Triệu Khang Nhạc nhìn Trình Gia Mục, vừa đau lòng lại vừa áy náy.
Hoắc tổng yên tâm đem người giao cho hắn, kết quả mới mấy ngày đã xảy ra chuyện lớn như vậy.
Triệu Khang Nhạc cảm thấy thật có lỗi với Hoắc Dật, lại cảm thấy oan ức thay Trình Gia Mục, mười phần tự trách, nếu như hắn có thể theo sát một chút…
Vừa rồi là hắn tự tay đưa Trình Gia Mục về, phòng chụp ảnh kia bị bỏ không vì mới sửa chữa lại, còn chưa có bắt đầu thi công.
Xung quanh vốn có thiết lập rào chắn nhưng hôm nay còn tăng thêm người tới trấn giữ, không cần phải nói đây là do Hộ Bằng sắp xếp, vì không muốn ai ‘quấy rầy’ chuyện tốt của hắn.
Triệu Khang Nhạc rất nhanh đã phát hiện Trình Gia Mục xảy ra chuyện, đồng thời lấy tốc độ nhanh nhất đuổi theo, kết quả lúc Hộ Bằng ngoặt vào khu thi công này đã thành công cắt đuôi.
Nhưng thông minh quá sẽ bị thông minh hại, nhìn thấy mấy ‘nhân viên công tác’ mới bổ sung Triệu Khang Nhạc đã hiểu rõ.
Hắn lo bọn chúng gây án theo nhóm, sợ là sẽ đánh rắn động cỏ cho nên ngay lập tức trở về tìm viện binh.
Lúc tới nơi thì thấy Trình Gia Mục đang đánh nhau với Hộ Bằng, hắn thấy cậu đang để trần thân trên, cơ thể phủ kín dấu vết xanh tím ngay cả quần cũng đã bị kéo ra một nửa, còn có biểu tình biến thái trên mặt Hộ Bằng.
Triệu Khang Nhạc lập tức hiểu ra, thấy thật may rằng mình là người đầu tiên tiến vào, cũng không đoái hoài tới kẻ biến thái kia mà vội vàng cởi áo khoác của mình ra mặc lên cho Trình Gia Mục.
Tốt xấu gì thì nhóm ‘cứu binh’ chạy đến sau đó cũng không nhìn thấy dáng vẻ chật vật của Trình Gia Mục, trừ một người —— Viên Đào Đào.
Đào Đào giờ cũng ở đây, cặp mắt đã sưng như quả đào thút tha thút thít nói: “Anh Mục, em không nên nói anh như vậy, thật xin lỗi.
Anh còn đau không?”
Trình Gia Mục biết cô bé nhớ đến chuyện trước đó đã chất vấn xem mình có phải gay hay không.
Trận đánh nhau anh dũng, thề sống thề chất mà vật lộn kia hẳn đã bị cô hiểu lầm rằng mình là một thẳng nam.
Cậu đành câm nín, dù có là gay thì cũng phải nhìn mặt chứ! Loại người bề ngoài xấu xí nội tâm vặn vẹo như Hộ Bằng, mình không chạy mới là lạ.
Nhìn thấy Đào Đào khóc đầu tiên là không nỡ, thứ hai là cũng vạn lần không muốn mình yếu thế trước mặt em gái.
Trình Gia Mục lên tinh thần, tỏ ra không có gì: “Có thể có chuyện gì chứ, chỉ là một tên cướp thôi.
Mấy người đến muộn một chút thì anh đã đánh ngã hắn rồi.”
Triệu Khang Nhạc nghe cậu khoác lác, sự áy náy kia không biết sao đã bị hòa tan.
Trình Gia Mục nói xong thì mời Viên Đào Đào ra ngoài, sau đó mới giống như quả cầu da xì hơi mà đổ người xuống giường, ai ngờ động tác quá lớn ép lên vết thương, đau đến tê cứng cả người.
Cử động này cũng chọc cho Triệu Khang Nhạc dở khóc dở cười, vội vàng giúp cậu đắp kín chăn mền.
Hắn kể cho cậu nghe làm sao phát giác ra việc cậu gặp chuyện, cả chuyện có người trấn giữ bên ngoài phòng chụp ảnh cũng nói cho cậu.
Tổng kết lại: “Bọn chúng là có chuẩn bị rồi mới đến, mặc dù không biết vì sao lại nhằm vào cậu, thế nhưng sau này phải vạn phần cẩn thận.”
Trình Gia Mục cuối cùng cũng tìm được một tư thế hơi dễ chịu một chút, gật gật đầu, cậu cũng đã biết lý do, liền vội hỏi: “Anh có cầm cái máy quay kia không?” Lúc ấy Triệu Khang Nhạc đã cầm cả balo của Hộ Bằng đi, cả máy quay cũng mang theo, nghe vậy vội vàng lấy đồ ra đưa cho cậu.
Trình Gia Mục nhìn thấy máy quay mới thở dài một hơi, dặn Triệu Khang Nhạc: “Video trong đó đừng xóa đi, phải bảo quản thật tốt không thể để mất.”
Triệu Khang Nhạc không hiểu vì sao, hỏi: “Trong đó là cái gì?” Lời vừa ra khỏi miệng liền hối hận.
Lúc ấy Trình Gia Mục bị đánh thảm như vậy, tuy nói mình tốt xấu gì cũng tìm đến kịp thời nên cũng chưa thực sự phát sinh cái gì, nhưng khó đảm bảo trước đó có trải qua chuyện gì khó chịu hay không.
Trình Gia Mục nhớ tới tình cảnh lúc ấy cũng vừa tức vừa xấu hổ, dứt khoát chôn đầu trong gối, còn nói với Triệu Khang Nhạc: “Không cho phép nhìn lén.”
Triệu Khang Nhạc vội vàng cam đoan, Trình Gia Mục lại cảm thấy không yên lòng, rút thẻ nhớ ra.
Nghĩ nghĩ, lại vẫn giao cho hắn: “Tới ngân hàng mở một két an toàn lưu giữ lại, thứ này nếu gặp lúc vạn bất đắc dĩ nói không chừng sẽ phát huy được tác dụng.” Triệu Khang Nhạc gật đầu ra chiều sẽ lo liệu, không dám hỏi loạn nữa.
“Anh còn chưa nói vì sao Đào Đào lại xuất hiện.
Không phải em ấy đi theo làm trợ lý cho đạo diễn Thạch sao?” Viên Đào Đào lấy thân phận trợ lý cho Trình Gia Mục mà tham gia vào đoàn làm phim.
Trình Gia Mục lại không để cô làm việc, sau khi nói chuyện với đạo diễn Thạch thì đưa người qua làm chân chạy vặt miễn phí, lại có thể thuận tiện bán ân tình, Thạch Trường An liền mừng rỡ đáp ứng.
Thế là Viên Đào Đào liền đổi sang vây quanh tổ đạo diễn.
Trình Gia Mục kinh ngạc phát hiện, sau khi ‘Viên Mục’ qua đời, Viên Đào Đào cũng không còn sống ỷ lại nữa mà dường như đã trưởng thành hơn không ít.
Tính tình tiểu thư cũng không thấy nữa, thay vào đó là cách đối nhân xử thế rất có phong phạm của mình lúc trước.
Cô rất nhanh đã lấy được sự tán thành từ phía tổ đạo diễn, từ một em gái chạy vặt thăng cấp thành trợ lý đạo diễn chân chính, học được không ít thứ.
Triệu Khang Nhạc nói: “Lúc tôi trở về gọi người đã rất cuống, nhưng người trong đoàn phim không đi.
Chỉ có Đào Đào là lo lắng cho cậu nhất nên chạy đi đầu tiên.”
Trình Gia Mục nhíu nhíu mày: “Người trong đoàn làm phim đều biết rồi?”
Triệu Khang Nhạc vội vàng nói: “Tôi chỉ nói là có khả năng cậu đã xảy ra chuyện, hiện tại tình huống thật chỉ có tôi, Đào Đào và đạo diễn Thạch biết.
Với bên ngoài, đều nói là cậu bị cướp cho nên có một chút vết thương nhẹ, phải nghỉ ngơi mấy ngày.
Có thể sẽ có người để ý, cho nên đừng để lộ chuyện là được.
Mặt khác, đạo diễn Thạch cũng đã lên tiếng phong tỏa tin tức, sẽ không náo động đến chỗ truyền thông đâu.”
Thấy Trình Gia Mục không nói lời nào, Triệu Khang Nhạc cho là cậu vẫn còn lo lắng, đành an ủi: “Không sao, phía truyền thông hay phóng viên chúng ta đều có liên hệ, cũng đã hợp tác nhiều năm bọn họ sẽ không làm bừa.
Còn nữa, chúng ta còn có Gia Sang chống đỡ, đây cũng không phải tin tức gì lớn đám truyền thông sẽ không phải người không biết thức thời.”
“Phía công ty biết rồi?” Loại chuyện này làm sao có thể không báo lại cho công ty, quả nhiên Triệu Khang Nhạc nhanh chóng gật đầu.
Báo cáo gửi cho công ty nghĩa là Hoắc Dật cũng đã biết.
Từ sau cái đêm ấy, Trình Gia Mục liền vô tình hoặc cố ý trốn tránh hắn, mà Hoắc Dật cũng ngầm đồng ý.
Vừa nảy sinh chút tình cảm, hai người ai cũng không chịu, không muốn thừa nhận, bởi vậy vừa tới kỳ nghỉ là Trình Gia Mục không chờ nổi nữa, lập tức bay đến Ảnh Thị Thành.
Đã quay phim lâu như vậy, hai người cũng chỉ gọi điện thoại đôi ba lần, không phải báo bình an thì chính là chào hỏi không chút tình cảm.
Quả thực thuần khiết và khách sáo đến mức gần như dối trá.
Chẳng qua hai ngày này thật sự là không yên ổn, đầu tiên là ‘chuyện xấu’ cùng với Tiết Vũ bị đồn ra ngoài.
Nếu là thẳng nam thì cũng chẳng sao, nói không chừng sau này còn có thể lợi dụng mà loại bỏ ánh mắt người đời.
Nhưng Trình Gia Mục thực sự là cong, cái loại cong như đường núi mười tám ngã rẽ ấy! —— Bên trong cái vỏ bọc của tuổi trẻ này là một gã gay lâu năm, vạn lần cũng chẳng thể bẻ thẳng.
Người trong đoàn phim rất nhanh đã biết tin, từng tốp từng tốp rủ nhau tới thăm hỏi không dứt.
Người đầu tiên tới thăm chính là Đồng Hoài Cẩn, hắn vừa mở miệng đã nói: “Không cần phải nói tôi đều đã biết.” Trình Gia Mục ngây người nhìn hắn, nói: “Cái gì?” Đồng Hoài Cẩn đáp: “Doãn Khang Hòa đã nói với tôi.” Bọn họ là người cùng công ty lại có chung người đại diện, mà Doãn Khang Hòa làm việc chính là mười phần đáng tin cậy.
Cho nên nếu hắn đã nói cho Đồng Hoài Cẩn, có nghĩa là người này cậu cũng có thể tin được.
Chẳng qua, Doãn Khang Hòa đã nói thế nào, nói bao nhiêu Trình Gia Mục lại không biết cũng không dám khơi mào trước, đành phải mập mờ ứng đối vài câu.
“Không sao.” Ánh mắt Đồng Hoài Cẩn tràn ngập thương tiếc, làm Trình Gia Mục nổi cả da gà.
“Coi như bị chó cắn một cái.” Cách hắn nói chuyện càng ngày càng không đúng, Đồng Hoài Cẩn tiếp tục hỏi: “Hắn có mang bao không? Có muốn tôi liên hệ bác sĩ tư nhân làm kiểm tra toàn diện cho cậu không?”
Trình Gia Mục lập tức đen mặt: “Đến cùng thì Doãn Khang Hòa đã nói cái gì rồi?”
Đồng Hoài Cẩn tỏ vẻ ‘tôi đều hiểu được’: “Cậu ta không nói kỹ như vậy, là tôi đoán.
Không cần xấu hổ, là đại nam nhân chuyện này thì tính là gì, cũng sẽ không mang thai!”
Trình Gia Mục quả thực muốn ném hắn ra ngoài, sức tưởng tượng cũng quá phong phú rồi đi.
Cậu nghiến răng nhả ra một câu: “Không cần đoán bừa.” Đồng Hoài Cẩn còn muốn nói tiếp nhưng Trình Gia Mục lại không muốn nghe hắn nói hươu nói vượn, lập tức chọc trúng điểm đau của hắn: “Nói như vậy, Doãn Khang Hòa nguyện ý nói chuyện với anh rồi?”
Đồng Hoài Cẩn lập tức thành thật trở lại.
Bọn họ thông báo với đoàn làm phim rằng cậu chỉ bị ít vết thương nhỏ, mà vết thương cũng đều ở mấy chỗ người khác không nhìn ra.
Nên sau khi gặp, thấy ngoại trừ sắc mặt không được tốt, Trình Gia Mục đúng là không có gì đáng ngại, nhóm người kia cũng thả lòng đồng thời cũng bỏ qua vụ phong ba này.
Thậm chí còn ao ước rằng có thể nhờ cậu mà tranh thủ nghỉ ngơi, bầu không khí mười phần sung sướng.
Trong lòng Trình Gia Mục không ngừng kêu khổ, trên mặt lại phải giả vờ ra vẻ: “Tôi không sao, không có đau đớn gì.
Chỉ là bị dọa sợ, còn có một vài vết thương nhỏ.” Mãi đến khi đạo diễn Thạch kêu mọi người rời đi, thứ hai lại quay phim bình thường, ai dậy không nổi thì đừng trách hắn nổi giận, mọi người mới lưu luyến không rời mà đi.
Trình Gia Mục quả thực cảm động đến rơi nước mắt, đạo diễn tốt như thế này biết tìm ở đâu ra.
Lúc gần đi, Thạch Trường An vểnh lên một bên râu quai nón, mười phần hiền lành nói: “Nhớ dưỡng thương cho tốt, tranh thủ mấy ngày nữa đi quay bù nhé.” Trình Gia Mục yên lặng thu hồi lại đánh giá quá cao vừa rồi.
Cuối cùng cũng đuổi được hết đám người ấy đi, dưới uy thế và sự áp bức của Thạch Trường An mấy ngày này hẳn sẽ không có ai tới quầy rầy nữa, Trình Gia Mục rốt cuộc đã có thể an tâm nằm ngửa.
Triệu Khang Nhạc lại không hề có ý muốn nghỉ ngơi, bắt đầu kiểm kê: “Tiểu Triệu bên tổ chụp ảnh đưa tới không ít hoa quả, chẳng qua xoài sẽ dễ khiến vết thương của cậu bị dị ứng, vẫn là không nên ăn.
Chị Tôn trong tổ trang điểm mang đến rất nhiều bánh quy nhỏ, nhưng đều là chocolate, không tốt cho tiêu hóa mà còn dễ bị mập, cậu đang bị thương tốt nhất là đừng ăn.
Điền Điềm là tri kỷ nhất, mua đồ ăn khuya tới cho cậu.
Đúng rồi, tôi cũng mua cháo đó, còn có canh gà.
Chậc chậc, thứ Điền Điềm mua vậy mà là đồ cay… Tôi thật không thể lý giải mạch não của cô bé này nữa.
Đồng Hoài Cẩn mà trở lại thì sẽ đưa cho hắn mang đi.”
Trình Gia Mục đã nghe đến phiền đành dứt khoát giả vờ ngủ, hi vọng hắn sẽ nhanh chóng ngậm miệng.
Triệu Khang Nhạc còn nói: “Lý Tử Bồng không có tới, thậm chí còn không hỏi một tiếng.
Hừ, kiêu căng cái gì chứ.” Hoàn toàn chính xác, Lý Tử Bồng này có chút kiêu ngạo, cơ bản là không để loại tiểu minh tinh mới nổi như Trình Gia Mục vào mắt, nhưng dù sao cũng chả có giao tình gì nên cậu cũng chẳng buồn để ý.
Tất cả mọi người đều rời đi rồi, cậu rốt cuộc đã có thể nghỉ ngơi thật tốt, còn thở phào một hơi.
Chỉ là, Triệu Khang Nhạc còn chưa có nói xong cửa đã mở ra, hai người trong phòng ngủ đều trợn tròn mắt.
Triệu Khang Nhạc là người đầu tiên kịp phản ứng, lắp bắp nói: “Hoắc tổng, ngài làm sao lại có chìa khoá a?”
Trừ Hoắc Dật thì bên ngoài còn có một người đàn ông trung niên đi cùng.
Triệu Khang Nhạc nhận ra đây chính là bác sĩ tư của Hoắc tổng, nhưng không phải hắn đã qua Mỹ bồi dưỡng rồi sao? Chẳng lẽ là vì muốn thăm khám cho Trình Gia Mục nên gọi về rồi? Nghĩ đến khả năng này, trong lòng Triệu Khang Nhạc càng thêm run rẩy, nói cho cùng đều là do mình thất trách, sếp đã tức điên rồi.