Tuy Tần Viễn không phải dạng người dễ tiếp cận nhưng ít nhất phải có được ấn tượng tốt từ cái nhìn đầu tiên từ người nọ.
Vì để chuẩn bị cho ngày hôm nay Bạch Phong Tịch còn cất công mua cả những cuốn album kì trước của Tần Viễn dù giá của chúng cực kì chát. May mắn có sự hỗ trợ của hệ thống cậu ta cũng thấy dễ thở hơn 1 chút.
Xếp hàng hơn 15 phút rốt cuộc cũng đến lượt Bạch Phong Tịch. Mỗi người chỉ có 3 phút thời gian giao lưu với Tần Viễn, cậu ta phải nắm chắc những gì cần nói từ trước. Nhưng Tần Viễn luôn luôn là vẻ không muốn tiếp chuyện.
“Cậu muốn kí như thế nào?” Tần Viễn chỉ khẽ liếc mắt 1 cái rồi lại nhìn xuống cây bút ở trên tay. Lặp lại câu hỏi y hệt câu đã nói với những fan trước đó.
Fan lâu năm biết rõ hắn không phải loại người sẽ niềm nở vui vẻ với fan, thậm chí tính cách có chút lạnh lùng xa cách. Nên đối với phong cách của hắn không cảm thấy có vấn đề gì ngoại trừ một fan giả tạo họ Bạch.
Bạch Phong Tịch giữ cuốn album trên tay mãi vẫn chưa đặt xuống bàn. Đúng là cậu ta muốn gây sự chú ý của Tần Viễn nên mới cố tình chậm tay.
Qua vài giây đúng thật là Tần Viễn ngẩng đầu lên trước, nhưng chưa kịp để cậu ta mừng thầm thì… Tần viễn không phải nhìn cậu ta mà là ra hiệu với nhân viên
Cậu nhân viên kia mới hối thúc Bạch Phong Tịch
“Cậu trai, nhanh tay 1 chút, phía sau còn rất nhiều người đang đợi đấy!”
Không nói ra thì thôi, lời vừa ra khỏi miệng Bạch Phong Tịch liền quay lại nhìn phía sau. Quả nhiên rất nhiều người đều quan sát cậu ta với vẻ khó chịu.
Bạch Phong Tịch lại làm giống như không thấy những ánh mắt kia, luôn là bộ dạng giả vờ không hiểu. Lúc này cậu ta muốn theo tiết tấu của mình mà chậm chạp đưa cuốn album tới mà không phải đặt xuống bàn như mọi người.
Tần Viễn không muốn tốn thêm nhiều thời gian nên đành nhận lấy từ tay cậu ta. Bạch Phong Tịch có chút tiếc nuối, nếu cậu chọn quyển nhỏ hơn thì đã có thể giả vờ để chạm vào tay Tần Viễn rồi.
“Làm fan của anh lâu như vậy tới hiện tại mới có thể chính thức Gặp mặt, xin lỗi nếu em lỡ có thất thố” cậu chớp chớp đôi mắt tròn xoe, nở nụ cười ngượng ngùng. Không hiểu do da mặt mỏng hay như nào nhưng 2 má cậu có 1 chút đỏ lên. Nhìn bộ dáng không khác gì khi gặp người mình thầm thích.
Tần Viễn đúng là có chút ấn tượng với Bạch Phong Tịch, vì cậu ta có khuôn mắt khá giống với Dạ Phàm nhưng nhìn kĩ có vẻ không to bằng mắt Dạ Phàm.
Dù không quá muốn nhưng hắn phải hơi ngẩng đầu vì Bạch Phong Tịch “có lối đi riêng” mà không chịu ngồi xuống ghế.
“Muốn kí tên như thế nào?” Hoàn toàn không quan tâm đến câu từ cảm xúc cậu ta bày tỏ trước đó.
Bạch Phong Tịch hơi sượng sùng nhưng rất nhanh lại nở nụ cười rạng rỡ
Lúc cười rộ lên càng làm hắn nhớ đến Dạ Phàm, không biết tình hình cậu nhóc kia hiện tại như thế nào rồi.
Bạch Phong Tịch thấy hắn nhìn cậu chằm chằm còn nghĩ rằng bản thân đã thành công thu hút sự chú ý của Tần Viễn
“Xin hãy đề là Thân gửi Bạch Phong Tịch kèm theo hình trái tim nhé!”
Nhưng khi Tần Viễn nghe được tên cậu ta thì nét mặt lặng lẽ mà biến đổi. Cái tên này hắn ngược lại có chút ấn tượng, nhưng mà là ấn tượng không tốt. Hắn còn nhớ rất rõ đây là cái tên đã hiện tên trong tin nhắn gửi đến Dạ Phàm, còn là nửa đêm nhắn tin, xưng hô còn rất thân mật.
Không rõ có phải là cùng một người không nhưng 1 chút cảm tình vì nhìn thấy khuôn mặt giống Dạ Phàm đã biến mất không còn 1 mẩu.
Lúc nhận lấy album đã được kí tên Cậu ta còn cố tình cầm cao 1 chút ý đồ muốn tay chạm tay với Tần Viễn nhưng hắn đã rất nhanh rút tay lại. Bạch Phong Tịch đành ngậm ngùi thu tay lại
“Thực sự cảm ơn anh, em sẽ giữ gìn nó thật kĩ” Bạch Phong Tịch ôm quyển album vào lòng mà suýt soa, nhìn qua còn tưởng cậu ta đang ôm đá quý trân bảo gì đó. Nụ cười vẫn luôn thường trực trên môi.
Tần Viễn xem như làm tròn vai diễn, khẽ cười mỉm sau đó ra hiệu nhân viên đuổi người đi.
Mãi đến khi nhìn thấy chữ ký trên đó, nụ cười kia mới cứng lại. À, vấn đề không phải là chữ ký mà là hình trái tim kia. Nhìn qua không khác gì 1 dấu chấm tròn chỉ hơi to hơn dấu chấm bình thường 1 chút. Bạch Phong Tịch phải banh hết tròng mắt ra, để trang giấy gần sát mắt mới thấy được 1 hình trái tim chút xíu còn chưa được 0,2cm.
Sau khi kiểm tra chỉ số hảo cảm thì bất ngờ là chỉ số Hảo cảm Tần Viễn dành cho cậu vẫn như cũ là 1 số 0 tròn trĩnh. Còn chỉ số của Lâm Hạc Hiên lại tăng 3 điểm: 53/100. Đoạn thời gian trước thỉnh thoảng cậu ta sẽ ghé văn phòng y làm phiền, nhưng cũng đã hơn 2 tuần rồi cậu không chạy qua đó nữa. Không phải đây là tâm lý chung của đàn ông sao? Gặp nhiều thành thói quen nên không gặp thì sẽ nhớ.
Bạch Phong Tịch rốt cuộc phải công nhận so với Lâm Hạc Hiên thì Tần Viễn lại khó công lược hơn rất nhiều. Nhưng cậu ta tự an ủi bản thân đây mới là lần đầu tiên gặp mặt, đợi người nọ thấy được phong thái và tài hoa của cậu ta chắc chắn sẽ lấy được cảm tình từ Tần Viễn. Tần Nghị rốt cuộc đã có thể thở phào nhẹ nhõm sau khi xử lý xong giấy tờ ly hôn. Tần Nhất Thiên đương nhiên sẽ ở với anh vì bên người mẹ bị tung ra bằng chứng ngoại tình. Dạ Phàm lúc này nhận được cuộc gọi của Nhất Thiên "Anh chú ơi" "Hửm?" " Ba con mời anh chú qua nhà ăn cơm ạ" Dạ Phàm nhìn đồng hồ thấy thời gian vẫn còn khá sớm nên đã đồng ý "Được rồi, để anh đặt xe, khoảng nửa tiếng nữa tới được chứ?" "Không cần gọi xe đâu ạ, ba con sẽ cho tài xế đến đón ạ!" Nghe vậy Dạ Phàm cũng không từ chối, càng tốt, đỡ phải tốn tiền. Thực ra buổi ăn tối này là ông nội Tần sắp xếp, Ông chỉ thông báo trước tầm 1 tiếng nên Tần Viễn từ thành phố khác không trở về kịp lúc. Nên Lúc Dạ Phàm ngồi vào bàn thì vẫn còn thiếu một nhân vật. Ông nội Tần lúc nào cũng niềm nở khi thấy cậu "Tiểu Phàm, qua chỗ cạnh ông ngồi này" Dạ Phàm nói chuyện với ông rất hợp, hoàn toàn không có khoảng cách thế hệ. Giống như một người ông thân thiết bình thường vậy, không nhìn ra đây là người từng làm mưa làm gió trên thương trường. Ông Tần thấy Tần Nghị ngồi xuống bàn mà vẫn cầm điện thoại trong tay lông mày đã nhăn thật chặt. Nét mặt vốn đang vui vẻ lập tức thay đổi, giọng điệu cũng theo đó mà trở nên nghiêm khắc "Đừng có bàn công việc ở trên bàn ăn, công việc không thể đợi được dù là 15 phút à!" Cũng hơi ngại khi lớn già đầu còn bị mắng trước mặt người ngoài Tần Nghị vờ ho khan đánh trống lảng "Khụ, con định đợi A Viễn về rồi cùng ăn luôn" Xin lỗi nhé, phải đem em trai ra làm bia đỡ đạn cũng cảm thấy hơi có lỗi đấy "Không cần đợi, cứ ăn trước đi. Nó về muộn thì mặc nó!" Tần Nhất Thiên còn nhỏ, không nhịn cơn đói được lâu nên đã động đũa trước. Mãi đến lúc các món ăn đã vơi hơn phân nửa mới thấy Tần Viễn về đến nơi. Trên người hắn còn mặc nguyên áo khoác và quấn khăn choàng, có vẻ như là vội vàng chạy đến. Đưa áo và khăn choàng cho người làm, Tần Viễn bình tĩnh ngồi xuống. Mặc dù không thấy nét mặt mọi người thay đổi quá nhiều nhưng Dạ Phàm có thể cảm nhận được không khí đột nhiên chùng xuống. Cậu nhóc Nhất Thiên chứng kiến đã nhiều rất biết mà cặm cụi ăn, không nói lời nào. Lúc Tần Viễn vừa cầm đũa lên thì ông nội Tần mở miệng trước "Ngay cả lí do về trễ cũng không muốn nói à?" Tay Tần Viễn khựng lại, khuôn mặt đạm bạc không có quá nhiều cảm xúc chỉ đơn giản trần thuật "Cháu đi dự sự kiện ở thành phố khác không kịp chạy về" Nhắc đến công việc của Tần Viễn, ông nội Tần càng biểu thị sự không hài lòng. Tần Viễn từ sớm đã bộc lộ thiên phú về kinh doanh nhưng không rõ tại sao lại rẽ hướng sang giới giải trí. Điều này luôn là điều ông canh cánh trong lòng. Cho nên lúc trở thành diễn viên Tần Viễn chưa bao giờ tiết lộ thân thế thật sự của mình trước báo chí hay fan hâm mộ. "Sự kiện quan trọng như vậy, vài đồng bạc lẻ đó 10 phút ta đã có thể kiếm lại được" "Là sự kiện nhận giải, phần thưởng quý hơn tiền bạc vật chất" Dạ Phàm vốn không muốn chen vào chuyện nhà người ta nhưng mắt thấy 2 người càng nói càng căng. Suy nghĩ Lựa lời rất lâu mới lên tiếng "Gần đây con có đi đóng phim, cảm thấy đây là một nghề khá thú vị đấy ạ!" Ông nội Tần nghe vậy cũng khá bất ngờ Tần Viễn đang gấp thức ăn cũng ngừng lại nghe cậu nói, ánh mắt nhìn Dạ Phàm dường như có tia sáng nhưng tiếc là cậu không nhìn thấy được. Tần Nghị vốn định bỏ chạy khỏi "chiến trường" nghe được lời này cũng cảm thấy thú vị mà dừng lại động tác.,