Kịch Bản Trở Thành Người Nổi Tiếng

Người đại diện của Mạnh Giang không hài lòng lắm với việc cậu ta tự ý sắp xếp mọi thứ như vậy

“Cậu có chắc là sẽ không bị lộ chứ, tại sao lại không bàn bạc với anh trước? Lỡ chủ nhân của bức ảnh nói ra sự thật thì sao?”

Mạnh Giang mắt vẫn nhìn trên màn hình điện thoại, không sao cả phất tay

“Có thể có chuyện gì được chứ, chỉ cần xoè ra ít tiền cho bọn họ là được”

Giọng điệu rất tự tin

“Huống chi em đã dọn sẵn đường đi rồi, cũng không tự mình khẳng định người trong bức ảnh là em. Nếu lộ ra sự thật chỉ cần đẩy hết lỗi qua cho fan là được”

Người đại diện này họ Đào, nghệ sĩ trước kia anh dẫn dắt nay đã có vị trí không tồi trong giới. Đột nhiên lại bị chuyển qua chỗ cái tên kiêu ngạo này. Bình thường toàn thích tự làm theo ý mình, anh ta dù bất mãn chỉ có thể ngậm ngùi đi “chùi mô.n.g” lau dọn vết tích cậu ta gây ra. Nếu không phải được La phó tổng giúp đỡ, người như vầy căn bản không tồn tại lâu được.<code>Mạnh Giang đang vui vẻ đọc bình luận của fan cậu ta và số thủy quân đã mua được bỗng nhiên nét mặt tối sầm lại. Người đại diện thấy cậu ta đột nhiên im lặng cũng tò mò nhìn vào màn hình máy tính. Không biết từ khi nào đã đổi thành 1 tab khác, chính là tập phim của Dạ Phàm tham gia hình như là ngăn trở tình yêu gì đấy. Phần bình luận toàn là những lời có cánh giành cho Dạ Phàm. Thảo nào... Phim đã chiếu đến cảnh Dạ Phàm kabedon, ấn thầy giáo vào tường giọng điệu bá đạo tuyên bố chủ quyền. Rõ ràng là mặc trang phục nữ sinh nhưng lại lộ ra nét mạnh mẽ khí khái của nam nhân 1 cách rất tự nhiên "Chẳng lẽ tôi tốn nhiều công sức như vậy, ngay cả tôn nghiêm cũng không màng mà mặc đồ của nữ sinh, lén lút chạy vào ngôi trường này chỉ để nghe thầy nói những lời khó nghe như vậy à?" Thầy giáo né tránh ánh mắt sáng quắc kia "Em đừng có như vậy, những suy nghĩ này của em khả năng chỉ là ngộ nhận mà thôi" "Ngộ nhận? tôi không còn là đứa con nít suốt ngày chạy theo đuôi của anh đâu, đừng nói những câu buồn cười như thế" cậu cười khinh thường Ngừng 1 chút, cậu kéo gần lại khoảng cách giữa 2 người, có thể nghe ra sự nghiêm túc trong lời nói. Tông giọng cũng là giọng trầm của con trai vừa bể giọng. "Thầy là của tôi, đừng chạy lung tung nữa đấy" Cậu rút tay lại kéo giãn khoảng cách giữa hai người, trở lại điệu bộ giả trang nữ sinh của mình. Giọng nói thánh thót trong trẻo "Lâm ca ca, thật vui khi gặp lại anh" Lâm ca ca là xưng hô lúc nhỏ cậu vẫn luôn gọi anh, 2 người đã từng có quãng thời gian rất thân thiết. Lâm lão sư sững người nhìn Người nọ rời đi. °°° Khu bình luận cực kỳ náo nhiệt [Tỷ tỷ mạnh mẽ quá nhưng mà em chịu... ヽ(♡‿♡)ノ] [Giây trước vừa như bá đạo tổng tài ép người ta vào tường, giây sau đã trở thành em gái khả ái dễ thương. Trời ạ sự biến đổi này] [Tui cũng bị đánh gục bởi Anh trai này rồi, vừa ôn như vừa bá đạo, loại người này có thật trên đời sao?] [Lâm lão sư không cần thì về đây em lo cho ] Hầu như đều là bình luận tốt, Mạnh Giang đọc đến đâu liền tức giận đến đó. Cậu ta đăng nhập nick phụ của mình đến bình luận Bên Dưới 1 chuỗi bình luận khen ngợi là những câu nói rất khó nghe. Đẹp trai nhất quả đất: [Bộ dạng nam chẳng ra nam nữ chẳng ra nữ, chẳng hiểu các người tâng bốc cái gì] Đẹp trai nhất quả đất: [Diễn xuất thì thô cứng, biểu cảm gương mặt đơ như vậy mà không ai thấy sao] Nhưng không hiểu sao chưa được 1 phút sau bình luận của Mạnh Giang đã biến mất không thấy. Cậu ta giật mình, còn tưởng bản thân nhìn nhầm nhưng tìm lại nhiều lần cũng không có. "Sao lại như thế" Mạnh Giang cố mắng thêm mấy lần đều bị xoá đi rất nhanh. </code>Cùng lúc ngồi trước lap top xem phim của Dạ Phàm còn có Tần Viễn, có lẽ vì đang ở 1 mình nên biểu cảm cũng sinh động hơn 1 chút. Có thể nhìn ra sự không vui trên mặt hắn.

