Cao Nhậm âm thầm mắng những kẻ trước đó khua môi múa mép hại người, Hoắc Dật là ai cơ chứ? Làm sao hắn có thể để người của mình đi lung tung làm trò? Nhiều người cho rằng, hắn là dạng minh tinh chỉ dựa vào gia cảnh hậu đãi.
Nhưng làm trong giới đã lâu nên Cao Nhậm đều hiểu, Hoắc Dật đi đóng phim đơn giản là vì hứng thú.
Tuy rằng hắn may mắn tới dọa người, nhưng ngay cả một quảng cáo cũng không thèm chụp, đừng nói là đi làm đại diện nhãn hàng.
Nếu thực sự muốn dựa vào việc lăn lộn trong giới mà kiếm tiền, thì chỉ đóng phim điện ảnh thôi là không đủ.
Hoắc Dật còn trẻ tuổi mà đã đứng ra tiếp quản giải trí Gia Sang.
Tập đoàn Gia Sang này chủ yếu là làm ăn kinh doanh, cũng không phải chuyên về mảng truyền thông giải trí.
Nhưng vì hắn tham gia, mà nay đã đưa danh tiếng giải trí Gia Sang lọt vào top 3 công ty lớn trong thị trường quốc nội.
Đầu tư một bộ phim điện ảnh liền thu được lời gấp bội, đời nào lại ngu ngốc tới mức đưa một bình hoa di động vô dụng đến phá đám.
Nhất định là Hoắc tổng phát hiện nhân tài sáng giá, cho cậu ta cơ hội nâng cao thực lực.
Nghĩ đến phương diện đầu tư nhìn xa trông rộng như vậy, mà bản thân mình lại tin lời dèm pha, đối xử hẹp hòi, Cao Nhậm tự có chút xấu hổ.
Vì thế liền uyển chuyển nói với Triệu Khang Nhạc: “Người Hoắc tổng đề cử đương nhiên là trăm dặm khó kiếm.” Ông nhiệt tình vỗ vỗ bả vai Triệu Khang Nhạc: “Tiểu Triệu à, quay về nhớ thay tôi cảm ơn Hoắc tổng nhà cậu thật tốt.”
Triệu Khang Nhạc: “…”
Trình Gia Mục: “…”
Không thể tưởng tượng được đạo diễn Cao lại tiếp nhận dễ dàng như vậy, nhìn không ra một chút xấu hổ, Trình Gia Mục có chút bội phục.
Cao Nhậm nói: “Tiểu Trình làm rất tốt.
Trước kia cậu thực sự chưa có kinh nghiệm biểu diễn sao? Tôi thấy cậu nắm bắt nhân vật rất tốt.”
Trình Gia Mục dùng thái độ câu nệ, như học sinh ngoan mà đáp lời Cao Nhậm: “Cảm ơn đạo diễn Cao, thật ra cháu đã từng đọc qua nguyên tác, cũng khá có ấn tượng với nhân vật này.
Nhưng vừa rồi xem qua kịch bản, hình như đã có cải biên nên quả thật cháu cũng lo lắng sẽ diễn không tốt.”
Đời trước cả ngày cậu đều bận như chó, làm gì có thời gian mà đọc tiểu thuyết, nhưng cậu hiểu không cần phải nhấn mạnh đạo lý.
Hơn nữa các công ty đều như nhau, sau khi mua bản quyền thì sẽ để biên kịch chỉnh sửa lại một lần.
Cơ bản thì đều sửa chữa tới mức chính tác giả cũng không nhận ra, nói nó đã được cải biên thì sẽ không bị bắt bẻ.
Cao Nhậm nhanh chóng bắt lấy trọng điểm, giọng nói hơi tức giận: “Vừa rồi cậu mới nhận được kịch bản?”
Dường như Trình Gia Mục cũng ý thức được mình vừa nhắc đến chuyện không nên nói, liền dùng ánh mắt xin giúp đỡ liếc về phía Triệu Khang Nhạc.
Triệu Khang Nhạc lập tức oán giận nói tiếp: “Còn không phải do đoàn phim hay sao? Là Lý Quang Minh ở tổ phụ trách, lúc bàn bạc với tôi hắn luôn nói kịch bản vẫn đang sửa chữa, mãi tới sáng nay tôi mới nhận được.
May là tiểu Mục nhà chúng tôi có ý thức chuyên nghiệp, vẫn luôn chăm chú đọc kịch bản không rời, bằng không…”
Trình Gia Mục kéo kéo góc áo Triệu Khang Nhạc, ý bảo hắn không cần nói nữa, hắn liền phối hợp dừng lại đúng lúc.
