Kích Tình, Ông Xã Muốn Thăng Chức

Cố Hạo Thần bị Lâm Tĩnh Hảo đánh một bạt tay làm má phải nổi lên dấu tay màu đỏ rất rõ nét. Anh lại giống như người không có việc gì, thậm chí cả vết thương trên mặt cũng không sờ đến dù chỉ một chút.

Lâm Tĩnh Hảo chỉ cảm thấy lòng bàn tay run lên, tất cả bởi vì cánh tay dùng lực quá độ mà bủn rủn. Một bạt tay này là cô dùng hết toàn lực. Cô thấy Cố Hạo Thần không có biểu cảm, trong lòng nghĩ lại mà sợ, hai tay chống lên giường, cả người lui về sau: "Anh tránh ra, tôi không muốn thấy anh."

Hai tay của cô run rẩy mò mẫn trên tà áo của mình, hoảng loạn cài cúc áo, đối với Cố Hạo Thần trừ bỏ phẫn nộ còn lại đều là sợ hãi.

"Em thật sự cho rằng tôi sẽ làm ra chuyện như vậy sao?" Giọng nói của anh mạnh mẽ lạnh lẽo, nhưng đối với cô lại lộ ra một loại ôn nhu đặc biệt.

"Việc này là tôi tận mắt thấy, tự mình thấy chẳng lẽ là giả?" Lâm Tĩnh Hảo suy nghĩ đến buổi sáng hôm nay anh ta mới cưỡng hôn cô, ấn tượng với anh là suy cho cùng anh vẫn là giống đực, "Trong căn nhà này chỉ có tôi và anh, chẳng lẽ còn có người khác? Huống hồ người như anh có chuyện gì là không làm được!"

Lần đầu tiên gặp mặt anh đã cưỡng hôn cô, lần thứ hai thừa dịp cô uống rượu đã tính quan hệ nam nữ bất chính sao? Cô vì cái gì luôn bị anh khi dễ? Dù sao cô cũng không tin tưởng anh.

"Tôi trịnh trọng nói cho em biết, tôi không có làm chuyện gì với em." Cố Hạo Thần giải thích sự thật với nghi ngờ của cô, nhưng vẫn không làm cho Lâm Tĩnh Hảo tin tưởng, vẫn thấy chế giễu sâu trong mắt cô như cũ, "Cố Hạo thần, anh đối với tôi như vậy còn nói không làm gì? Vậy như thế nào mới tính? Anh có biết chuyện này đối với nữ sinh rất tàn nhẫn đau khổ không. Không chỉ hủy diệt hạnh phúc và trong trắng của một người, còn có sinh mạng." Lâm Tĩnh Hảo cắn môi, hai tay vẫn ôm mình, cực lực không khóc.


Cố Hạo Thần nhìn đôi mắt cô đã nổi lên những viên pha lê trong suốt, lông mi dày đặc bị nước mắt ướt át, bộ dáng lã chã chực khóc rất đáng yêu. Làm cho người ta không nỡ trêu chọc mà muốn che chở quý trọng cô. Anh có chút bất đắc dĩ lắc đầu, thở dài một hơi, nhếch môi mỏng, điều chỉnh cảm xúc và suy nghĩ, giọng điệu của anh cực kì mềm nhẹ, chầm chậm như gió xuân, làm cho người ta thoải mái: "Những chuyện này tôi đều biết, cho nên tôi sẽ không để em chịu được một chút thương tổn nào, kể cả bản thân tôi. Tôi cũng biết bởi vì buổi sáng hôm nay tôi nhất thời kích động để lại ấn tượng xấu trong em, nhưng tôi dùng danh dự của mình thề tôi tuyệt đối không làm ra những chuyện này. Nếu em vẫn không tin lời tôi nói, như thế cho phép tôi phụ trách. Sau tốt nghiệp, nếu em nguyện ý, tôi cưới em."

Khi anh nói ra lời hứa hẹn, hoàn toàn là phát ra từ nội tâm mà thổ lộ, không miễn cưỡng.

Khi Lâm Tĩnh Hảo bi thương muốn khóc lại nghe anh nói "Sau tốt nghiệp, nếu em nguyện ý, tôi cưới em." thì cô liền đình chỉ tất cả động tác, bởi vì bạn trai Cao Minh Tông của cô cũng nói với cô sau tốt nghiệp bọn họ sẽ kết hôn, lúc ấy khỏi phải nói cô cao hứng biết bao nhiêu.

"Cố Hạo Thần, anh nghe cho kỹ, tôi tuyệt đối sẽ không gả cho anh. Bởi vì tôi đã có bạn trai, người trong lòng tôi là anh ấy, người tôi muốn gả cũng là anh ấy." Cô nâng mắt, trừng anh, anh lại ôn nhu cười yếu ớt, lơ đểnh, lại vẫn cảm thấy bộ dáng cô trừng anh thật đáng yêu.

"Là sao?" Nếp nhăn trên mặt Cố Hạo Thần khi cười không ngừng mở rộng, "Em đã không muốn gả cho tôi, như vậy vì sao em luôn miệng nói tôi làm chuyện quá phận với em? Tôi giải thích em cũng không tin, em làm như vậy đơn giản là muốn tôi phụ trách, không phải sao? Tôi biết tôi được em thích, nhưng phương thức đặc biệt như vậy, tôi cố gắng thích."

"Người nào... Người nào thích anh? Cố Hạo Thần, anh đừng dát vàng trên mặt anh nữa." Lâm Tĩnh Hảo cà lăm nói, "Tôi nói anh tôi hi vọng sau này sẽ không gặp lại anh, bởi vì gặp được anh cuối cùng cũng không có chuyện tốt."

Xem ra anh nhất định phải chứng minh trong sạch của bản thân, cô mới có thể cho anh sắc mặt hòa nhã, mới có thể xóa ấn tượng xấu của anh: "Tôi nhìn thấy bạn tốt Thẩm Giai Liên của em ở quán bar, cô ta có thể chứng minh em không phải bị tôi mang đi."


Anh không nghĩ muốn nói ra Thẩm Giai Liên, nhưng cô ta là nhân chứng duy nhất.

Mà Lâm Tĩnh Hảo mở to con người nhìn đáy mắt thâm thúy của anh, nơi đó một mảnh trấn tĩnh, cũng không có nửa phần bỉ ổi. Chẳng lẽ cô thật sự hiểu lầm anh sao? Nhưng vừa rồi anh ta rõ ràng cởi cúc áo của cô, vừa nghĩ đến đây, khuôn mặt cô đỏ đến rỉ máu. Nhưng cô vẫn không thể tin lời nói của anh.

"Giai Giai?" Lâm Tĩnh Hảo xoa nhẹ thái dương phát đau, cô và Thẩm Giai Liên đi uống rượu, nhưng cô uống ít liền saym tửu lượng của cô cũng không khỏi quá kém, "Cô ấy sao vậy? Có chuyện gì không?"

"Cô ta hơn em." Cố Hạo Thần không nghĩ tới cô vậy mà còn quan tâm Thẩm Giai Liên, mà cô so với Thẩm Giai Liên, lại quá thiện lương. Nhưng tựa hồ đối với anh lại căm hận quá mức?

"Anh nói bậy!" Lâm Tĩnh Hảo không chút nghĩ ngợi mà thốt ra, phủ nhận Cố Hạo Thần, "Giai Giai là vì anh cự tuyệt mà thương tâm, cô ấy mới có thể đi mua say ở quán bar, mà tôi rơi vào tình cảnh như vậy. Nguyên nhân đều là vì anh."

"Tôi cũng biết bây giờ tôi có nói cái gì em cũng không tin, nhưng chỉ cần em không có việc gì là tốt, tôi thừa nhận một chút hiểu lầm thì có tính là gì, mà thời gian sẽ chứng minh tất cả."

Lâm Tĩnh Hảo không để ý tới anh, vuốt nếp nhăn trên quần áo, cô từ trên giường xuống, chân có chút nhũn ra, Cố Hạo Thần muốn đỡ cô, lại bị cô vô tình làm xong chuyện, thử từ từ đi tới cạnh cửa, mở cửa, tiếp tục đi.


Cố Hạo Thần cũng không nhiều lời, đi theo sau lưng cô, giữ khoảng cách. Hai người cứ như vậy đi đến đại sảnh của khách sạn. Cố Hạo Thần như nghĩ đến cái gì, gọi Lâm Tĩnh Hảo vẫn đi ra ngoài: "Lâm Tĩnh Hảo, từ từ. Tôi có thể chứng minh người mang em đến đây không phải tôi."

Lúc này Lâm Tĩnh Hảo mới dừng cước bộ, theo anh đi đến trước quầy tiếp tân. Cố Hạo Thần ôn nhu cười với Thi Triển tiểu thư ở quầy tiếp tân: "Tiểu thư, cô có thể tra giúp tôi xem khách ở phòng 307 là ai không?"

Nhìn vẻ mặt tươi cười mê người của Cố Hạo Thần, tiểu thư ở quầy tiếp tân lục lọi máy tính ghi chép lại một phen: "Là một người tên là Hầu Chính, chứng minh thư là XXXX."

Lâm Tĩnh Hảo vừa nghe, sắc mặt trắng xám, truy hỏi: "Cô không có gạt tôi?"

"Tôi lừa cô thì được gì?" Tiểu thư ở quầy tiếp tân vậy mà nhìn chằm chằm Cố Hạo Thần anh tuấn nói, "Cô cũng không phải vị tiên sinh này."

Lâm Tĩnh Hảo cực kỳ quen thuộc với Hầu Chính, biết rõ ràng cô có bạn trai, lại vẫn quấn quýt làm phiền cô. Nghĩ muốn dùng hết tất cả phương pháp làm quen cô, khi ăn cơm lại càng muốn ngồi cùng bàn với cô, trong giờ học chung liền chọn chỗ ngồi trước sau của cô, thậm chí chạy đến kí túc xá chặn đường cô... Thật không ngờ anh ta thật sự đưa cô đến khách sạn. Xem ra cô hiểu lầm Cố Hạo Thần rồi. Nếu không phải anh đuổi tới đúng lúc, cô khẳng định bị Hầu Chính ăn đến xương cốt đều không còn. Cô vậy mà không cảm ơn anh, ngược lại còn hiểu lầm anh.

Lâm Tĩnh Hảo sáng tỏ nghiêm mặt đi ra ngoài, Cố Hạo Thần nói một tiếng cảm ơn với tiểu thư ở quầy tiếp tân cũng theo ra ngoài: "Lâm Tĩnh Hảo, tôi đưa em về trường học." Cố Hạo Thần lo lắng cô đi về một mình.

"Vừa rồi thực xin lỗi, là tôi hiểu lầm anh, lúc ấy là phản ứng theo bản năng, mà còn tại vì buổi sáng hôm nay anh... Cho nên tôi mới hiểu lầm, chuyện này cũng không thể tất cả tại tôi, đúng không?" Lâm Tĩnh Hảo cảm thấy cực kì có lỗi, bây giờ tỉnh táo nghĩ lại, hình như khi đó anh là cài cúc áo lại cho cô, nhưng lúc đó cô đâu có suy nghĩ nhiều như vậy.


"Đúng, tại tôi." Cố Hạo Thần bật cười, không nghĩ tới phương phức giải thích của Lâm Tĩnh Hảo đáng yêu như vậy, "Lần sau nhất định phải cẩn thận. Người gọi Hầu Chính kia là bạn trai của em sao?"

"Không." Cô lắc đầu phủ nhận.

"Thẩm Giai Liên nói với tôi là em bị bạn trai đưa đi..." Đáy mắt u ám của Cố Hạo Thần lóe ra tia sắc bén lạnh lùng, "Lâm Tĩnh Hảo, sao Hầu Chính lại biết em ở quán bar, em rõ ràng ở cùng một chỗ với Thẩm Giai Liên, sao anh ta có thể mang em đi từ trong tay Thẩm Giai Liên? Mà cô ta cũng không ngăn cản anh ta?"

Lâm Tĩnh Hảo nghe anh phân tích, trong lòng có một sự sợ hãi lấp đầy, làm cho cô không dám suy nghĩ.

"Lời này của anh có ý gì?" Sắc mặt hòa nhã của Lâm Tĩnh Hảo hiện lên một tia không vui.

"Tôi phải nhắc nhở em cần cẩn người bên cạnh em, có lẽ người em tin tưởng là người làm em tổn thương sâu nhất." Trực giác Cố Hạo Thần cảm thấy người Thẩm Giai Liên này có chút vấn đề, "Em muốn nhiều mưu trí, bảo hộ chính mình thật tốt."

"Tôi tin tưởng Giai Giai." Lâm Tĩnh Hảo nói chính mình không cần hoài nghi bạn tốt, nhưng trong lòng có một âm thanh khác lại nói, Cố Hạo Thần nói không phải không có lý.

Cố Hạo Thần biết mình không thể nói thêm gì nữa, nếu không lại làm cho cô hiểu lầm anh là phá hoại tình bạn của bọn cô, nhưng anh làm cho cô thấy rõ ràng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận