Kịch Bản Trở Thành Người Nổi Tiếng


Dạ Phàm biết bản thân không thể đối đầu với Tần Viễn được cũng không có cứng đầu nữa.

Miễn cưỡng nhịn xuống kì quái ở thân dưới, Dịch chuyển cơ thể đến đầu giường lấy từ trong hộc tủ ra chiếc điện thoại của người phụ nữ kia thảy qua chỗ Tần Viễn.
"Đây là thứ tôi lấy được từ tay bọn họ, việc còn lại anh tự lo liệu đi"
Căn phòng lại rơi vào im lặng, Tần Viễn sau khi tìm thấy những hình ảnh trong di động cũng không có lên tiếng nữa.

Dạ Phàm cảm thấy có hơi chút bị ngộp thở, cũng không muốn nhắc đến chuyện không vui vừa mới diễn ra, cậu không phải con gái.

Sẽ không bám lấy người ta đòi chịu trách nhiệm hay gì đó, dù sao cũng chỉ mới sờ có hai cái, Dạ _trai tân_ Phàm nghĩ nghĩ.

Cho dù cậu có muốn kiếm chuyện thì với gia thế sau lưng của người nọ cũng không cho phép cậu hành động thiếu suy nghĩ như vậy được.
"Cậu nhóc nhà anh vẫn ổn chứ?"
Không thấy người nọ nói gì Dạ Phàm quay sang phải nhìn thì thấy hắn đang dùng ánh mắt khó hiểu nhìn mình.

Cậu sờ sờ lên mặt, chợt nhận ra từ hôm qua đến giờ Tần Viễn vẫn chưa nhận ra cậu là ai.

Dạ Phàm giữ chặt cổ áo của mình, không được tự nhiên lắm đứng dậy đi đến chỗ treo áo để lấy mắt kính.

Mặc dù cố tỏ ra bình tĩnh nhưng hai vành tai hồng hồng đã bán đứng nội tâm đang dậy sóng của cậu.

Tần Viễn liếc mắt qua, liền không thể dời mắt đi.

Cậu đẩy đẩy gọng kính, hắn giọng
"Giờ anh đã nhận ra tôi rồi chứ?"
Khuôn mặt Tần Viễn không hề biến hoá một chút nào, tư thế ngồi cũng không thay đổi nên Dạ Phàm không đoán được hắn là đang nghĩ cái gì.


"Ừm, Nhất Thiên vẫn tốt, vẫn ăn nhiều như thường" Tần Viễn mặt mày lãnh đạm giống như người lúc nãy nổi cơn lôi đình không phải là hắn vậy.

Hắn đứng dậy chậm rì rì chỉnh trang lại y phục cài lại cúc áo.

Từ đầu đến cuối hắn không nhắc gì đến hiểu lầm lúc nãy giữa hai người, mãi đến khi Tần Viễn chạm đến tay nắm cửa Dạ Phàm mới nghe được thanh âm người nọ.
"Thật xin lỗi"
Dạ Phàm bất ngờ ngẩng đầu chỉ thấy cánh cửa đang dần khép lại.

Hệ thống giống như đang nói hộ lòng cậu vậy
"Bất ngờ thật đấy, nam phụ này vốn dĩ không phải là kẻ hay nhận lỗi trước người khác đâu.

Chỉ sợ ngoài ba mẹ hắn ra thì cậu là người đầu tiên được nhận lời này từ hắn đấy!"
"Ồ, vậy tao nên cảm thấy vinh dự à!" Dạ Phàm không phản bác lại lời nó nhưng cũng không đến mức vui vẻ là mấy.

Đùa à, ông đây thiếu chút nữa mất đời trai đấy.

Sau khi mặc lại bộ đồ cũ thì nhân viên khách sạn gõ cửa.
"Phục vụ phòng đây ạ!"
Dạ Phàm bất ngờ nhìn xe thức ăn đầy ắp được đẩy vào bên trong.
"Tôi không nhớ là mình có đặt đồ ăn?"
"Có một vị khách họ Tần vừa mới gọi cho đầu bếp của chúng tôi ạ.

Chúc quý khách ngon miệng"
Một bàn đồ ăn gồm 3 món mặn 2 món rau và 1 canh, Dạ Phàm đảm bảo không có khả năng một mình ăn hết, người nọ sợ cậu chết đói hay sao vậy? Cậu đương nhiên không biết bản thân đã suy nghĩ đúng lí do rồi.

Sau khi nhìn thấy cơ thể cậu Tần Viễn luôn nghĩ cậu bị suy dinh dưỡng trầm trọng.
Cậu hít lấy hương thơm ngào ngạt của món thịt kho, đột nhiên cảm thấy Tần Viễn cũng không phải làm người khác chán ghét như vậy.

"Giờ tôi mới biết kí chủ dễ bị mua chuộc như vậy"
Dạ Phàm cắm đầu ăn không để ý đến nó, đã rất lâu rồi cậu mới có được một bữa thịnh soạn như này.

Bình thường vì phải lo toan nhiều thứ nên ăn uống đều rất cần kiệm.

Một tuần thì hết 3 bữa là ăn mì gói, vài ngày còn lại thì ăn cơm với rau xanh hoặc cháo trắng.

Giờ nghĩ lại Dạ Phàm trước kia sống cũng không dễ dàng gì.

Phạm Phạm hồn nhiên vô tư không rõ Dạ Phàm đã trải qua một đêm sóng gió như thế nào, cậu cũng không nói rõ đầu đuôi với Lưu Triết nên y cũng không hỏi kĩ càng.
Sau lần này thì đã cũng bước vào kì nghỉ hè.

Học viên có thể lựa chọn nghỉ hè hoặc đăng kí học trước một số môn.

Dạ Phàm có ý định tốt nghiệp sớm nên khả năng là không có bao nhiêu ngày nghỉ.

Lịch làm thêm cũng được cậu sắp xếp kín mít.

Dạ Phàm mệt mỏi nằm vật xuống giường thì tiếng tin nhắn vang lên.

Rất nhiều cùng một lúc, điện thoại run lên liên hồi làm não cậu muốn run theo.

Dạ Phàm tò mò mở ra nhìn, wechat của cậu kết bạn không nhiều lắm ngoài giáo viên ra thì chỉ có 4 người bạn.

Thế mà hiện tại cả 4 người không hẹn mà gặp, đều cùng lúc nhắn tin qua.


Lưu Triết [Cậu nổi tiếng ] ~ kèm theo một đường Link video.
Phạm Phạm [Trời ạ, Dạ Phàm cậu cũng có mặt hung dữ như vậy sao?] ~Link
Từ Mộng [Đàn em thật trâu bò] ~Link
Sở Tử Sâm [???? Là cậu sao? (๑•̌.•̑๑)ˀ̣ˀ̣ ] ~link
Điểm chung là tất cả đều đi kèm với một cái clip.

Dạ Phàm không vội trả lời mà bấm vào xem.

Phát hiện ra là đoạn này quay lại cảnh cậu bảo vệ cô nhân viên kia hôm ở siêu thị.
Đoạn clip chỉ tầm 1 phút 48 giây,
là góc quay từ điện thoại, tay người cầm còn hơi run lắc cũng không phải là chiết xuất camera nên cậu nghĩ hẳn là một vị khách nào đó quay lại.

Mới đăng tầm khoảng 1 Tiếng rưỡi mà Lượt like đã lên đến trên 5.000 like, lượt bình luận cũng trên 3.000, xem ra tài khoản cá nhân này cũng khá có tiếng.

Dạ Phàm tò mò lướt xem bình luận bên dưới.
[Woa woa woa...!Anh hùng cứu mỹ nhân phiên bản đời thực nè, dù anh hùng này không được đẹp trai lắm]
[Lầu trên bớt mơ mộng đi, người ta hành động nghĩa hiệp như vậy mà thím lại đi nhìn mặt à? (; ̄Д ̄)]
[Dù không biết anh là ai nhưng tui xin thay mặt mấy cô gái kia cảm ơn anh đó]
[Nhìn lại giới trẻ ngày nay suốt ngày ôm điện thoại smartphone, mắt nhìn đời đều qua một cái hộp sắt, lòng người dần lạnh nhạt, mấy ai chứng kiến cảnh này không sợ hãi mà cam đảm đứng ra như cậu thanh niên này chứ]
[Tôi từng làm việc cho một nhãn hàng lớn, thường xuyên phải tiếp xúc với loại khách hàng kiêu ngạo hay vô cớ gây sự như vậy.

Ước gì lúc đó có một người đứng ra giúp tôi như vậy có lẽ tôi đã không nghỉ việc]
[Có ai tìm ra infor* của anh này chưa?]
information: thông tin.
Điều cậu thắc mắc nãy giờ đó là cô tiểu thư gây chuyện kia gia cảnh có vẻ không tệ nên mới dám gây sự thế nhưng đoạn video được đăng lên lâu như vậy mà lại không bị xoá đi thì thật là khó hiểu đấy.

Dạ Phàm nghĩ tới nghĩ lui lại quên mất ông chủ đứng đằng sau là Tần Nghị.

Nếu nói về gia tộc có thể so với công chính nguyên tác thì chỉ có duy nhất Tần gia.


Một gia tộc lâu đời vững chắc và phát triển về mọi mặt.

Dạ Phàm rốt cuộc lui ra trả lời tin nhắn trước khi máy cậu bị khối lượng tin nhắn liên tục rung đến nóng máy.
Rep Lưu Triết [Sao có thể nổi bằng anh được, không cần lo:)))]
Rep Phạm Phạm [Thì ra trước giờ tớ đối với cậu dịu dàng lắm, ngày mai đổi thành nhân cách khác cho hợp ý cậu nhé
( ͡° ͜ʖ ͡°) ]
Rep Từ Mộng [Đàn chị quá khen, cảm ơn đã khen]
Rep Sở Tử Sâm [Trời xanh mây trắng nắng vàng, ngày mai cậu hãy đo kính mắt lại đi]
Dạ Phàm vốn đang vui vẻ vì trêu chọc được người khác thì nghe tiếng thông báo của hệ thống liền sượng trân.

"Đinh...!Nhiệm vụ phó tuyến hát trước mặt ít nhất 10 người.

Thời hạn 3 ngày.

Phần thưởng 6 điểm chỉ số, 60 tích phân.

Hình phạt rụng hết tóc"
"Nhắc nhở, lão sư huấn luyện kĩ năng diễn xuất đang đợi bạn ở không gian Ảo!"
Lại lần nữa Dạ Phàm bị hút vào không gian khi chưa kịp chuẩn bị tinh thần.

Lão sư mỉm cười rất hiền hậu nhưng cậu cảm thấy người nọ không khác ác ma là mấy, y cầm một cây thước gỗ rất dài, nếu Dạ Phàm làm không đúng liền sẽ bị đánh.
"Không phải mi nói đây không phải là người thật sao? Tại sao lại đánh đau thế này chứ?" Dạ Phàm không phục không ngừng kêu than.
"Để gia tăng sự chân thật hệ thống đã kết nối với dây thần kinh của cậu để trải nghiệm cảm giác khi bị phạt.

Tục ngữ có câu, có bị phạt mới có thành công"
"Tao đi dạy bao nhiêu năm thế mà chưa từng nghe qua câu này, mi vừa mới bịa ra đó à" Dạ Phàm nhếch môi khinh bỉ, rất muốn nắm cánh bướm của nó mà xé thành từng mảnh, nếu được.

2 tiếng rưỡi sau...
"Đinh...!Nhiệm vụ tăng độ thuần thục kĩ năng +1 %, Điểm hiện tại: Diễn xuất (7%), Tích phân: 100".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận