Kích Tình, Ông Xã Muốn Thăng Chức

Tiêu Vân Đào nhướng mày, dùng ánh mắt hoa đào nhìn Lâm Tĩnh Hảo, lấy em gái bảo bối Lâm Tĩnh Thu của cô đến uy hiếp cô, hắn cũng không tin cô sẽ không ở lại. Mà Lâm Tĩnh Hảo lại cắn môi, dùng mắt trừng hắn. Bộ dạng như vậy ở trong mắt người không biết chuyện còn tưởng rằng Tiêu Vân Đào liếc mắt đưa tình với Lâm Tĩnh Hảo, mà Lâm Tĩnh Hảo lại làm nũng với hắn, hai người như người yêu đang liếc mắt đưa tình.

"Tiêu Vân Đào, anh thật sự đê tiện." Lâm Tĩnh Hảo vẫn trừng mắt hắn như cũ, hối hận bản thân không biết nhìn người.

"Cái này gọi là hiểu rõ nhược điểm của kẻ thù." Tiêu Vân Đào cũng không cho rằng như vậy, "Vậy cô nói đi, cô có phục không? Cô đi hay không đi?"

Hắn dùng Lâm Tĩnh Thu để uy hiếp cô, hiển nhiên là cô không thể không đi. Chỉ có thể kín đáo thở dài, cắn răng, hạ quyết tâm, một bộ dáng thấy chết không sờn: "Anh muốn tôi đến tôi sẽ đến, anh muốn tôi đi tôi sẽ đi, vậy cũng quá dễ rồi."

Lâm Tĩnh Hảo lại liếc hắn một cái, tránh xa Tiêu Vân Đào. Tiêu Vân Đào cong môi, nở nụ cười. Ván này hắn thắng. Hắn xoay người đuổi theo bước chân Lâm Tĩnh Hảo: "Một mình đi nhanh như vậy làm gì?"

"Anh quản tôi nhiều như vậy làm gì. Dù sao tôi cũng không có quăng người đáng thương ở nơi này là tốt rồi. Anh còn oán giận làm gì." Lâm Tĩnh Hảo nổi cáu, nhìn cũng không nhìn hắn, thầm nghĩ muốn tiệc rượu kết thúc nhanh một chút, cô cũng về nhà.

Tiêu Vân Đào lại giữ chặt cô: "Diễn trò cũng phải làm đầy đủ. Bây giờ khoác tay của tôi, tiếp đó mỉm cười đi với tôi."

"Yêu cầu của anh thật là nhiều." Lâm Tĩnh Hảo không phản kháng, vươn tay khoác tay hắn, "Như vậy được chưa?"

"Ngoan, biểu hiện thật không sai." Tiêu Vân Đào khen ngợi gật đầu, "Nhưng nụ cười phải thật tự nhiên mới hấp dẫn." Hiển nhiên hắn không vừa lòng nụ cười cứng ngắt trên mặt của cô.

Lâm Tĩnh Hảo âm thầm hít sâu một chút, câu lên hình cung, Tiêu Vân Đào cũng không làm khó cô. Hai người như vậy mười phần xứng đôi, cùng nhau bước xuống nơi đấu giá. Những người trong giới thượng lưu quần áo sang trọng, trang điểm xinh đẹp đều đã ngồi xuống.

Lâm Tĩnh Hảo nhìn chung quanh: "Tĩnh Thu đâu? Ở đâu?"

"Đến chỗ ngồi ở hàng thứ nhất, chúng ta sẽ thấy cô ấy." Tiêu Vân Đào đã sớm sắp xếp xong, sau đó nói cô ấy đi tìm Lâm Tĩnh Hảo.

Lâm Tĩnh Hảo cùng Tiêu Vân Đào cùng nhau đi qua, không chỉ thấy được Lâm Tĩnh Thu mà còn có Tiếu Kiến Đức và vợ chồng Vương Quang Lỵ. Bọn họ ngồi xuống, Lâm Tĩnh Hảo vừa thấy, sau những người này cô lại thấy được Đan Băng Á và trợ lý Nguyễn Chính của hắn, người đàn ông xấu xa làm cô bực bội. Nhưng cô biết anh là che chở cho chủ, cho nên không so đo với anh ta.

Lâm Tĩnh Hảo nhìn về phía Đan Băng Á, dường như anh ta cũng cảm nhận được có người nhìn, mắt anh ta nghiêng qua, liền thấy được Lâm Tĩnh Hảo, cùng với đón nhận ánh mắt của cô. Lâm Tĩnh Hảo nhẹ nhàng cười, nụ cười ấm áp, Đan Băng Á cũng đáp trả cô bằng nụ cười yếu ớt, không cần nói.

Mà một màn như vậy dĩ nhiên không tránh được ánh mắt lợi hại của Tiêu Vân Đào. Chờ Lâm Tĩnh Hảo thu hồi ánh mắt, ngồi thẳng, hắn mới mở miệng: "Cô biết người đàn ông kia?"

"Tôi có biết anh ta hay không thì có quan hệ gì tới anh, quản tốt bản thân là được." Lâm Tĩnh Hảo nhìn nơi đấu giá, chỉ thấy bóng dáng quen thuộc xuất hiện trước mắt cô. Lâm Tĩnh Hảo có chút ngoài ý muốn nhìn về phía Tiêu Vân Đào, "Người chủ trì là Nhã Nhã? Sao anh không nói với tôi?"

"Chủ trì có phải là cô ấy hay không thì có quan hệ gì tới cô?" Tiêu Vân Đào cũng đưa ánh mắt nhìn về phía trước, không có đối diện với Lâm Tĩnh Hảo.

"Cái này sao lại không có quan hệ với tôi?" Lâm Tĩnh Hảo hỏi lại hắn, "Cô ấy là bạn đại học của tôi, khó lắm chúng tôi mới gặp nhau, cơ hội tốt như vậy sao tôi có thể để mất. Có phải anh đã sớm biết là cô ấy, nhưng lại không nói với tôi? Tiêu Vân Đào, anh thật sự quá hẹp hòi."

Gương mặt Tiêu Vân Đào bình tĩnh, ánh mắt dừng lại trên gương mặt tinh xảo của Trịnh Huệ Nhã, khuôn mặt yêu kiều diễm lệ, nở một nụ cười là có thể làm những người đàn ông ở đây trầm luân. Mà ánh mắt Trịnh Huệ Nhã lại lạc ở chỗ Tiêu Vân Đào, xinh đẹp tươi cười. Nhưng ánh mắt hắn lại rất bình tĩnh, như thế xinh đẹp với hắn mà nói đã trở thành quá khứ, không kích thích nổi hắn.

"Cô cũng không nói với tôi cô và người đàn ông này có gian tình." Ánh mắt Tiêu Vân Đào vẫn đạm mạc như cũ.

"Anh nói bậy, tôi với anh ta chỉ quen biết, có chút quen biết thôi." Lâm Tĩnh Hảo lập tức giải thích, cô không phải sợ Tiêu Vân Đào nghĩ bậy, mà là sợ hắn nói cho Cố Hạo Thần mà tạo thành hiểu lầm, tuy rằng cô tin tưởng Cố Hạo Thần nhất định sẽ tin cô, nhưng cô nghĩ một chút phiền toái nhỏ cũng không nên có, nói đến cùng cô vẫn để ý cách nhìn của Cố Hạo Thần đối với cô, không muốn lòng anh không thoải mái, cũng không muốn anh hiểu lầm cô, "Anh nghĩ tôi và anh giống nhau sao? Tình cảm khắp nơi, chung quy vẫn là người đàn ông lăng nhăng mập mờ với các cô gái. Tôi nói cho anh biết, bản cô nương không thích nhất chính là người đàn ông như vậy, giống như con bướm. Mà bản thân tôi khắc sâu nhận thức "Giữ mình trong sạch", sẽ không làm bậy giống người nào đó."

Lâm Tĩnh Hảo cười một chút, ánh mắt Trịnh Huệ Nhã bỏ qua Tiêu Vân Đào, đáp lại tươi cười của Lâm Tĩnh Hảo, tuy rằng nụ cười này mang theo một tia châm chọc, nhưng nụ cười của cô thoạt nhìn ấm áp chân thật. Có lẽ vì như vậy, Lâm Tĩnh Hảo như vậy mới được nhiều người thích, như là một loại nước trong tinh khiết, hấp dẫn ánh mắt người khác.

"Có một số việc không chỉ xem vẻ bề ngoài, mà phải nhìn đến bên trong, sâu bên trong." Tiêu Vân Đào cong môi, "Còn có hình tượng của tôi tốt lắm, cô đừng có làm hỏng danh dự của người khác."

"Tôi chỉ nói sự thật, ai làm hỏng danh dự của anh, là anh làm hỏng tuổi trẻ của mình." Ánh mắt Lâm Tĩnh Hảo lướt qua Trịnh Huệ Nhã trên đài, ý tứ rõ ràng, nhưng mà, Tiêu Vân Đào tự nhiên hiểu rõ.

"Lâm Tĩnh Hảo, cô muốn ra mặt thay cô ấy sao?" Tiêu Vân Đào lại không vui nhíu mày, "Có một câu nói rất đúng, chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng, cho nên cô không cần tự cho là mình thông minh." Hắn là đang ám chỉ Lâm Tĩnh Hảo đừng tham gia vào chuyện của hắn và Trịnh Huệ Nhã, "Có một số việc qua đi, chỉ cần không lấy ra nói lung tung, vẫn có thể làm bạn bè, tôi tuyệt đối không phải là người vô tình, nhưng cũng không phải là người đa tình. Lâm Tĩnh Hảo, cô quản tốt bản thân là được rồi, không cần kéo tôi và cô ấy vào, được không?"

"Ai muốn kéo người như anh chứ." Lâm Tĩnh Hảo điều chỉnh tư thế cho thoải mái, "Tôi nghĩ sau khi cô ấy chia tay anh nhất định sẽ tìm được một người đàn ông biết đau lòng vì cô ấy. Người như anh không có gì hiếm."

Dù sao Lâm Tĩnh Hảo chính là không quen nhìn bộ dạng "hoa hoa công tử" của Tiêu Vân Đào. Người đàn ông như vậy cô thật sự không thể chấp nhận. Cho nên nhiều năm trrước cô mới có thể làm cho Tiêu Vân Đào xóa bỏ chuyện đùa không thể kia, tuy rằng cho tới bây giờ cô và anh ta không đề cập tới chuyện vui đùa năm đó, nhưng ở trong lòng cô có đôi khi vẫn hiện lên một tia khác thường.

Ôi, chuyện quá khứ vẫn là không nên suy nghĩ, suy nghĩ nhiều thật sự không tốt. Chuyên tâm xem những người thượng lưu quyên góp vật quý giá.

Lúc này Lâm Tĩnh Thu lại xen vào một câu "Chị, chị thật không hiểu, người đàn ông anh tuấn nhiều tiền, ưu tú, thành công, trẻ tuổi như Tiêu đại ca thì cô gái nào không thương, các cô ấy đều tự nguyện yêu Tiêu đại ca, cũng không phải Tiêu đại ca chủ động đi trêu chọc các cô ấy, chị nói Tiêu đại ca như vậy thật không công bằng."

" Lời này nói thật đúng." Tiêu Vân Đào không nghĩ tới Lâm Tĩnh Thu sẽ thay hắn nói chuyện, ngoài ngoài ý muốn hắn còn cảm thấy vui sướng, ánh mắt tán thưởng mang theo ý cười nhìn Lâm Tĩnh Thu, "Vẫn là Tĩnh Thu tinh mắt, không giống một số người có chút đen. Thật sự oan hơn Đậu Nga.

Lâm Tĩnh Hảo nghiêng đầu trừng mắt nhìn Lâm Tĩnh thu một cái, em gái này thật sự là nhầm rồi. Xem ra đã bị sức quyến rũ của Tiêu Vân Đào làm cho mê muội không rõ rồi. Bất quá cô tuyệt đối sẽ không để em gái mình hãm sâu trong đó, bằng không đợi em ấy chỉ có đau khổ.

"Em đừng chen vào, bằng không sau này đừng nghĩ đến việc chị sẽ dẫn em đến tham gia yến hội." Lâm Tĩnh Hảo uy hiếp em gái thích góp vui.

"Chị, lần này là anh Tiêu dẫn chúng em đến. Cũng không phải là chị dẫn em đến." Lâm Tĩnh Thu cãi lại, Lâm Tĩnh Hảo bị tức giận đến cắn môi, "Xem ra em đã bị anh ta cho uống thuốc mê rồi. Đến cùng anh ta là anh ruột của em hay chị là chị ruột của em, em vậy mà giúp cho anh ta."

"Chị, em chỉ nói sự thật, hơn nữa em công bằng không giúp người thân." Trên gương mặt xinh đẹp của Lâm Tĩnh Thu đầy tươi cười, Lâm Tĩnh Hảo có tức giận cũng không thể làm gì.

Tiêu Vân Đào thấy Lâm Tĩnh Hảo bị Lâm Tĩnh Thu nói đến không lời nào để nói, đành phải làm người tốt: "Tốt lắm, đừng nói nữa. Chúng ta nghiêm túc thưởng thức vật quý giá đi."

Mặc dù Vương Quang Lỵ ngồi bên cạnh Tiêu Vân Đào rất tập trung tinh thần, nhưng bà cũng chút ý tới đám trẻ cười đùa với nhau. Bà cười với Lâm Tĩnh Hảo: "Tĩnh Hảo, con đừng chấp nhặt với Vân Đào. Tuy nó độc miệng, nhưng tâm lại rất tốt." Sau đó vỗ nhẹ vào mu bàn tay của Tiêu Vân Đào, thần sắc nghiêm túc, "Con nghiêm túc nhìn xem cái gì thích hợp với Tĩnh Hảo, đấu giá đưa con bé, coi như là chịu tội. Nếu con không làm Tĩnh Hảo vui, mẹ tuyệt đối sẽ không tha cho con."

Lâm Tĩnh Hảo vừa nghe Vương Quang Lỵ muốn Tiêu Vân Đào đấu giá cái này cái nọ đưa cho cô, cô lập tức uyển chuyển cự tuyệt: "Dì Tiếu, con không có giận, cái này không cần thiết, bởi vì vài thứ kia rất quý. Con thật sự không cần."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui