Tần Viễn mới tỉnh dậy cần một chút thời gian để bộ não tỉnh táo, bàn tay vẫn chưa có ý định thả ra.
Dạ Phàm dùng hết sức muốn rút ra nhưng vì nền nhà trơn, tay không rút ra được mà còn bị trượt chân.
“Hừ” Đây là tiếng rên của Tần Viễn phớt qua lỗ tai cậu.
Dạ Phàm không dám mở mắt nhìn, cậu có cảm giác ngực mình chạm phải thứ gì đó mềm mềm giữa 2 chân người nọ.
Trời ạ! Xấu hổ chết mất.
“Còn không mau đứng dậy?” Cậu nghe ra giọng người nọ có hơi không vui.
“Tôi, cái đó …” Dạ Phàm quả thật không dám mở mắt, sợ bản thân nhìn thấy thứ không nên nhìn.
Nhưng không mở mắt khả năng cậu mò mẫm lại đụng phải thứ không nên đụng.
Tình trạng lúc này quả thật là tiến thoái lưỡng nan.
Tần Viễn vốn đang không vui, không hiểu sao khi nhìn thấy hai bên lỗ tai Dạ Phàm đỏ ửng cả lên, hai mắt thì nhắm tịt, rốt cuộc không còn tức giận như vậy nữa.
Hắn đổi lại cách nắm cổ tay Dạ Phàm, kéo cậu từ phía dưới tiến thẳng vào lồng ngực mình.
Dạ Phàm lúc này lại không thể không mở mắt ra được.
Đập vào mắt cậu là khối cơ ngực cực kì rắn chắc, nhìn xuống dưới một chút là 4 khối cơ bụng ẩn hiện.
Nhìn qua không giống cơ do thường xuyên tập gym nhưng như vậy càng hợp ý Dạ Phàm hơn vừa vặn mà không thô tục.
Đột nhiên Nhớ lại cái bụng nhỏ còi cọc èo ọt của mình, Dạ Phàm nhịn không được nhìn thêm mấy cái.
Cơn ghen tị nhất thời tràn ra.
Ánh mắt này lại được Tần Viễn suy nghĩ theo một cách khác.
Hắn bất ngờ dùng lực mạnh siết chặt tay cậu
“Đẹp như vậy? Nhìn đủ chưa?”
Dạ Phàm bị ăn đau, rốt cuộc dời tầm nhìn, lại thấy nụ cười tự mãn của ai kia.
Cậu cũng không tiện cãi, chỉ cười giả lả.
Quyết làm câu nịnh bợ của mình nghe giả dối nhất có thể.
Kiểu vừa nghe qua liền cảm thấy kinh tởm đấy.
“Đúng vậy, tám khối cơ bụng của anh rất mê người.
Tôi là nam nhân còn phải nhìn không thể nào dời mắt.
Nhìn mà muốn chảy nước miếng luôn ấy” Nếu không bị giữ tay, cậu đã làm thêm động tác lau khoé miệng rồi.
Cậu còn Nhìn cơ bụng Tần Viễn chằm chằm không dời mắt.
Hắn ghét bỏ buông tay cậu ra, với lấy khăn tắm choàng hờ lên người rồi ngay cả nhìn cũng không nhìn cậu mà quay lưng bỏ đi.
Dạ Phàm bĩu môi, lúc nhìn xuống mới phát hiện trên ghế nằm có đồ vật, cậu gọi với theo
"Này, anh để quên điện thoại…’
Tần Viễn khựng lại, như còn suy nghĩ gì đó, vài giây sau mới quay lại cầm điện thoại đi.
Còn trả lại cho Dạ Phàm một tiếng “Hừ” rất to.
Xong rất nhanh liền đi mất hút.
Cậu nhìn bóng dáng to lớn đi mà giống như bỏ chạy kia thật muốn cười sảng.
Tần Viễn hiện tại mới phát giác, tại sao hắn lại cảm thấy ngại chứ.
Trước giờ đã quen với việc đối diện với hàng trăm hàng ngàn ánh mắt và camera.
Đúng là hiếm khi nào lại có loại cảm xúc kì quái này.
Tần Viễn tự động quy thành lỗi của Dạ Phàm do cậu quá mặt dày vô sỉ.
Dạ Phàm cười cợt hồi lâu mới nhớ ra bản thân vốn bị lạc định tìm người giúp.
Vừa gặp được 1 người đã đem người ta doạ cho chạy.
Thế là Cậu lật đật chạy theo hướng Tần Viễn vừa rời đi.
Nhưng người thì không đuổi kịp lại đi vào 1 toà nhà khác.
Không thể không cản thán sự giàu có của nhà họ Tần, khu nhà này giống như được xây dựng biệt lập vậy.
Mặt kính đều là thủy tinh trong suốt nhưng Dạ Phàm thực sự không thể nhìn được nội thất bên trong thông qua mặt kính.
Dạ Phàm gõ cửa vài lần nhưng không ai đáp lời nên thầm xin lỗi rồi đẩy cửa đi vào.
Cậu vừa xoay lưng định đóng cửa lại thì có tiếng người phát ra từ phía sau lưng.
"Ai cho phép cậu đi vào đây?’’ giọng điệu nghe rõ sự không vui
Dạ Phàm rất muốn phản bác nhưng thầm nghĩ lại đúng là bản thân không đúng khi tự tiện bước vào nhà người khác.
“Xin lỗi vì đã làm phiền anh nhưng mà tôi không tìm được lối ra.
Anh có thể giúp, à không … Chỉ cần gọi bảo vệ đến giúp tôi là được rồi”
Tần Viễn tiến lại gần nửa bước, từ khoảng cách này cộng thêm chiều cao 1m88 đích thực là góc nhìn từ trên xuống.
Cảm giác giống như đang muốn xác định xem cậu có nói thật hay không.
Dạ Phàm đột nhiên nhớ lại lần trước người nọ không rõ lí lẽ lột quần mình ra, không nhịn được mà rùng mình.
Mà cái rùng mình này Tần Viễn nhìn vào mắt lại nghĩ thành cậu đang chột dạ.
Hắn khẽ nheo mắt, lại tiến về phía cậu nửa bước gần như là ép sát
Dạ Phàm hơi hốt hoảng lùi về sau Nhưng không nghĩ lưng đã đụng phải cửa, không có chỗ để lui nữa.
“Xem ra chuyện lần trước không dạy cho cậu chút bài học nào cả” Tần Viễn nghiêm mặt, hắn không thích nhất 2 thứ chính là người khác không được sự cho phép mà chạm vào người hắn, việc còn lại là tự tiện xông vào nơi riêng tư của hắn.
Dạ Phàm thế mà mới có vài phút đã phạm vào cả hai điều tối kị của Tần Viễn.
Dạ Phàm hơi rụt rụt cổ, đột nhiên sao lại hung dữ như vậy.
“Khụ, tôi lại không phải cố ý.
Tôi thật sự bị lạc mà” Dạ Phàm không nói dối, khả năng định phương hướng của cậu rất kém cỏi.
Tần Viễn hiện tại nào nghe lọt lỗ tai lời giải thích của cậu nữa.
Càng ngày càng áp sát lại gần cậu.
Dạ Phàm không còn đường lui, bộ dáng Tần Viễn thực sự giống như sắp ra tay đánh cậu đến nơi vậy đấy.
Cậu nhắm tịt mắt phó mặc số phận… Nhưng đợi hồi lâu không thấy Tần Viễn làm gì mà tiếng bước chân lại ngày càng xa.
Đến lúc Tần Viễn quay lại, trên tay cầm một bộ đồ, hắn quăng bộ đồ vào người cậu bảo cậu mặc vào.
Dạ Phàm ngơ ngác nhìn hồi lâu mới phát hiện bộ đồ trên tay thế mà lại là 1 bộ đầm trắng.
“Anh bảo tôi mặc cái này? Anh bị thần kinh à?”
Tần Viễn rất bình tĩnh “Tôi cần người tập thoại cùng”
Tần Viễn vừa dứt lời thì hệ thống lên tiếng “Giáo viên bảo cậu làm theo Tần Viễn đi, người nọ sẽ cộng điểm diễn xuất cho cậu”
Dạ Phàm vừa mới buông miệng mắng người kiểu (=3=)
Cậu có thể rút lại lời vừa nói ra sao?
Tần Viễn chính là mặc kệ cậu có chấp nhận hay không, vòng tay ra sau lưng cậu đóng cửa lại.
“Phòng thay đồ bên kia, tự đi được chứ? Hay là sợ bị lạc?” Giọng điệu đầy châm biếm.
Dạ Phàm trừng mắt với hắn, xoắn suýt một lúc vẫn là làm theo lời Tần Viễn.
Chật vật rất lâu mới mặc được cái đầm lên người thế nhưng bước cuối cùng là kéo khoá áo lại làm không được, vì nó nằm ở sau lưng.
Dạ Phàm chỉ kéo được có một phần ba rồi dừng lại ở đó luôn.
Thử mãi đến khi toát mồ hôi hột vẫn không kéo lên được.
Lúc này Tần Viễn đã bắt đầu mất kiên nhẫn vì chờ đợi quá lâu, lên tiếng thúc giục.
“Cậu tính ngủ luôn trong đó à!”
Đáp lại hắn là một khoảng không im lặng…
Cạch… Dạ Phàm mở cửa nhưng chỉ để lộ mỗi cái đầu.
Tần Viễn kì quái nhìn cậu.
Cậu xoắn suýt hồi lâu mới cất tiếng
“Cái đó… Tôi không kéo khoá áo lên hết được.
Anh, anh giúp tôi với”
“Được, đưa lưng lại đây” hắn cũng không phải đến mức không nói lí lẽ.
Dạ Phàm ngoan ngoãn nghe lời, vốn mặc đầm đã đủ xấu hổ hiện tại còn nhờ 1 nam nhân khác kéo khoá lên dùm.
Quá nhiều xấu hổ trong 1 ngày rồi.
Tần Viễn vốn cũng không xấu hổ gì mấy nhưng đến khi thấy Dạ Phàm run rẩy rụt cổ, hai tay nắm chặt lại với nhau thì lại không rõ lí do mà nhộn nhạo.
Lần trước hắn đã nhìn thấy cơ thể Dạ Phàm, rất gầy.
Nhìn từ đằng trước hay từ phía sau đều không có mấy lạng thịt.
Nhưng vòng eo thì lại khác, từ phía sau không có lộ xương nên nhìn qua không khác gì eo nữ nhân.
Cảm giác 1 vòng tay của hắn có thể dễ dàng ôm hết nó.
Tần Viễn lạc vào dòng suy nghĩ, động tác kéo lên cũng rất chậm chạp.
"Này, anh xong chưa? Lâu như vậy.