Kịch Bản Trở Thành Người Nổi Tiếng

Dạ Phàm nằm lăn lộn trên giường hồi lâu mới quyết định cầm điện thoại nhắn tin cho Lưu Triết.

[Hi, rảnh không?]

Cậu nghĩ đến họ Lưu chứ không phải Phạm Phạm không phải vì cô không giúp mà ngược lại vì cô quá nhiệt tình.

Cậu lo lắng sẽ cô nàng sẽ làm náo loạn cả lên. Phạm Phạm luôn giúp đỡ hết mình khi được nhờ vả, Dạ Phàm lại là kiểu người không muốn mắc nợ ai quá nhiều.

Có lần mượn cô nàng vài trăm Phạm Phạm nhất quyết cũng không cho cậu gửi trả lại.

10 phút sau mới thấy Lưu Triết trả lời

[Nói đi]

Dạ Phàm Vẫn chưa đổi tên Hồng mao giáo chủ của y đi dù Lưu Triết đã nhuộm 1 màu tóc khác. Như vậy cảm giác sẽ thân thiết hơn

[Có chút chuyện gấp, anh có thể cho tôi mượn 25.000 NDT được chứ?]


Dạ Phàm cũng có hơi lo lắng, số tiền này nhiều hơn gấp 8 lần con số lần trước cậu mượn Lưu Triết.

Lưu Triết không phải là 1 người không biết lí lẽ, y biết hẳn là Dạ Phàm có việc gấp mới mở lời với y.

[Nói rõ đầu đuôi!]

Biết không thể dấu diếm Dạ Phàm nói sơ lược tình huống của ba mình cho y nghe.

[Còn có, đừng nói cho Phạm Phạm biết đấy. Anh cũng hiểu tính cô ấy rồi]

[Được, đã hiểu]

Nói xong chưa tới 1 phút sau, tài khoản ngân hàng của Dạ Phàm lập tức nhiều thêm 25.000 NDT.

[Cảm ơn, tôi sẽ cố gắng gửi lại nó trong khoảng thời gian ngắn nhất] Không nghĩ vừa tới buổi chiều đã nhận được tin tức của Bác sĩ Hà về việc nhận được quỹ từ thiện. Thế nhưng Dạ Phàm lại không phải quá vui mừng, cậu không phải loại người thích nhận không của ai đó bất cứ thứ gì. Hơn hết, quỹ từ thiện này xuất hiện quá đúng lúc. [Con có thể hỏi nguồn gốc của quỹ từ thiện này không ạ?] Bác sĩ Hà dựa theo lời Tần Viễn mà đối đáp [Bác đã tìm hiểu kĩ rồi, Là của một quý tộc lâu đời của thành phố A không phải là loại không rõ xuất xứ, cháu cứ yên tâm. Hơn nữa, không chỉ cháu mà những ca phẫu thuật diễn ra trong thời gian gần nhất đều được trợ giúp số tiền viện phí không nhỏ] [Hiện tại cháu đã xoay sở được tiền viện phí rồi, bác có thể để số tiền đó hỗ trợ những ca phẫu thuật hay hoàn cảnh khó khăn hơn đi] Ông không nghĩ Dạ Phàm lại cứng đầu như vậy, ông nói nhiều đến thế mà cậu ta không nghe được vào đầu chút nào sao? [Hoàn cảnh của cháu còn không đủ khó khăn sao? Hơn nữa, tên cháu đã nằm trong danh sách rồi, muốn hạ xuống cũng không được nữa] Dạ Phàm vẫn chưa quyết định ngay mà báo lại bản thân sẽ đến xem xét hồ sơ chi tiết rồi mới đưa ra câu trả lời. Buổi phẫu thuật được tiến hành vào 2 ngày sau. Dạ Phàm đã phải xin nghỉ vào chiều hôm đó để túc trực ở bệnh viện.


Cậu đã bảo Lưu Triết không cần đến, không nghĩ y lại có mặt, còn dẫn theo 2 người khác.

Phạm Phạm giận dỗi phồng lớn cả hai má.

“Tại sao lần nào tớ cũng bị ra rìa hết vậy, không phải chúng ta là bạn thân sao? Vậy mà cậu còn thân với bạn trai tớ hơn tớ nữa cơ”

Dạ Phàm bị cô nàng léo nhéo bên tai thật lâu

“Đã nói là anh đừng nói với cô ấy rồi mà!”

Lưu Triết nhún vai

“Tôi bị kiểm tra điện thoại đấy, cậu nói xem?”

Rối loạn 1 hồi, Lúc này nhìn lại mới thấy bóng người còn lại chính là Sở Tử Sâm, cậu hơi bất ngờ


“Cậu như thế nào cũng đến?”

Cậu còn định tìm vài lí do biện hộ thì Phạm Phạm đã nhanh miệng khai ra trước

“Còn nói gì nữa, cậu ta nghe lén được tớ với A Triết nói chuyện nên cũng đòi đi theo đấy”

Sở Tử Sâm vờ ho khan vài tiếng nhưng không phản bác.

Biết mọi người đều là lo lắng cho mình Dạ Phàm cảm động lắm. Sự bất an từ nãy đến giờ đã vơi bớt khá nhiều. Tuy Dạ Phàm là đoạt xá.c mà xuất hiện cũng không thực sự là con trai của Dạ Kiêu. Thế nhưng chăm sóc ông lâu như vậy cậu đều là dụng tâm mà làm, cảm giác thân thiết cứ thế mà sinh ra. Hiện tại Dạ Phàm chỉ có thể chắp tay cầu nguyện cuộc phẫu thuật diễn ra suôn sẻ. Ca phẫu thuật kéo dài 4 tiếng đồng hồ. Bác sĩ Hà thông báo với cậu kết quả rất tốt, không để lại di chứng gì. Dạ Phàm rốt cuộc có thể thở phào nhẹ nhõm. Trong lúc Dạ Phàm đang bận rộn bên này thì quyển tạp chí kia rốt cuộc cũng được phát hành. ----- Lục Kỳ vốn là fan sắc đẹp của Lưu Triết, tuy không phải cực kỳ đi.ê.n cuồng nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ ủng hộ bằng cách mua tạp chí. Nghe nói hôm nay sẽ xuất bản kỳ tạp chí mới cô muốn xem xem nó như thế nào rồi mới quyết định mua. Tạp chí Brandie cũng không keo kiệt, bình thường sẽ đăng ảnh bìa mặt trước và sau để fan ngắm thử. Vừa nhìn thấy tấm bìa cô đã bị kinh ngạc bởi thần thái kiêu ngạo mạnh mẽ của Lưu Triết. Ngón tay bất giác trượt đến bìa phía sau, không ngờ rằng lại không thể nào dời mắt ra được. Bìa trước được chụp từ góc nhìn của người đối diện với Lưu Triết nên chỉ thấy bóng lưng của cậu. Nhưng tấm hình này được sử dụng góc nhìn của Lưu Triết. Lưu Triết ngồi trên ghế tựa, tay chống cằm, ánh mắt từ trên cao nhìn xuống. Bộ trang phục rực rỡ làm nổi bật các loại trang sức mà y đeo, không hề cảm thấy bị nhiều hay quá lố chút nào. Đối diện y, trang phục không rực rỡ như Lưu Triết, thân hình cũng không to lớn bằng, thậm chí còn phải cong gối khom lưng. Ánh sáng nhè nhẹ hắt vào làm làn da vốn hơi tái của Dạ Phàm càng thêm tái nhợt. Nhưng cô nhìn thấy được thông qua đôi mắt to linh động của cậu ta là sự ngoan cố, không chấp nhận yếu thế. Nhìn kĩ lại thì lưng cậu từ đầu đến cuối đều không hề cong tí nào. Thật sự làm cô có cảm giác rất muốn tháo chiếc mặt nạ kia xuống, để xem xem rõ hơn biểu cảm bị che giấu trên khuôn mặt kia. Lục Kỳ bất tri bất giác ngây người đến 10 phút. Không chỉ một mình cô, phía bên dưới bình luận trên bài đăng của tạp chí Brandie rất nhiều người sôi nổi thảo luận về nhân vật này. [Triết Triết vẫn soái như thường lệ càng nhìn càng mê ] [Lưu Triết đẹp thật cơ mà người chụp với anh ấy cũng đẹp không kém a] [Đồng ý, đồng ý, nhìn xem thần thái này, ánh mắt này. Tôi bị đánh gục rồi!!!! ] [Tui đến vì Triết Triết không nghĩ lại bị thu hút bởi anh chàng kia. Mọi người có thông tin gì của anh ấy không, tui muốn biết?] [Ủa? Không phải người mẫu lần này là Mạnh Giang à? Sao lại đổi thành người tên Dạ Phàm rồi?] [Tại sao ngoài cái tên ra lại không có thông tin nào khác hết vậy? Weibo của ảnh đâu? Nếu chủ bìa khai ra thì tôi sẽ đặt mua 10 cuốn ] [Mua đi mọi người ơi, không phí tiền đâu, đẹp sướng mê người luôn ạ o(≧∇≦o) ] Sức mạnh của cư dân mạng không hề tầm thường rất nhanh đã có người tra ra weibo của Dạ Phàm. [Í... Mọi người có nhớ lần trước Lưu Triết tham gia live stream với 1 người bạn của mình không, tui nhớ anh ấy tên Dạ Phàm đấy, vào xem coi phải không?] [Tui cũng nhớ, tui còn share bài về mà. Cũng có khả năng đấy, người nọ thân hình cũng gầy gầy giống vậy đó] [Thật không? Để mị vào xem mặt] ~~~' Dạ Phàm túc trực cả đêm ở bệnh viện, kê luôn 1 cái giường ngủ kế bên để trông ba Dạ. Vừa chợp mắt được một chút thì Phạm Phạm tay xách nách mang rất nhiều đồ ăn đến. Xem như cô nàng có tâm Dạ Phàm không thể mắng cô nàng vì ồn ào từ sáng sớm được. Phạm Phạm để đồ ăn xuống nhìn quầng thâm mắt nghiêm trọng của cậu "Nhìn cậu như thế chắc vẫn chưa lên weibo rồi" Cô mở màn hình điện thoại lên hướng về phía Dạ Phàm, giọng điệu đột nhiên cũng lên cao "Dạ Phàm, cậu... Nổi tiếng rồi!" Nếu là bình thường hẳn Dạ Phàm sẽ vui mừng lắm, nhưng hiện tại cậu còn nhiều thứ khác phải lo hơn. Cậu lãnh đạm "Ồ" lên 1 tiếng rồi im bặt. Bộ não lại chạy qua 1 hướng khác. May mắn là cuộc phẫu thuật diễn ra suôn sẻ, cậu phải kiếm tiền để trả lại Lưu Triết. Bác sĩ Hà phải dùng hết kĩ năng thuyết trình của mình mới miễn cưỡng thuyết phục được Dạ Phàm nhận hỗ trợ của quỹ từ thiện. Tính tính hiện tại cậu còn nợ Lưu Triết hơn 12 nghìn tệ. Phạm Phạm buồn bực vì Dạ Phàm đột nhiên chìm vào thế giới của riêng mình. "Đây là tin vui mà, cậu phải cười lên chứ" cô xoa nắn 2 má cậu, giày vò nó đến khi đỏ bừng mới hài lòng buông ra. Tần Viễn không hay lên weibo, việc trên tạp chí có tên Dạ Phàm là Tống Thần nói cho hắn biết.

“Không nghĩ cậu nhóc này cũng có tiềm năng đấy, nếu Tiểu Phàm vào giới giải trí hẳn sẽ có 1 lượng fan không tồi” Đây là Tống Thần nhận xét dựa trên kinh nghiệm làm người đại diện của anh.

Tần Viễn chỉ ngồi nghe chứ không hề đáp lại, Tống Thần cứ nghĩ bản thân lầm bầm 1 mình nên không nói nữa. Anh cũng quen với tính cách này của hắn từ lâu, luôn lãnh đạm với những thứ hắn không hứng thú.

Nghĩ vậy, đương nhiên Tống Thần không thể thấy được ở 1 góc khác ngón tay Tần Viễn liên tục gõ gõ lên đầu gối, biểu thị nội tâm hắn không hề đạm bạc như mặt ngoài. Chỉ chờ đến lúc Tống Thần không còn ở cạnh Tần Viễn lập tức lôi điện thoại ra nhấn vào trang chủ Tạp chí Brandie.

Không ai biết hắn nghĩ gì chỉ thấy Tần Viễn ngồi bất động thật lâu, ngón tay dừng mãi ở tấm ảnh bìa vẫn chưa thấy di chuyển.


Qua hồi lâu mới bấm vào giỏ hàng, ban đầu hắn định mua 10 cuốn xem như ủng hộ thôi nhưng vẫn còn phân vân mãi, cảm thấy hình như có hơi ít.

Rốt cuộc Tần Viễn quyết định xem xem phản ứng của cư dân mạng thế nào rồi mới chốt.

Lướt ở phía trên thì có rất nhiều bình luận tốt, đều là khen chỉ số nhan sắc Lưu Triết và Dạ Phàm. Phần còn lại là khen trang phục trên người bọn họ, nhìn vào liền biết rất kén người mặc. Nhưng không nghĩ lại cho ra hiệu quả tốt thế này!

Kéo xuống 1 chút lại đụng phải 1 số ý kiến không tốt lắm. Hầu hết là do Fan của Cậu nghệ sĩ đáng lẽ phải chụp chung set hình với Lưu Triết nhưng bị thay ra vào phút cuối kia.

[Tôi coi rồi, doanh thu quá tệ, nếu là Mạnh Giang nhà tôi chụp hẳn con số sẽ cao hơn gấp mấy lần]

[Đúng vậy đấy, con số còn không cao bằng Những lần chụp tạp chí trước của Lưu Triết]

[Đây là kết quả của việc mời 1 kẻ không có danh tiếng đến chụp đấy]

Đương nhiên bọn họ không thể biết được rằng sự thật lại ngược lại. Vì có quá nhiều người đặt hàng cùng 1 lúc nên báo cáo chỉ tiêu bán hàng chưa kịp lúc cập nhật. Bọn họ rất nhanh sẽ bị vả mặt

Nhưng Tần Viễn nhìn lướt qua những bình luận này liền cảm thấy không hài lòng.

Ngón tay gõ trên bàn phím 4 con số:1000 (số lượng)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận