tóc cao ba mươi phân của tôi có hơi lệch, hoàn toàn che khuất tầm mắt của anh ta.
Trịnh Hà chỉ có thể nhìn xuyên qua kiểu tóc nhọn hoắt của tôi để đưa tiền tip cho người ta.
Dường như nam chính ở tầng hai đối diện vẫn luôn chú ý tới chúng tôi, anh ta nói câu gì đó với người bên cạnh, ngay sau đó đã có nhân viên phục vụ đi về phía chúng tôi.
"Thưa cô, khách hàng ở bên kia gọi một suất bò bít tết cho cô, mời cô sang bên kia ngồi."
Lời này không phải nói với tôi, là nói với nhân viên phục vụ đưa bò bít tết cho chúng tôi.
Tôi cẩn thận quan sát ánh mắt của Trịnh Hà, chờ mong anh ta tỏ ra ngạc nhiên và yêu thương.
Ủa, tại sao lại bình tĩnh ăn bò bít tết như vậy?
Nam chính đã bắt đầu mời nữ chính ăn bò bít tết rồi, anh đang làm gì đó, đồ kém cỏi!
Thấy tôi chưa ăn miếng nào, Trịnh Hà xoa lông mày nói
với vẻ bất đắc dĩ: "Em lại làm sao thế?"
Tôi ưỡn ẹo níu lấy khăn ăn, nói dẫn dắt: "Chẳng lẽ anh không cảm thấy nhân viên phục vụ lúc nãy trông rất xinh đẹp, rất đáng yêu, rất hiền lành, rất đơn thuần sao?"
Trịnh Hà chỉ vào tóc của tôi: "Anh chẳng nhìn thấy gì cả."
Hóa ra là tóc làm hỏng chuyện tốt!
Tôi tháo tóc giả xuống, xoa cái cổ, tuy rằng sự phát triển tình của cảm nam nữ chính cũng rất quan trọng, nhưng nếu như bỏ lỡ cơ hội lần này thì tôi xong đời mất. Trong nhà hàng này đã sắp xếp rất nhiều phóng viên, chỉ đợi Trịnh Hà giận dữ ghét bỏ tôi vì nữ chính nữa thôi.
Nghĩ vậy, tôi đứng dậy đuổi tới trước mặt nữ chính chặn đường cô ta.
"Hạ Vũ, cô đừng đi vội."
Hạ Vũ bị tôi kéo đến trước mặt Trịnh Hà, giờ phút này, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu còn xinh đẹp của Hạ Vũ hoàn toàn xuất hiện ở trước mắt Trịnh Hà, biểu cảm có hơi ngạc nhiên, khỏi phải nói có bao nhiêu hấp dẫn, nếu tôi là đàn ông thì tôi cũng yêu người phụ nữ này ngay.
Hạ Vũ bị tôi ra sức kéo nên tóc hơi lộn xộn, sợi tóc bắt sáng rất tốt, cả người tỏa ra ánh sáng dịu dàng, nói: "Sao, sao thế?"
Tôi tặc lưỡi một tiếng, dịu dàng nói: "Người đẹp đừng sợ, chỉ nhờ cô đứng ở đây tí thôi."
Để an ủi Hạ Vũ, tôi tháo một sợi dây chuyền vàng trên cổ xuống rồi đeo lên cổ Hạ Vũ.
Nhiệm vụ Hạ Vũ đã hoàn thành, tiếp tục phát triển tình tiết cùng nam chính đi nào, tôi nở một nụ cười hì hì và nói: "Trịnh Hà, cô ấy xinh đẹp không?"
Không ngoài dự đoán, quả nhiên Trịnh Hà lộ ra biểu cảm rất khả quan, ánh mắt của anh ta dõi theo nữ chính, ngón tay nắm chặt, rõ ràng là tức giận.
Tôi khoan thai ngồi xuống, trong lòng tuyên bố việc lớn đã xong.
Phóng viên nằm vùng giơ điện thoại lên, chỉ đợi Trịnh Hà nổi cơn tam bành với tôi.
Nhưng lại nhìn thấy Trịnh Hà ở đối diện thở dài, cơn giận lập tức tan thành mây khói, lòng bàn tay anh ta khoác lên cổ tôi, nhẹ nhàng vuốt ve, sau đó chuyển sang sợi dây chuyền còn lại của tôi, thản nhiên nói: "Em còn bao nhiêu sợi dây chuyền vàng như thế này? Có thể tặng người khác một cách dễ dàng như vậy à?"
"..."
Tôi đã mắc phải điều tối kỵ, tôi quên mất Trịnh Hà có âm mưu với tài sản nhà tôi.
Mẹ ơi, con nên nói thế nào?
Dây chuyền vàng đánh bại hào quang nữ chính?
Trịnh Hà thu tay về, rót thêm rượu vang cho tôi, sau khi nhấp một ngụm, anh ta ngước mắt lên hỏi có phần cân nhắc: "Hoàng Ngọc Ngọc, làm sao em biết người ta tên là Hạ Vũ?"
Câu hỏi này làm khó tôi rồi.
Tôi cũng không thể nói là tôi từng đọc cả quyển sách và tên của nữ chính đã khắc sâu trong lòng tôi được.
Chuông báo động trong lòng tôi chấn động, thầm nghĩ mình quá hấp tấp rồi.
Dưới tình thế cấp bách, tôi nặn ra hai giọt nước mắt, ấm ức bĩu môi nói: "Bởi vì quá yêu anh nên em đã điều tra tất cả mọi cô gái trong nhà hàng này, anh có hài lòng với nguyên nhân này không?"
"..."
Anh ta há miệng, phát hiện mình nói mấy lời tán tỉnh không lại tôi