Hai người một kẻ đen mặt, một kẻ giả bạch liên hoa, phối hợp ăn ý diễn xong một màn song xướng, dù là người thần kinh thô cũng nhìn ra được nhất định là có người đang giở trò quỷ.
Huống hồ Cao Nhậm cũng là kẻ từng trải, nếu Lý Quang Minh gây rối thì mặc kệ là có ai sai sử sau lưng, Cao Nhậm cũng không thể không ‘trước ngạo mạn sau cung kính’ mà nể mặt.
Mà bên này, thiếu chút nữa Triệu Khang Nhạc cũng làm hỏng việc, xem ra cả hai bên đều muốn tìm chuyện cho ông.
Sau phút nghỉ ngơi ngắn ngủi, Trình Gia Mục lại khởi quay, đoạn cải biên vừa rồi thực ra cũng không dài.
Nhưng lúc này Cao Nhậm lại lo lắng tới việc ghi nhớ lời thoại của cậu, liền đích thân đối diễn với cậu.
Ông kinh ngạc phát hiện, cậu thanh niên này có năng lực lý giải tâm lý nhân vật rất lớn, giống như tay già đời thạo nghề đã tích góp kỹ thuật diễn xuất nhiều năm, không khỏi nổi lên một suy nghĩ…
Lần này là cảnh Trình Gia Mục tìm kiếm trong đám phế tích ở Ma giới, lấy máu tươi của thi thể mới đoạt được để dùng.
Cậu thật cẩn thận đổ máu vào một cái chai màu đen có tạo hình kỳ lạ, đạo cụ này về sau sẽ được xử lý.
Bên trong có chứa nguyên liệu hóa học vô hại, khi gặp hoạt chất trong thuốc thử là ‘Máu’ sẽ lập tức bốc hơi tạo ra dòng khói nồng đậm màu máu.
Hai loại thuốc thử này có giá rất đắt, quý giá ngang với khâu hậu kỳ, nhưng có thể tạo ra hiệu quả hình ảnh chân thật xinh đẹp, giống như loại huyễn huyết trong thời cổ.
Không có cách xin thêm quảng cáo, nhà đầu tư cũng khuyết thiếu, kinh phí cho ảnh quay này cũng không dư dả.
Mà đây là một màn quay xuyên suốt, Cao Nhậm vốn tính toán nếu NG quá nhiều thì sẽ từ bỏ món đạo cụ này, mà dùng hình ảnh đặc biệt trong khâu hậu kỳ để sửa chữa, ngăn ngừa tổn thất.
Nhưng Trình Gia Mục mới tới này lại làm ông có cảm giác ‘đoạn quay tiếp theo đều sẽ thuận lợi’.
Trình Gia Mục che ngực, biểu cảm cực kỳ thống khổ, cậu cắn nát túi máu trong miệng rồi phun ra một búng máu tươi.
Một thiếu niên Ma tộc chạy tới, vất vả đỡ lấy thân thể đang ngã xuống của hắn: “Ngươi hà tất phải liều mạng như vậy, không được! Cấm thuật này quá nguy hiểm, ta không thể tiếp tục gạt người với ngươi nữa, ta sẽ đi nói cho trưởng lão biết!”
Trình Gia Mục vội vàng mở miệng ngăn cản: “Không cần!” Dường như lại tác động đến vết thương mà kịch liệt ho khan, thiếu niên kia không dám tùy tiện cử động, chỉ đành nửa ôm lấy hắn.
Gương mặt Trình Gia Mục được phác họa rất tinh xảo, không quá sắc bén yêu mị, nhưng lúc này dường như lại trở nên yếu ớt khiến người ta thương tiếc, hắn nhè nhẹ mở miệng: “Đừng nói cho trưởng lão, phân nửa sinh hồn của Diễm nhi vẫn còn tồn tại, nhất định ta phải cứu nàng về, cầu xin ngươi.”
Lời nói vừa nghiêm túc vừa khẩn thiết, thiếu niên Ma tộc kia bèn chần chừ nói: “Lang Quang, ta chỉ sợ là ngươi…” Dường như hắn không thể tiếp tục: “Cấm thuật này dùng chính thọ mệnh để dẫn, cũng không phải ngươi không biết.”
Màn ảnh xoay chuyển, hàng mi dày của Trình Gia Mục nhè nhẹ run lên: “Ta biết, dù sao Diễm nhi không còn nữa, ta sống một mình thì có ý nghĩa gì?”
Thiếu niên non nớt đóng vai thiếu niên Ma tộc kia, đối mặt với một Trình Gia Mục tinh xảo lại thâm tình, không biết là do nhập tâm quá sâu hay vì nguyên nhân khác mà lại hơi đỏ mặt.
Cũng may đạo diễn Cao đã vừa lòng hô: “Cắt.”
Lại quay thêm mấy cảnh, bởi vì xác suất quay một lần liền qua của Trình Gia Mục rất cao, thế nên đã nhanh chóng quay xong xuất diễn lần này.
Cao Nhậm liền tận dụng đà suôn sẻ này, lại quay thêm vài cảnh, càng quay tâm trạng càng tốt.
Dù vậy vẫn không thể để Trình Gia Mục quay tiếp, vì bạn diễn của cậu là nữ chính Tô Bội Lam, hôm nay không tới.
Tuy nhiên ngoại trừ Trình Gia Mục, còn có mấy đoạn do Lý An Yến diễn.
Lý An Yến đóng vai sư đệ của nam chính, cảnh diễn cùng nhau không nhiều, tính cách lại rất hoạt bát, là dạng nhân vật khá thu hút.
Không thể không nói, với tân binh thì việc lựa chọn nhân vật như vậy rất tốt, sẽ dễ dàng thu hút sự yêu thích.
Đáng tiếc kỹ thuật diễn xuất của hắn quá cường điệu và phù phiếm, mà vốn dĩ Cao Nhậm đã không hài lòng với tân binh được nhét vào đoàn phim.
Trước đó thực ra còn có thể mắt nhắm mắt mở một chút, nhưng hôm nay đem so với Trình Gia Mục, diễn xuất của Lý An Yến liền trở nên tệ hại.
Lúc Cao Nhậm quay cùng Trình Gia Mục đã bất tri bất giác mà đề cao tiêu chuẩn.
Đến phiên Lý An Yến, chỉ một cảnh đơn giản đã NG không biết bao nhiêu lần mới miễn cưỡng thông qua.
Sắc mặt Cao Nhậm càng ngày càng không tốt, mà Lý An Yến bị ông quở trách mặt cũng đỏ lên.
Khi kết thúc công việc, dường như Cao Nhậm đã hạ quyết tâm kêu Thống Trừ ra, đầu tiên là nói: “Sắp xếp thời gian, mau chóng chụp một bộ ảnh với tạo hình nhân vật cho Trình Gia Mục, thêm vào mục tuyên truyền trước khi chiếu.” Lại trịnh trọng mà nói với cậu: “Tiểu Trình à, cảnh diễn vốn có của cậu quá ít, tôi quyết định sẽ nói biên kịch cho cậu nhiều cảnh hơn một chút.”
Trình Gia Mục không hề nghĩ tới chuyện này, vội nói: “Như vậy e là không tốt.”
Cao Nhậm xua xua tay: “Vốn là cảnh trong nguyên tác, lúc cải biên đã xóa đi không ít.
Một là vì sợ không đủ độ dài, nguyên nhân chủ yếu thứ hai là nhân vật này có bản chất vừa chính vừa tà, rất khó khống chế, nếu quay không tốt ngược lại sẽ thành kẻ râu ria… Tôi cảm thấy cậu có năng lực thể hiện nó.”
Trình Gia Mục cũng biết có lẽ là biên kịch đã chỉnh sửa quá đáng, nếu có người có thể diễn tốt nhân vật này, như vậy độ chân thật so với nguyên tác sẽ càng cao.
Ít nhất sẽ không bị fan nguyên tác mắng chửi quá thảm, đây là chuyện có ích với việc điều chỉnh kịch bản.
Nhưng Cao Nhậm chịu cho cậu cơ hội lại là một chuyện khác, vì thế cậu thực cảm kích nói: “Cảm ơn đạo diễn Cao!”
Mọi người đều dần dần ra về, lại đúng lúc Lý An Yến nghe được một đoạn này, lập tức nổi giận.
Kẻ này dựa vào đâu mà gây chướng mắt khắp nơi như vậy, lại còn được chú ý.
Ngay cả vị đạo diễn vốn xấu tính cũng phải nhìn nó bằng con mắt khác.
Lúc trước khi nghe nói nó cũng muốn tới đoàn phim, Lý An Yến liền hậm hực với cha mình.
Cha hắn chỉ nói không cần lo, những kẻ được nhét vào đoàn phim đều là người có bối cảnh, nhưng hắn lại nghe nói Trình Gia Mục bị người ta bao dưỡng.
Ngẫm lại dáng vẻ nghèo nàn thường ngày của nó, người như vậy cũng xứng diễn chung một đoàn làm phim với mình?
Đã quen bí mật lợi dụng quan hệ của cha mình ở giải trí Gia Sang, đương nhiên hắn sẽ khó chịu vì bị Trình Gia Mục ngáng chân.
Nhưng lại không ngờ kỹ thật diễn xuất của nó lại tốt như vậy!
Hắn đóng vai phụ mà diễn xuất kém cỏi còn chưa nói, vậy mà thậm chí đạo diễn Cao còn tính toán cho thằng ranh kia thêm đất diễn.
Cứ như vậy nhân vật sáo rỗng của Trình Gia Mục này sẽ có đất diễn nhiều hơn cả mình!
Nhân dịp Triệu Khang Nhạc đi lấy xe, Lý An Yến liền chặn Trình Gia Mục lại: “Cũng có bản lĩnh ha, ngay tới đạo diễn Cao cũng bị mày tóm được.”
Trình Gia Mục cũng đoán được hắn chính là kẻ giở trò, bực bội nói: “Có chuyện gì?”
Lý An Yến: “Mày đừng đắc ý trước mặt tao, cho dù đạo diễn Cao có cho mày thêm đất diễn thì mày vẫn chỉ là kẻ bị một lão già bao dưỡng mà thôi!”
Trình Gia Mục gần như không thể hiểu nổi mạch não của kẻ này, cho dù có là đối thủ cạnh tranh thì giới giải trí này lớn như vậy, cũng không đáng để phí công nhìn chằm chằm vào cậu.
Nhưng căn cứ vào tâm lý đen tối nào đó, mà có người lại cứ thích làm loại chuyện hại người không chút ích lợi này, cứ như thể không khiến người khác bất mãn thì sẽ không quen.
Trình Gia Mục cũng không phải kiểu người để mặc đối phương khinh bỉ, bắt nạt mình, nếu cứ nhịn mãi thì không phải đàn ông.
Cậu đanh giọng nói với Lý An Yến: “Làm sao? Không dám đao thật kiếm thật mà đấu với anh Mục đây à? Ngoài mấy trò tiểu xảo tưởng chả ai nhận ra kia thì cậu còn có bản lĩnh gì?” Cậu vươn một bàn tay chọc chọc lên hõm vai Lý An Yến: “Đừng có ép anh Mục đây phải nóng nảy.”
Sự kiêu ngạo và khí thế bức người của người trước mắt này, hoàn toàn không giống Trình Gia Mục trong trí nhớ của Lý An Yến.
Thậm chí hắn còn run rẩy nghĩ, có phải mình đã chọc phải kẻ không nên dây vào hay không? Nhưng nghĩ lại, không phải nó chỉ là kẻ leo lên giường kim chủ hay sao? Hôm nay nghe được, lại tận mắt nhìn thấy trong lòng hắn liền hiểu rõ.
Hừ, Hoắc Dật thì đã sao? Dù gì Trình Gia Mục cũng chỉ là món đồ chơi, y sẽ xuất hiện vì nó chắc?
Chẳng qua là ỷ vào việc mình có khuôn mặt xinh đẹp mà thôi, kim chủ thấy nó mới mẻ nên mới yêu thích vài ngày, nếu lỡ như vì lý do nào đó làm nó thất sủng thì sao?
“Tiểu Mục, đi thôi!” Nghe tiếng gọi của Triệu Khang Nhạc, Trình Gia Mục không buồn quay đầu mà cứ vậy rời đi, lại thay đổi nét mặt cười hì hì leo lên xe: “Anh Nhạc, hôm nay quả thật nguy hiểm ha!”
Nhìn gương mặt tươi trẻ của cậu tràn ngập ý cười, Triệu Khang Nhạc lại tức giận khi nghĩ đến sự việc hôm nay, cũng lại có một chút kiêu ngạo: “Không ngờ cậu lại diễn xuất tốt như vậy.
Đúng rồi, Hoắc tổng đã thúc giục rất nhiều lần, chúng ta nhanh về thôi.”
Trở lại biệt thự của Hoắc Dật, Trình Gia Mục không khỏi thấp thỏm.
Cậu cẩn thận đẩy cửa ra, xác định không có đồ vật sát thương nào bay tới mới thở ra một hơi rồi đi vào.
Kết quả liền trực tiếp đụng phải Hoắc Dật đang cau mày: “Sợ tôi ăn thịt cậu sao?”