Kịch Bản Trở Thành Người Nổi Tiếng


Dạ Phàm mở bừng mắt ra, phát hiện đúng thật là cậu không ở nhà mình.

Căn phòng này cũng không quá xa lạ, cậu nhìn qua 2 lần liền biết bản thân đang ở đâu, lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Khoan đã, từ khi nào mà cậu đối với Tần Viễn không hề có chút cảnh giác nào vậy.

Cậu với hắn ta không có thân thiết đến như vậy được không.

Cậu cố gắng nhớ lại tối qua nhưng phát hiện sau ly uống ly thứ 2 xong cậu cái gì cũng không nhớ ra cả, suy nghĩ cứ mơ mơ hồ hồ.

Rốt cuộc Dạ Phàm từ bỏ việc này, bước ra khỏi phòng thì đã thấy Tần Viễn đang thong dong ngồi uống cà phê.

"tối qua tôi không có làm gì thất thố chứ?"
Tần Viễn khẽ liếc mắt, lắc đầu rất tự nhiên nói "không có"
Rồi lại chuyển chủ đề ngay lập tức như không muốn Dạ Phàm hỏi gì thêm
"Ông nội muốn gặp cậu đấy!"
Tần Viễn không hề ngẩng đầu, chỉ như cũ nhâm nhi lý cà phê còn hơi bốc khói.
"Ông nội biết tôi ở đây sao?" Dạ Phàm nghĩ khả năng tối qua 2 người cũng về khá trễ đấy chứ.
"Tôi qua đi ngang nhà chính quản gia có thấy cậu" Tần Viễn tuyệt nhiên không hề nhắc đến việc hắn ẵm cậu 1 đường đi vào.
Dạ Phàm ngờ nghệch đáp ứng.

2 người 1 trước 1 sau đến nhà chính, lúc này cậu mới phát hiện ra ở đây còn có đường tắt, chỉ cần đi thẳng 1 đường chỉ mất hơn 1 phút đã đến nơi, nó thông với 1 cánh cửa nhỏ bên hông toà nhà.

Ở nhà ăn không chỉ có Ông nội Tần mà còn có Tần Nghị, giờ này chắc cậu nhóc Nhất Thiên đã đi học rồi.
Dạ Phàm ngồi xuống mà không biết Tần Nghị đang dùng ánh mắt kì lạ nhìn mình.
Nhưng người mở miệng ra nói chuyện trước lại là Ông nội Tần, Tần Thông

"Ta nghe lão Vưu (quản gia) nói đêm qua Tần Viễn phải bế tiểu Phàm vào đến nhà à?"
Lúc Tần Viễn đi vào đúng thật là không để ý rằng Vưu quản gia đứng phía sau Tần Nghị.

Dạ Phàm không rõ ông muốn hỏi cậu hay Tần Viễn, đợi vài giây không thấy người kia nói gì nên cậu đành lên tiếng.

Không nghĩ cùng lúc với cậu Tần Viễn cũng cất tiếng.
Dạ Phàm "Con say nên không nhớ gì ạ"
Tần Viễn " Cậu ta say nên phải bế vào"
Nói xong, cũng vì bất ngờ sự "ăn ý" này mà liếc nhìn nhau.
Ông Tần Thông nhướn mi, đảo ánh mắt qua lại giữa 2 người
"Từ khi nào mà 2 đứa trở nên thân thiết vậy?"
Tần Nghị cũng hiếm khi thấy em trai mình thân cận với người ngoài như vậy, cũng dõi mắt theo mà nghe ngóng
Không đợi Tần Viễn trả lời Dạ Phàm đã giãi bày trước, sợ rằng hắn ta nghĩ cậu thấy sang bắt quàng làm họ hay gì đó.
"Vâng, có chút chuyện liên quan đến công việc thôi ạ!"
"Ồ" Nghe vậy ông cũng không hỏi sâu thêm.

Đúng lúc này thì Tần Viễn có điện thoại, hắn rời ghế, đứng cách 1 khoảng rồi mới nghe điện thoại.
Là Tống Thần gọi đến, nghe giọng anh có vẻ mỏi mệt
"Cậu đã lên weibo chưa?"
"Vẫn chưa, xảy ra chuyện gì?"
"Khuya hôm qua có nhân viên đăng clip buổi tiệc đóng máy lên..."
Tần Viễn không đợi anh nói hết đã đoán được phần nào
"Quay trúng tôi rồi à?" Ánh mắt anh khẽ liêc qua Dạ Phàm đang cắm mặt ăn sáng.

Thế nhưng cậu không hề để ý thấy, ngược lại thì lại bị Tần Nghị bắt gặp.

Hắn rất bình tĩnh dời đi ánh mắt, Tần Nghị thì lại có suy nghĩ gì đó.

"Không chỉ vậy, là quay trúng cậu và Dạ Phàm đang ôm ấp đấy.

May mắn là chất lượng video kém, thấy được mặt cậu ấy.

Cơ mà nhiêu đó cũng đủ fan tâng cậu lên top hotsearch rồi đấy"
"Ồ, vậy à!" Giọng điệu Tần Viễn rất hời hợt, không có vẻ gì là lo lắng cả
Ngừng một chút Tống Thần tiếp lời
"Video thì khả năng không xoá hết được vì fan đã lưu về hết rồi, thế nhưng cậu có muốn tôi rút hotsearch xuống không?"
Thực ra loại hình ảnh mờ ảo này cũng không đáng sợ mấy.

Dù fan suy đoán lung tung nhưng cũng không rõ mối quan hệ của 2 người họ là gì.

Cứ qua loa trả lời là đồng nghiệp hay người thân gì đó là được.

Lí do fan réo tên Tần Viễn nhiều như vậy là vì trước đây không thấy hắn thân thiết với ai như thế thôi.


Tần Viễn không suy nghĩ liền trả lời "không cần thiết, đoàn phim lần này có được nhiệt độ còn phải cảm ơn tôi đi" nói xong liền cúp máy
Mà Tần Viễn nói không sai, trailer bộ phim ngày mai sẽ chính thức ra mắt.

Hiện tại nam chính được nhiều người quan tâm như vậy, hưởng ké 1 đợt nhiệt độ đương nhiên là mừng còn không kịp.
Thế nhưng Tống Thần quên mất tin đồn lần trước về tấm hình Tần Viễn ôm Dạ Phàm.

Fan của Tần Viễn gọi là "Phi Tần" bọn họ đang được 1 phen nháo nhào vì có người phát hiện ra dáng người của cậu trai ôm ấp Tần Viễn khá giống với người trong tấm hình lần trước.

Tin tức này mới đầu chỉ ở trong nhóm chat riêng nhưng sau đó đã bắt đầu lan truyền ra ngoài và được bàn tán khắp nơi.

Nhưng đó là chuyện của buổi tối hôm đó.

Dạ Phàm hiện tại chỉ nghĩ đến việc chuyển phòng bệnh cho cha mình.
Tần Viễn bảo tiện đường nên chở Dạ Phàm về nhà, cậu cũng không từ chối thêm.
Chỉ là ở lúc dừng đèn đỏ hắn mở lời
"Cậu có vẻ khá rành về những thứ liên quan đến mạng xã hội nhỉ?"
Dạ Phàm không rõ ý tứ của hắn nhưng vẫn theo sự thật trả lời "Đúng là cũng khá am hiểu"
"Có muốn làm trợ lý của tôi không?"
Dạ Phàm bất ngờ, không nghĩ đến sẽ là vấn đề này chưa kịp trả lời thì Tần Viễn đã nói tiếp
"Trợ lý của tôi xin nghỉ 2 tuần, có rất nhiều việc cảm giác khá bất tiện khi thiếu người, giống như ngày hôm qua vậy"
(Tiểu Vương vốn chỉ xin nghỉ có 1 tuần, tính đến hiện tại chỉ qua 3 hôm nữa sẽ đi làm lại...:))) không biết khi biết tin bản thân bị thay thế sẽ có cảm nghĩ thế nào.)
"Nếu thiếu nhân lực chỉ cần bảo công ty điều xuống cho anh vài người là được.

Không lẽ đãi ngộ của ảnh đế lại tệ đến thế sao?"
Dạ Phàm không lập tức đưa ra câu trả lời mà hỏi vặn lại.

Nếu là người khác được ảnh đế mở lời hẳn đã lập tức đồng ý, nhưng Dạ Phàm lại không phải là người khác.
"Cậu biết đấy, người ngoài không dùng được.

Vả lại, bọn họ cũng không biết hoàn cảnh gia đình"thực sự" của tôi"
Tần Viễn khẽ liếc mắt nhìn qua Dạ Phàm rất nhanh lại thu lại tầm mắt mà cậu không hề hay biết.
Dạ Phàm hiểu ý của Tần Viễn, hắn không muốn người khác biết về gốc gác thuộc họ nhà Tần danh giá của mình.


Dù không rõ lí do nhưng fan của hắn đến nay vẫn nghĩ gia thế của Tần Viễn cũng Bình thường thôi.

Vì hắn đi lên từng bước từng bước bằng thực lực nên ít có ai nghi ngờ về điều đó.
"Bình thường tôi còn có vài công việc khác phải làm, sợ rằng sẽ ảnh hưởng đến thời gian của anh"
"Cậu trước tiếp nhận lịch trình từ Tống Thần đi, quay phim xong tôi sẽ nghỉ ngơi vài hôm, công việc không quá nhiều đâu"
Giọng điệu của Tần Viễn giống như mọi thứ đều đã được quyết định xong xuôi
"Khoan đã, tôi có nói là sẽ nhận việc à?"
Tần Viễn rất biết đánh vào trọng tâm, không vòng vo, cầu kì
"Tiền lương sẽ tính theo ngày, mỗi ngày 350 tệ"
"Đồng ý" Dạ Phàm đã đồng ý trước khi kịp suy nghĩ khi nghe cái giá trên trời kia.

Nó thậm chí nhiều gấp 3 lần so với 6 tiếng cậu làm thêm ở quán cà phê.

Tần Viễn về nhà sau khi ghé công ty 1 chút liền nhận được tin nhắn của Dạ Phàm gửi đến.
[Xin lỗi nhưng mà có thể cho tôi ứng lương trước được không?]
[Lá gan cậu dường như to ra nhỉ?]
Dạ Phàm thích nhắn tin nhưng lần này lại quyết tâm mở voice chat, cố gắng làm cho giọng nói của mình mềm mỏng nhất có thể
"Tôi có việc gấp cần dùng, làm ơn đấy.

Tôi sẽ chăm chỉ làm việc bù lại mà, Nhé!"
Tần Viễn bị hạ gục trong tích tắc nhưng phải kiềm lại, 7 giây sau mới gửi tin nhắn qua.
[Ừ...]
Have a nice day!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận