Cũng may “Ngao tổng” chỉ hơi hơi thay đổi biểu tình, mau chóng thu liễm lại.
Sau khi Hoắc Dật rời khỏi, Don lại xoay vài vòng quanh Trình Gia Mục, miệng không ngừng tán dương: “Quá tuyệt vời! Cậu quả thực là người sinh ra vì màn ảnh mà, nhất định sẽ phát triển rực rỡ!”
Cậu mặc bộ trang phục mà đoàn làm phim mang tới và hóa trang, Don thì liên tục thay đổi các góc độ quay chụp, đèn flash và tiếng chụp hình không ngừng vang lên.
Don phát hiện Trình Gia Mục không chỉ có diện mạo đẹp, dáng người tỉ lệ chuẩn, hơn nữa còn có khí chất điện ảnh phi thường.
Nếu nói cậu là người mẫu chuyên nghiệp, không phải tới để chụp ảnh mẫu tuyên truyền cũng sẽ khiến người tin sái cổ.
Cậu mặc một bộ đồ đen, bên trên có thêu ám văn hoa lệ.
Tóc dài phiêu phiêu, gương mặt được trang điểm tinh xảo, vừa yêu mị lại mang nét diễm lệ, mị hoặc, yêu mị mà hung ác thể theo yêu cầu của Cao Nhậm.
Don và Trình Gia Mục trao đổi ngắn gọn về khí chất sắc bén, yếu ớt, quả quyết hay bi tình của nhân vật.
Don có rất nhiều ý tưởng, tuy là người ngoại quốc nhưng hắn rất biết cách nắm bắt thẩm mỹ của người Châu Á.
Khả năng phối hợp của Trình Gia Mục cũng rất cao, yêu cầu, hiệu quả đều rất vừa lòng đối phương.
Mấy nữ trợ lý hưng phấn nhỏ giọng trao đổi: “Aaa, đẹp trai quá a! Chả trách Hoắc tổng lại cưng chiều cậu ta, chỉ với gương mặt này thôi cũng đủ phát tài nha!”
“Nhưng nhìn không đàn ông như Hoắc tổng, quá yêu nghiệt, tôi vẫn thích hình tượng soái ca tinh anh của Hoắc tổng nhà chúng ta hơn.”
“Hoắc tổng đẹp trai thật, nhưng cả ngày bày mặt lạnh, thật là đáng sợ.”
“Không thể nào, tôi xem trên TV thấy anh ấy rất dịu dàng.”
“Cậu mới tới nên không biết, Hoắc tổng ở công ty và trước mặt truyền thông hoàn toàn khác nhau nha.”
“Aiz, không quá nghiêm khắc thì sẽ loạn, nếu ở công ty cũng dịu dàng thì làm sao quản lý nổi nhiều người như vậy cơ chứ.”
“Tôi mặc kệ, tôi cảm thấy Trình tiểu soái ca mới đẹp trai nha.”
Hơn hai giờ sau, Don nói: “Kết thúc công việc, đổi trang phục!”
Trình Gia Mục kinh ngạc nói: “Nhanh như vậy?”
Don không để bụng nói: “Ảnh sân khấu chụp như vậy là đủ dùng rồi, Cao Nhậm cố ý dặn dò tôi chụp mấy tấm ảnh sinh hoạt thông thường, sau đó công bố trên weibo chính thức của đoàn làm phim.” Hắn giải thích: “Bởi vì cậu là tân binh, tạo chút nhiệt độ, hấp thu hào quang cũng không có gì xấu.”
Lúc cậu thay trang phục, phía tổ hậu kỳ đã bắt đầu chỉnh ảnh.
Trình Gia Mục liếc mắt một cái, gương mặt đang được chỉnh sửa kia là một thiếu niên mặt mày như họa, tà mị kiêu ngạo, giữa mày mang nét tàn nhẫn lại có điểm đau thương.
Cũng quá tinh xảo rồi đi….
Cậu cảm thấy vẫn nên nhắc nhở họ một chút mới tốt: “Làm như vậy có phải khác biệt quá lớn với chính tôi không?”
Hiện giờ thịnh hành việc ‘chiếu lừa’, cũng không phải không có chuyện ảnh bìa quảng bá và người thật trong phim khác xa vạn dặm.
Tuy như vậy có thể lừa người xem, khiến họ bị thu hút mà tới nhưng người xem cũng không ngốc, sau khi nhìn thấy người thật tất nhiên sẽ chửi đổng.
Chuyện này, ngược lại còn phản tác dụng.
Anh chàng thuộc bộ phận hậu kỳ đẩy đẩy mắt kính, nghiêm túc nói: “Tôi còn chưa sửa đâu.
Vừa nãy nét mặt hơi kém, tôi mới chỉnh tông làm tầng vũ hóa, cơ bản vẫn chưa làm cái gì đâu nhé.”
Trình Gia Mục: “… Nói tiếng người.”
“Ha ha, tiểu Mục, tôi có thể gọi cậu là tiểu Mục chứ?” Don cười nói: “Cậu vốn dĩ trời sinh mỹ lệ, hơn nữa kỹ thuật của nhiếp ảnh gia nhà chúng ta cũng thật tốt.
Dáng vẻ này cũng thật đẹp, nhưng cứ như thiếu mất điểm gì đó?”
Cái gì mà trời sinh mỹ lệ? Trình Gia Mục ngây ngốc trong chốc lát, hẳn là dung nhan xinh đẹp trời sinh đi? Nhưng dung nhan xinh đẹp là từ để hình dung phụ nữ được chứ!
Don chụp qua mấy tấm, cảm thấy không quá hài lòng: “Không tốt, nhìn quá giống học sinh, không giống với phong cách mà Cao Nhậm yêu cầu.
Tiểu Mục, cậu đã thành niên chưa?”
Trình Gia Mục: “Tôi năm nay 21…”
Don khoa trương “wow” một tiếng: “Tôi cũng biết người Châu Á các cậu dù trưởng thành thì ngoại hình vẫn trẻ trung, nhưng trông cậu thật quá trẻ.
Như vậy đi, cởi áo trên ra cho tôi xem đường cong của cậu nào.”
Đời trước Trình Gia Mục làm nghệ sĩ, đừng nói lõa lồ nửa thân trên, ngay cả cởi tất để chụp đồ lót cũng từng làm đó, đương nhiên đó là quảng cáo cho nhãn hiệu đồ lót quốc tế cao cấp.
Cho nên cậu rất thoải mái mà cởi lớp áo trên, để lộ đường cong thon thả mà rắn chắc của nửa thân trên.
Tuy cơ bụng không quá rõ ràng, nhưng vóc dáng cậu rất vừa phải nên đường cong tương đối hấp dẫn.
Đời trước vì giành lấy đại ngôn quảng cáo cho nhãn hiệu đồ lót kia, cậu đã mời huấn luyện viên chuyên môn về huấn luyện riêng mấy tháng, có được cơ múi rõ ràng, bụng nghiêng còn có cơ lập thể xinh đẹp.
Đáng tiếc thân thể nguyên bản đã bị đâm thành một bãi bánh nhân thịt, hiện tại hẳn là đã bị vi sinh vật phân giải hoàn toàn.
Mà thân thể hiện giờ thì nhiều năm thiếu rèn luyện, nên trong những ngày qua cậu đã rất nỗ lực, tự ý thức rèn luyện, có thể luyện ra tới mức này đã thực không tồi rồi.
Thật ra Don chưa từng rối rắm về vấn đề đường cong cơ bắp, hắn lầm bầm như đang bình luận: “Eo đủ tinh tế, mông cũng đủ cong, nhưng mà hơi gầy.”
Trình Gia Mục cảm thấy dường như bản thân đang không theo kịp suy nghĩ của hắn, điểm chú ý hoàn toàn không giống nhau biết không? Chẳng lẽ là thẩm mỹ của mình quá lỗi thời?
Don: “Là như vậy, quần này không hợp.”
Trình Gia Mục chửi thầm: Bên trên đều đã cởi hết, quần muốn hợp với cái gì cơ chứ?
Don: “Amy, đi lấy một cái quần jeans tối màu bó sát lại đây.”
Nữ trợ lý trẻ tuổi vội vàng thu hồi ánh mắt còn dính trên người Trình Gia Mục, lưu luyến không rời mà đi lấy quần áo.
Đổi xong quần mới, Don lại bảo chuyên viên trang điểm dùng dầu quả trám phác một lớp mỏng lên thân trên của Trình Gia Mục.
Lớp hóa trang trên mặt “Lang Quang” đã tẩy bớt, chỉ phác một tầng phấn phủ mỏng.
Lông mi Trình Gia Mục dày đậm, đôi mắt lại lớn, có thể nói là tự thân đã mang nhãn lực.
Sau khi rối rắm một lúc lâu, Don vẫn từ bỏ không để cậu trang điểm mắt nữa, chỉ điểm một chút son dưỡng môi trong suốt, bày ra mị lực nam tính tự nhiên của tuổi trẻ.
Mấy nữ trợ lý của studio quả thực đã ngắm đến ngây người, rốt cuộc cũng không ai so sánh Trình Gia Mục với Hoắc Dật nữa.
Trình Gia Mục thay đổi kiểu make up và trang phục nhìn cũng rất đẹp trai đó chứ! Loại hình yêu nghiệt tà mị không thấy nữa, thay vào đó là chân dài, eo con ong, và đường cong cơ bắp thon chắc.
Bao gồm cả fan trung thành của Hoắc Dật, giờ phút này cũng đều ném Hoắc tổng không có mặt kia ra sau đầu, đem “người quý trọng trước mắt” trở thành mục tiêu thực tiễn.
Còn ngây ngốc nhìn chằm chằm Trình Gia Mục, nhịn không được bèn nhân lúc Don không chú ý liền lấy di động ra chụp lén.
Lúc Hoắc Dật trở lại trường quay lần nữa, liền thấy Trình Gia Mục trần trụi nửa thân trên, cơ bắp thoạt nhìn thật mỏng nhưng rất hấp dẫn, nổi bật.
Bởi có dầu quả trám bao phủ, phản ra ánh sáng nhàn nhạt, nhìn qua đã thấy cơ thể này thật khỏe mạnh còn mang tính xâm lược.
Dã tính cùng sức lực đàn ông tương phản với gương mặt non trẻ tinh xảo, tạo nên sức hấp dẫn ngoài ý muốn đối với người khác.
Đời trước, khi Trình Gia Mục chân chính thanh danh vang dội thì đã qua cái tuổi này.
Bởi vì cậu bắt đầu từ tuyến tiểu sinh, cho nên cũng chưa từng nếm thử phong cách lớn mật như vậy.
Trên cơ bản thì chủ yếu là mặc theo hình tượng tổng tài, tây trang, giày da cấm dục.
Đây cũng là lần đầu tiên Hoắc Dật nhìn thấy Trình Gia Mục như vậy, không khỏi bị hấp dẫn đến không rời nổi mắt.
Trong phòng làm việc nho nhỏ này, ánh mắt mọi người đều bị Trình Gia Mục thu hút, thế mà không có ai chú ý tới tổng tài nhà mình đang yên lặng, không một tiếng động lại gần.
Không thể không thừa nhận, Trình Gia Mục ngày thường và khi cậu đứng trước máy ảnh hoàn toàn bất đồng.
Trên người cậu phảng phất khí chất ngôi sao trời sinh, mỗi một động tác nhỏ đều chấn động tâm phách, ngay cả khi chẳng làm gì cũng có thể hấp dẫn sự chú ý của người khác.
Don cực kỳ hưng phấn, hắn là nhiếp ảnh gia số một hiện nay mà Hoắc Dật đã phải tốn số tiền lớn mới mời được người về.
Hắn không chỉ là người chuyên nghiệp, mà hơn nữa còn có lòng si mê với nghiệp nhiếp ảnh, gặp được tư liệu sống tuyệt vời như vậy liền quên hết tất cả để đắm chìm trong từng thước ảnh.
Chụp xong mấy loạt ảnh sinh hoạt hắn còn ngại không đủ, tình cảm mãnh liệt với nghệ thuật của hắn đã bị thanh niên trước mắt khơi dậy: “Kéo quần xuống một chút đi!”.
Nghe khẩu âm đặc tiếng Đài Loan kia, Trình Gia Mục có chút không xác định liệu có phải mình nghe lầm hay không, ngây ngốc nhìn Don.
Don lại tự mình tiến lên, động thủ cởi đai lưng của Trình Gia Mục ra.
Cậu bị động tác của hắn làm cho giật mình, nhất thời không kịp phản ứng lại.
Don giải thích: “Tỉ lệ eo mông của cậu quá tuyệt vời, amazing! Nhìn xem eo cậu mảnh thế nào, trời ạ, eo của cậu.
Wow lộ ra một chút rãnh mông, các cô gái nhỏ sẽ điên cuồng luôn đó!”
“Đủ rồi!” Rốt cuộc Hoắc Dật không thể nhịn được nữa, tiến lên ngăn cản “móng heo” động cơ thuần khiết kia của Don.
Phản xạ từ đại não của Trình Gia Mục cuối cùng cũng liên thông, cậu nhẹ nhàng thở ra.
Don lại kinh ngạc nói: “Herbert, anh tới khi nào vậy?”
Mấy cô gái trong studio nhìn thấy boss nhà mình đột nhiên xuất hiện, thế mà trên mặt lại đồng thời lộ ra vài phần tiếc nuối, không chút tiếng động mà hậm hực cất di động đang đang chuẩn bị chụp lén đi.
Hoắc Dật xem xét một chút, ảnh đã chụp có mấy bộ chụp chân dung, một bộ ảnh sân khấu, một bộ ảnh sinh hoạt thông thường, một bộ… cảnh sinh hoạt không mặc áo trên! Hắn hắng hắng giọng, nói: “Đủ dùng rồi, hôm nay chụp tới đây thôi.”
Don lập tức kháng nghị: “Lịch quay chụp hôm nay kéo dài chừng nguyên ngày luôn đó!”
Hoắc Dật lạnh mặt: “Tiền sẽ tính đủ.” Lập tức lôi Trình Gia Mục rời đi, tới cửa studio mới chợt nhận ra cậu còn chưa mặc quần áo tử tế, vì thế lại lộn trở lại đi thay quần áo.
Thẳng đến khi ra tới cửa công ty, sắc mặt Hoắc Dật vẫn không tốt.
Nhìn thấy giám đốc nhà mình đen mặt như vậy, các nhân viên đều im re như ve sầu mùa đông.
Từ trên lầu cho tới bí thư bên dưới, tất cả đều lén lút trao đổi ánh mắt, nuốt một ngụm nước miếng, ôm folder xoay người trở về, nỗ lực nhẹ chân, làm bộ như bản thân chưa từng xuất hiện.
Mời sếp xem qua chương trình nghị sự là cái gì? Tôi không biết!
Vẫn nên chờ tâm trạng của sếp tốt lên rồi nói sau, dù sao cũng không phải chuyện quan trọng.
Mấy công ty nhỏ đó chờ một chút cũng không chết, nhưng rủi ro khi tiếp xúc trực tiếp với sếp thì chỉ có mình là chết.
Sau khi cân nhắc, bí thư liền quyết định đợi một lát nữa sẽ gửi bưu kiện qua cho sếp, trước tiên cứ né đã.
Trình Gia Mục âm thầm kêu khổ không ngừng: Có phải bệnh tâm thần phân liệt của kim chủ lại nghiêm trọng hơn hay không? Xem ra hẳn là muốn một mình cậu ở bên trong lúc phát bệnh?
Cậu cẩn thận gọi một tiếng: “Ngao tổng? A, không đúng, Hoắc tổng!”
Hoắc Dật: “Cậu gọi tôi là gì?”
Trình Gia Mục vội lắc đầu kịch liệt, thề thốt phủ nhận: “Vừa rồi tôi không có nói gì!”
Hoắc Dật: “…”
Trong lòng Hoắc Dật rất bực bội, vừa rồi nhìn thấy dáng vẻ của Trình Gia Mục, vậy mà hắn lại thấy cậu ta… mê người như vậy? Cậu ta chẳng qua chỉ là thế thân thôi, sao mình lại có chút cảm giác rung động chứ? Nếu con chó con mèo nào đó đều có thể tùy tiện chiếm cứ tâm trí mình, vậy những năm gần đây bản thân tự kiên trì theo đuổi, rồi còn bi thương tới tận bây giờ chẳng phải đều là trò hề sao?
Hắn liếc mắt nhìn bên ghế phụ, không rõ nguyên do vì sao nhìn thanh niên này còn có chút nơm nớp lo sợ.
Trong nháy mắt, hắn thực muốn trực tiếp ném người này khỏi xe!
Trình Gia Mục chú ý tới ánh mắt tàn nhẫn của hắn, hung hăng nuốt một ngụm nước miếng: Yêu thú kì quái! Kẻ ngang tàng này muốn biến hình rồi sao!!
Xe lao đi thật nhanh, chỉ thấy bóng vành đai xanh lướt qua ngoài cửa sổ cùng với cảnh vật sôi nổi hai bên bị bỏ lại phía sau.
Trình Gia Mục như đi trên băng mỏng mà mở lời: “Hoắc tổng, chúng ta đang đi đâu vậy? Nếu anh mệt, thì để tôi qua lái xe cho!” Vừa nói vừa thầm cầu nguyện trong lòng, tốt nhất là có cảnh sát giao thông ven đường ngắn thứ này lại, tốc độ này hẳn là đã phá luật rồi chứ?
Hoắc Dật trầm giọng nói: “Câm miệng, tới một nơi với tôi.”
Trình Gia Mục ngoan ngoãn ngậm miệng, tinh thần lại cực kỳ căng thẳng, cậu đè chặt đai toàn, âm thầm hạ quyết tâm.
Một khi “Lấn Ma Ký” đóng máy, lập tức phải nghĩ cách xóa bỏ giao ước với Hoắc Dật.
Xe dừng lại trước một tòa nhà có kiến trúc quen thuộc, nhân viên phục vụ đeo bao tay trắng lập tức đi tới dẫn bọn họ vào trong.
Trình Gia Mục nghi hoặc nghĩ: “Lúc này lại tới đây? Hoắc Dật muốn làm gì?”