Tần Viễn không nhắn tin nữa mà trực tiếp gọi điện thoại qua.

“Hôm nay vẫn như cũ, xoá tất cả bình luận tiêu cực” ánh mắt hắn ngừng 1 chút trên bình luận mới nhất của cái nick liên tục mắng người kia “Tìm xem id Đẹp trai nhất quả đất là của ai”

Chưa kịp để Tần Viễn thở phào nhẹ nhõm thì đã thấy 1 nhóm fan nhao nhao thảo luận chủ đề khác.

[Đột nhiên muốn ship nam chính với nam phụ quá]

[Phải không, phải không, mị cũng get được điểm này mà không dám nói a]

[Couple Lão sư dịu dàng ôn nhu và Nam giả nữ tinh nghịch thì thế nào]

[Cho tui nhập hội với, tui cũng ship cặp này, đẹp đôi như vậy mà]

Đương nhiên là cũng có fan chung thành với kịch bản nam nữ chính

[Thôi tha cho em, hủ nữ thì đi chỗ khác chơi ạ đừng có mà phá couple, rõ ràng là phim ngôn tình có được không]

Tần Viễn đọc tới đâu chân mày liền nheo tới đó, mới qua 2 tập phim mà đã muốn ship Dạ Phàm với nam chính rồi? Couple này có gì mà thích chứ, à không… Còn không phải là couple chính thức.

Hắn tua lại đoạn phim vừa rồi nhưng ở cảnh có nam chính liền đem chỗ Dạ Phàm đứng phóng to, cắt mất nửa mặt của nam chính không thấy đâu. Màn hình dừng lại ở lúc Dạ Phàm nở nụ cười bất đắc dĩ mà trong trẻo kia thật lâu không thấy di chuyển nữa.

Tần Viễn ngã lưng vào ghế ngồi, hừm… Đã lâu rồi không gặp cậu ấy rồi nhỉ, không biết có mập lên được lạng thịt nào không?

°°°

Mặc kệ bên ngoài sóng gió như thế nào Dạ Phàm trước chui vào bên trong không gian ảo hệ thống.

“Hệ thống, tao hỏi ngươi cái này”

“Ngoài những kỹ năng có sẵn trên bảng chỉ số ra ở chỗ ngươi có lão sư dạy cờ vây không? Dù sao thì tao cũng đã từng học qua nhưng tại sao nó lại không hiện lên ở chỗ kỹ năng?”

“Hệ thống chỉ tập trung hỗ trợ những kỹ năng liên quan đến nghệ thuật. Những bộ môn khác nếu muốn học thêm thì phải trả bằng tích phân hoặc tiền mặt”

“Tao muốn học cờ vây nâng cao ấy, giá cả thế nào?”

“1 giờ 10 tích phân hoặc 100 tệ. Nhưng vì xét thấy kí chủ đã có nền tảng tốt nên hệ thống sẽ hỗ trợ giảm 1 nửa còn 1 giờ 5 tích phân và 50 tệ”

Dạ Phàm thầm hô, hay lắm. Cậu còn đang định trả giá nữa cơ.

Hiện tại Dạ Phàm không còn thiếu thốn tiền bạc như trước, thậm chí còn rất chăm chỉ đi làm. Cũng đã nhận được lương cơ bản sau khi quay phim xong, nếu bộ phim đạt được kết quả tốt thì còn có thêm tiền thưởng. Cậu dứt khoát trả bằng tiền mặt để đổi lấy 7 giờ học cờ vây cấp tốc.

Sau khi ra khỏi không gian hệ thống điều đầu tiên Dạ Phàm làm là chạy 1 chuyến qua biệt thự Thượng Uyển Tần gia.

Bảo vệ đã quá quen mặt Dạ Phàm nhưng cũng sẽ không tùy tiện cho người vào mà không nhận được sự cho phép

“Cậu Dạ? Hình như hôm nay không có buổi dạy thêm mà nhỉ? Sao cậu lại đến đây?”

Dạ Phàm cười lễ phép, dù là bảo vệ hay người làm thì thái độ của cậu đều rất bình đẳng. Mọi người trong Tần gia sau khi tiếp xúc đều rất có thiện cảm với cậu

“Vâng, làm phiền bác thông báo cho ông nội… À không, Tần lão gia là cháu có chuyện cần gặp ạ!”

°°°

Ông nội Tần tuy lớn tuổi nhưng tư thái hiên ngang, tay cầm gậy nhưng sống lưng lại chẳng cong mấy

“Tiểu Phàm, vào đi”

Ông đúng là có hơi bất ngờ khi Dạ Phàm chủ động tìm ông như thế này, còn không hẹn trước.

“Người đâu, đem nước lên…”

Nhưng Dạ Phàm lập tức từ chối

“Dạ không cần đâu ạ, con đến chủ yếu là có chuyện muốn nói với ông ạ”

Sau khi nhận được cái gật đầu của Ông Dạ Phàm bắt đầu kể sơ qua 1 lượt.

Ông Tần nắm bắt trọng tâm rất nhanh

“Nói như vậy, con là muốn ta xuất hiện tại công viên cùng địa điểm trong tấm hình rồi chụp 1 tấm y hệt đúng không?”

“Đúng vậy ạ” Dạ Phàm thái độ không hề giống đang cầu nhờ vả, lại giống đang bàn công việc nhiều hơn

Ông nội Tần khẽ quan sát cậu, che giấu ánh sáng khẽ loé lên trong đáy mắt.

“Con biết thân phận của ta không tiện xuất hiện trước công chúng chứ? Lần trước vô tình thì không nói, nếu lần này xuất hiện khả năng mọi chuyện sẽ càng rùm beng lên!”

Dạ Phàm không hề lui bước giống suy nghĩ của ông, ngược lại cảm giác là đang đợi câu nói này, cậu hơi cong khoé môi

“Vậy chúng ta quyết định bằng 1 thứ đi” Dạ Phàm đánh mắt lên bàn cờ vây yêu quý của ông Tần, vì có thói quen đánh cờ nên ông luôn để ở nơi dễ thấy nhất

“Cờ vây. Nếu con thắng ông sẽ giúp con nhé? Được chứ?”

Ngoài mặt vẫn giữ nụ cười giả lả nhưng thực ra Dạ Phàm đang rất hồi hộp. Lần đầu tiên cậu cảm thấy được áp lực lớn như vậy khi ngồi đối diện ông nội Tần. Bình thường khi nói chuyện với cậu ông đều kiểm soát bản thân rất tốt, cậu xém quên mất để có được cơ ngơi như ngày hôm nay, ông không thể nào là 1 người đơn giản như vậy được.

Dạ Phàm đợi lâu đến nỗi mồ hôi trên trán bắt đầu chảy xuống thì ông mới gật đầu đồng ý.

“Lão Vưu, đem bàn cờ của tôi lên đây!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui