Kịch Bản Trở Thành Người Nổi Tiếng

Nhưng chưa kịp mở màn hình đã bị Nhất Sơn gạt tay, anh thẳng thắn đẩy Dạ Phàm lên phía trước

“Người phù hợp nhất trong lòng tớ đã có rồi, đừng tốn thêm thời gian vô ích nữa, gọi thợ tạo hình đến đi”

Dạ Phàm khẽ liếc qua đàn anh kia, Bạch Phong Tịch vốn sẽ từ chối vai diễn nên dù có cho người nọ xem hình cũng vô dụng.

3 phút sau, đột nhiên Dạ Phàm cảm thấy hối hận với quyết định của mình

Không ai nói với cậu vai diễn này lại là vai giả gái cả, là giả gái đó … Má ơi!!!

Chị gái hỗ trợ tạo hình nở nụ cười tươi tắn nhưng đối với Dạ Phàm nó không khác gì nụ cười của ác quỷ cả.


Sau hơn nửa tiếng vật lộn với trang phục và lớp make up Dạ Phàm mới được chị gái kia “thả đi”. Có vẻ bộ dáng hiện tại của cậu không đến nỗi tệ cho nên cô ấy mới nhìn cậu cười hớn hở như vậy.

Dạ Phàm không thoải mái kéo kéo tóc giả lại bị chị gái nọ đánh 1 cái bộp lên tay, cậu bị bất ngờ. Chị gái không nghĩ âm thanh lại to như vậy, tưởng bản thân đã mạnh tay nên mới giải thích với cậu

“Xin lỗi nhé, chị lỡ tay, bộ tóc giả này với lớp make up tốn khá nhiều thời gian để làm nên em cố gắng đừng đụng vào nó nhé!”

“Vâng, em sẽ chú ý” Dạ Phàm cũng sẽ không vì mấy chuyện nhỏ nhặt mà ghi thù.

Từng mặc đầm qua 1 lần khi phải thoại kịch bản với Tần Viễn ngược lại hiện tại cậu đã có chút quen với việc dưới chân được gió thổi tới. … Mịa *** nó chứ quen… Tuy cậu là gay thật nhưng không có thói quen bận đầm công chúa đâu.


Lúc Dạ Phàm bước ra người đầu tiên để ý thấy là Trương Nhất Sơn, thấy anh ngừng tay đang làm việc những người bên cạnh cũng theo ánh mắt anh mà nhìn lên.

Giữa đống dụng cụ làm phim thô sơ không ngay ngắn thân hình nhỏ nhắn nhẹ nhàng lướt qua. Mái tóc không quá dài, chỉ vừa ngang cằm hơi cúp vào ôm sát khuôn mặt. Lớp trang điểm khá nhẹ nhàng, làn môi phớt hồng, kết hợp với mái tóc làm cho hai má trở nên bầu bĩnh càng khả ái hơn. Đôi mắt Dạ Phàm vốn to tròn được đính thêm lớp kim tuyến khiến chúng càng trở nên lấp lánh. Lông mi dày và cong khẽ run run theo mỗi lần chớp mắt.

Chiếc đầm hồng nhạt dài vừa chạm gối, đi cùng với đôi giày búp bê màu trắng. Nhìn qua chính là hình tượng của em gái dễ thương nhút nhát nhà bên. Trừ lúc mở miệng vẫn nghe ra ân sắc của giọng nam.

“Hợp đến bất ngờ luôn đấy, nhìn sơ qua sẽ không nghĩ ra đây là nam đâu” Trương Nhất Sơn hài lòng vuốt vuốt cằm, bình phẩm.


Sau khi bàn chuyện với biên kịch Trương Nhất Sơn mới dặn dò Dạ Phàm như này

“Hôm nay cậu chưa cần phải quay, trước tiên đi theo chị Vũ Thi biên kịch. Chị ấy sẽ hướng dẫn em thêm về nhân vật cần đóng, cũng là cho em thời gian làm quen với nữ trang”

Nữ biên kịch kéo Dạ Phàm ra chỗ trống, trước tiên để cậu xem sơ qua kịch bản.

Nhân vật cậu đóng đương nhiên là 1 vai phụ, nhưng cũng xem là vai phụ quan trọng vì là chất xúc tác khiến cho tình cảm nam nữ chính trở nên sâu đậm hơn.

Xem xong Dạ Phàm cũng đơn giản hiểu được nội dung kịch bản. Nữ chính là nữ sinh cấp 3 còn nam chính lại là thầy giáo của cô ấy. Ở loại vị trí không nên có thứ tình cảm vượt quá giới hạn không ngờ thầy giáo đã phải lòng cô học sinh ngây thơ này.

Mà nhân vật Dạ Phàm diễn đã có ý với thầy giáo nọ từ trước, vì trường học chỉ dành cho nữ sinh, y ỷ vào gia thế của mình giả gái nhập học vào trường tiếp cận với nam chính. Phim đã quay gần được một nửa, tính ra cảnh của Dạ Phàm cũng không nhiều lắm.


“Cậu có vẻ rất bình thản khi phải tiếp nhận vai diễn là gay nhỉ?” Vũ Thi quan sát phản ứng của cậu, có điều thắc mắc.

Dạ Phàm ngược lại rất tự nhiên giải bày

“Em chỉ nghĩ đơn giản là dù ở giới tính nào thì họ cũng là con người giống chúng ta thôi” ngừng một chút, Dạ Phàm gãi gãi đầu có chút ngượng ngùng

“Có điều, khụ… Lúc mặc váy gió lùa bên dưới, hơi lạnh…!”

“Phụt … Ha ha ha…” Vũ Thi Bình thường không hay cười cũng bị cậu chọc cho vui vẻ. Khác với khung cảnh nhộn nhịp bên này, Bạch Phong Tịch đang cô độc đứng trước cổng trường. Điện thoại trên tay hiện lên cuộc gọi đi tên Dạ Phàm. Gọi qua 3 lần vẫn chưa thấy bên kia bắt máy, trên mặt không khỏi hiện lên vẻ mất kiên nhẫn. Trước khi vào bàn trang điểm Dạ Phàm đã nhờ nhân viên giữ hộ điện thoại cho mình bởi vì mặc đầm khá bất tiện. Cậu thậm chí đã đem cuộc hẹn này quăng ra sau đầu. Qua thêm 15 phút nữa Bạch Phong Tịch quyết định không đợi nữa, cậu ta còn chuyện quan trọng hơn để làm. Hai người câu thông qua suy nghĩ "Hệ thống, cho tôi thông tin của nhân vật công lược tiếp theo đi" "Người nọ tên là Tần Viễn, là người đầu tiên từ trước đến nay nhận được giải ảnh đế khi còn nhỏ tuổi như vậy. Độ khó nhân vật được đánh giá 5 sao, là 1 ca khó nhằn đấy!" Bạch Phong Tịch ngược lại rất tự tin với bản thân, kiếp trước cũng từng giáp mặt người nọ vài lần khi đi show cảm thấy rất có ấn tượng. Trò chuyện với hệ thống 1 chút Bạch Phong Tịch bắt đầu lên kế hoạch cho bản thân. Lúc trọng sinh lại cậu ta đột nhiên sở hữu thứ được gọi là hệ thống này. Ngoài 1 chút bất ngờ ban đầu ra Bạch Phong Tịch bình tĩnh lại rất nhanh. Đã có cơ hội được trọng sinh thế này, cậu không muốn phải hối tiếc về sau. Nên cậu ta đã thoả thuận với hệ thống sẽ giúp nó thu thập hảo cảm của các nhân vật đặc biệt. Còn nó sẽ hỗ trợ cậu đạt được giấc mộng ở trong giới giải trí. Bạch Phong Tịch trở về nhà tìm kiếm tất cả thông tin liên quan đến Tần Viễn. Thậm chí còn bỏ tiền để có thể tham gia vào nhóm fanpage lớn. Thường những nhóm chat trong này sẽ có nhiều thông tin hơn bên ngoài. Cậu ta chạy vào 1 nhóm chat có số lượng thành viên đông nhất trước yên lặng xem mọi người đang bàn luận về vấn đề gì. [Thật lòng mừng cho ảnh quá, rốt cuộc cũng đạt được giải thưởng Nam diễn viên chính xuất sắc nhất rồi ] [Hu hu... chồng em giỏi quá 6666, dẩy đầm nào chị em ơi] [Cả đêm qua tui không ngủ được luôn đó có thể nói tui hóng giải thưởng này từ lâu lắm rồi] [Đối với fan lâu năm như t thì đây Chính là ước mơ trở thành sự thật nha] [Cơ mà có ai biết lí do sao Tần thần lại đến trễ đêm hôm trước không?] [Mị cũng thắc mắc, anh nhà của chúng ta luôn đến đúng giờ mà, sáng nay báo chí đều có dịp lên tiêu đề bêu xấu anh Tần] [Mị có ở hiện trường này, đúng là có đến trễ nhưng không lâu đến mức nhà báo đã nói, chỉ trễ 5 phút thôi, người ta cũng đã đàng hoàng báo với bên tổ chức rồi] [Tôi biết mà. Nhân cách Tần Viễn không thể nào tệ như thế được] Chủ đề đúng là rất nhiều, nói mãi cũng không hết được [Mọi người đã chuẩn bị cho buổi kí tên cho fan tuần sau chưa?] [Tui đã lên tinh thần hôm giành vé tham gia sẽ không ngủ nè! Lần nào cũng cạnh tranh rất ác liệt đấy] [Cũng phải thôi, tần ảnh đế ít khi tổ chức họp fan lắm, tuy lần này chỉ là kí tên nhưng cũng đáng mong đợi lắm] Bạch Phong Tịch sau khi thấy đủ liền lẳng lặng lui ra, bắt đầu lên kế hoạch tiếp cận Tần Viễn. Dạ Phàm không hề biết vì ở lại ăn bữa cơm với cậu mà Tần Viễn đã đi trễ giờ đi thảm đỏ. Sau khi về nhà vì quá mệt mỏi nên ngủ thiếp đi mà chưa kịp nhìn điện thoại. Mãi đến tối mới vì đói mà tỉnh lại mới Phát hiện ra vài cuộc gọi nhỡ của Bạch Phong Tịch. Dạ Phàm lập tức gọi lại Chuông kếu ba tiếng đầu bên kia mới bắt máy "Thành thật xin lỗi cậu" bên kia chưa nói gì Dạ Phàm đã xuống nước trước, dù sao người có lỗi là cậu. Dù không thực sự có ý định muốn thực hiện buổi hẹn nhưng cậu đã dự định báo tin cho Bạch Phong Tịch biết. Không nghĩ lúc nghe tin giả gái quá bất ngờ nên đã đem chuyện này quên bén đi mất. "Ồ, Cậu có lỗi gì?" Nghe giọng điệu quả thật là muốn bày ra vẻ giận dữ. Dù cậu ta thực không quan tâm lắm, chỉ là không thích bản thân bị cho leo cây mà thôi. "Cậu nghe tớ giải thích đã,. chuyện xảy ra bất ngờ quá nên tớ mới như vậy..." Dạ Phàm đem chuyện của bản thân sơ lược nói qua. Dù sao cũng không giấu được, dù không nói ra lúc này sau này khi ra phim cũng không giấu được. Qua 10 phút, Dạ Phàm gian nan cúp máy, lúc đặt điện thoại lên bàn vô tình làm 1 thứ khác xém rớt. Định thần nhìn lại thì ra là cuốn nhật ký của Nguyên chủ. Dạ Phàm tùy ý lật xem Mà Mẹ Trong kí ức của tôi là 1 người phụ nữ rất xinh đẹp, da trắng, tóc đen dài, bàn tay của bà thon và mềm mại. Nhưng vì phải liên tục làm những công việc nặng nhọc mà bàn tay xinh đẹp ấy không còn nữa, từ khi tôi có ý thức thì tay bà đã dần sạm lại và có đầy vết chai. Không ngày nào mà tôi không thấy bà cực nhọc. Vốn từ lúc sinh tôi bà đã bị khó sinh nên sau đó sức khỏe đã bị giảm sút, lại thêm gánh nặng về món nợ lớn nên không đến vài năm sau vì lao lực mà mất. Vài ngày trước khi mẹ ra đi Mẹ đã đưa cho tôi 1 thứ "Đây là thứ người nhà tặng cho mẹ, là vật rất quan trọng, con phải giữ thật kĩ, sau này sẽ có ích"

Privacy and cookie settings


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui