Kích Tình, Ông Xã Muốn Thăng Chức

Xem ra chuyện đã xảy ra hôm nay làm cho Cao Minh Tông không tiêu hóa và chấp nhận được, cho nên anh ta vẫn luôn chờ tới bây giờ sao?

Lâm Tĩnh Hảo thấy Cao Minh Tông ở trong bóng đêm vẫn là khuôn mặt tuấn tú hiểm độc kia, đột nhiên cảm thấy giấc mộng cực kỳ ngây ngô thời tuổi trẻ của mình đã tan nát, cả mảnh vụn cũng không còn.

Cô xem như không thấy ánh mắt chăm chú vào mình của Cao Minh Tông, căm hận đến mức muốn đục một cái lỗ trên người cô mới có thể cam tâm hòa nhau. Nhưng thù hận và đau đớn trong lòng cô từ ai mà đến?

Lâm Tĩnh Hảo nắm chặt túi xách trong tay, cố gắng bình phục trái tim cuộn trào như sóng lớn, mỉm cười nói với Cố Hạo Thần: "Hôm nay cảm ơn anh đã chiêu đãi, tôi nên đi về rồi."

Cố Hạo Thần thấy sắc trời đã rất trễ, lại còn chứng kiến Cao Minh Tông dây dưa không tha, cực kỳ lo lắng cô về một mình: "Nếu tôi đã làm người tốt, như vậy tôi sẽ làm người tốt đền cùng, tôi đưa em về."

"Được." Cô cũng không nói thêm nữa, dù sao hôm nay đã làm phiền anh rất nhiều, cũng không còn nhiều thời gian. Mà có anh làm bạn, Cao Minh Tông cũng không dám làm gì cô, nghĩ tới đây lòng cô bởi vì anh tồn tại mà yên tâm.

Sau khi nhân viên bãi đậu xe lái một chiếc Mercedes màu đen trở về, sau đó giao chìa khóa vào tay Cố Hạo Thần: "Cố tiên sinh, đi thong thả, hoan nghênh lần sau lại đến." Giọng điệu rất là cung kính.


Lúc này Cao Minh Tông lại sóng vai với Thẩm Giai Liên mà đến, chắn trước xe, cố ý để cho bọn họ không rời đi được. Hai người đứng đối mặt với Lâm Tĩnh Hảo và Cố Hạo Thần, con ngươi của Cao Minh Tông mang theo hận ý như là lưỡi dao cắt trên da thịt non mịn của Lâm Tĩnh Hảo, ắt muốn làm cho cô vết thương chồng chất mới có thể hết giận.

"Lâm Tĩnh Hảo, cô còn dám nói năm năm trước cô với hắn ta không có gì, nếu thật không có gì, đêm hôm khuya khoắt còn diễn cảnh không muốn chia lìa chán ngấy sao?" Trong lời nói Cao Minh Tông có gai, mười phần trào phúng, "Tôi thực sự hối hận lãng phí năm năm với cô, luôn để đồ tốt nhất cho cô, bây giờ tôi muốn nói cho cô, cô không xứng! Từ nay về sau, cô sẽ không có được sự ôn nhu của tôi, đó đều thuộc về Giai Giai. Chúng tôi nhất định sẽ hạnh phúc hơn cô!"

Anh ta như nỗ lực chứng minh cái gì với Lâm Tĩnh Hảo, anh ta nghiêm túc thề.

Vốn anh ta còn ôm một tia hi vọng cuối cùng với Lâm Tĩnh Hảo, cho nên mới không đưa Thẩm Giai Liên về nhà, lại chọn ở chỗ này đợi đến bây giờ. Lúc anh ta thấy bóng dáng bọn họ cùng nhau ca hát xuất hiện trên vách tường, tâm anh ta càng thêm mất trật tự, lệ khí sôi trào ở trong mắt, làm cho anh ta bực bội không chịu nổi.

Lâm Tĩnh Hảo chống lại ánh mắt châm chọc của Cao Minh Tông, trái tim đau đớn co quắp lại: "Đừng nói với tôi anh cố ý ở đây chờ tôi lâu như vậy là muốn nói với tôi những lời nhảm nhí này chứ! Cao Minh Tông, tôi và anh đã không còn quan hệ gì, mặc kệ năm năm trước hay năm năm sau có quan hệ gì với anh ấy, đều không cần phải xin phép anh. Các người hạnh phúc hay không đều không phải thuộc về tôi, mà chính là thuộc về các người. Tôi không có hứng thú với hạnh phúc của các người. Còn anh đang cản đường chúng tôi đó, xin tránh ra."

"Lâm Tĩnh Hảo, bây giờ phối hợp với anh ta, cô nói chuyện cũng đả thương người vậy sao?" Cao Minh Tông lạnh lùng trào phúng nói, "Cô đừng quên, là cô có lỗi với tôi trước, tôi mới nhẫn tâm chia tay cô, việc đến nông nỗi này tất cả đều vì cô sai, oán không được ai hết."


"Tôi cũng không oán trời trách đất, cho nên anh không phải lo lắng." Sắc mặt Lâm Tĩnh Hảo không đổi, bình tĩnh mà chống đỡ, chỉ là ngực đau đớn như phù sa trong sông, đang dần dần tích lũy.

"Đêm đã khuya, cô ấy cần nghỉ ngơi." Giọng nói của Cố Hạo Thần lạnh lùng mang theo một sức mạnh làm cho người ta không thể kháng cự, mâu quang lóe lên tia lạnh lùng, "Nếu các người cứ tiếp tục dây dưa vô lý như vậy, tôi sẽ không để ý mà báo cảnh sát."

Thỉnh thoảng, có một số người được đằng chân lên đằng đầu, dây dưa quá nhiều chỉ tăng thêm đau xót cho bản thân.

Cố Hạo Thần mở cửa xe, ý bảo Lâm Tĩnh Hảo lên xe. Cô xoay người lên xe, Cố Hạo Thần cũng lên xe, khởi động xe, vượt qua trước hai người, chạy vào làn xe ô tô.

Bên trong xe là một mảnh im lặng, Lâm Tĩnh Hảo quay đầu nhìn ánh sáng trôi qua bên ngoài cửa xe, chiếu sáng bi thương dưới đáy mắt đen của cô. Cô nhanh chóng cắn môi, bí mật hít sâu. Lâm Tĩnh Hảo nhắm mắt lại, muốn xua đuổi bi thương như nước của hôm nay đi, nhưng ngực lại đau đớn khó nhịn, giống như đổ thứ gì đó, ngay lúc đó, cấn vào khiến cô đau, khó có thể giải thích, "Tôi muốn đến biển đổi gió, có thể chứ?"

Về nhà, chỉ có một mình đối diện với căn phòng trống, cô sợ bản thân sẽ điên mất.


Cố Hạo Thần thu hết bi thương và thống khổ của cô vào đáy mắt, cô lại quật cường không để bi thương hiện ra, làm anh đau lòng.

"Được." Anh chuyển tay lái, đi tới bờ biển, chỉ cần cô yêu cầu anh sẽ tận lực thực hiện.

Xe chạy 30 phút liền tới bờ biển, anh dừng xe ngay bên cạnh đường quốc lộ: "Đến rồi."

Lâm Tĩnh Hảo xuống xe, gió biển nửa đêm lạnh như nước, mang theo nồng đậm hương vị mặn thổi tới, da thịt non mềm như bị kim châm, nhưng cô lại giống như không cảm thấy đau đớn gì. Có thể là đau đớn trong lòng đã bao phủ hết tất cả tri giác của cô, làm cho cô tê liệt. Tóc dài của cô bị gió thổi loạn, như là vô số con bươm bướm màu đen tung bay trong gió, lại ảm đạm rơi xuống.

Lâm Tĩnh Hảo hướng đến chỗ bờ cát mềm mại, một bước sâu, một bước nông, để lại một loạt dấu chân. Cố Hạo Thần cầm ít đồ này nọ trên xe xuống rồi đi theo cô. Cô đi đến chỗ bãi đá khổng lồ, leo lên, ngồi trên một phiến đá bằng phẵng, giang hai cánh tay ra, đón nhận gió biển, ôn nhu triền miên, lắng nghe tiếng nước, lúc lên lúc xuống, chiếm hết lòng của cô. Cô từ từ thu hai tay lại, bao bọc bản thân, dường như rất lạnh.

Cố Hạo Thần nhẹ nhàng đi qua nhìn bộ dáng quật cường của cô thì mi tâm nhéo lại một chỗ. Anh vươn hai tay ôm chặt cô vào trong ngực, ôn nhu an ủi cô, xua đi đau đớn trong lòng cô, mang niềm vui nhét vào tim cô. Nhưng anh sợ hành động của bản thân hơi đường đột đối với cô, dù sao anh cũng vì kìm lòng không được mà hôn cô khiến cô hiểu lầm, cũng là đầu sỏ xé rách hạnh phúc của cô.

Thống khổ bây giờ cô nhận đều do anh mà ra, anh lại có tư cách gì làm cho cô vui vẻ?

"Thế này sẽ bị cảm mất." Anh cầm áo khoác trong tay choàng lên vai cô, nhất thời người cô ấm áp thêm rất nhiều, quan tâm săn sóc của anh làm Lâm Tĩnh Hảo cảm thấy bản thân không có cô đơn một mình, "Cảm ơn anh, áo khoác này..."


"Hôm nay không phải là sinh nhật của em sao? Đây là quà cho em, hi vọng em sẽ thích." Anh mua về từ lúc ở Mĩ, muốn tự tay tặng cô làm quà sinh nhật cho cô, chúc phúc cô, nhưng lại thu hoạch được lúc cô chật vật nhất.

Nước mắt của Lâm Tĩnh Hảo vì sự ôn nhu của anh mà ầm ầm sụp đổ, nước mắt đọng lại trong hốc mắt lập tức rơi xuống, trong suốt, giống như đóa hoa thủy tinh nở rộ trong bóng đêm.

"Tôi biết tôi không nên khóc." Cô chua xót nở nụ cười, giơ tay lên lau nước mắt trên mặt.

Dù thế nào cô cũng không nghĩ tới sinh nhật mình sẽ là kết quả như vậy, cô thật sự một chút tâm lí cũng chưa chuẩn bị. Cô không phải là thần, đã mất năm năm tình cảm cô còn cần phải có thời gian bình tĩnh, lại phải thích ứng bọn họ đã phản bội cô.

Mày rậm của anh cau chặt, sâu trong đôi mắt mang theo tia áy náy và tự trách, nhẹ nhàng vén môi mỏng: "Thực xin lỗi, là tôi đã mang đến thống khổ cho em."

"Cái này sao có thể trách anh." Hai tay lạnh băng của Lâm Tĩnh Hảo kéo áo khoác lên trên vai một chút, con người mờ mịt hơi nước nhìn về phía biển lớn, nơi đó là một mảnh đen tối, "Lúc còn trẻ ai mà không có lúc yêu phải một tên cặn bã."

"Cho nên tin tưởng kế tiếp sẽ rất tốt." Cố Hạo Thần ngồi xuống ngồi xuống bên vai cô, khuôn mặt lãnh nghị nhàn nhạt hiện lên ánh sáng nhu hòa, "Nếu muốn khóc, thì khóc đi. Bả vai miễn phí cho em mượn dựa."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận