Kích Tình, Ông Xã Muốn Thăng Chức

Edit: Thố Lạt

Hơn bảy giờ tối, mọi người ăn cơm tối ở Hải Ngự Hiên nổi tiếng nhất thành phố, chọn phòng VIP xa hoa nhất, mà tất cả chi phí xa hoa này đều do bạn trai mới của Trịnh Huệ Nhã là Tiêu Vân Đào chi trả.

Nghe nói Tiêu Vân Đào là con trai của thương gia giàu có thất thành phố, nhà rất có tiền, còn là gia đình có tiếng trong thành phố. Hơn nữa anh lại là con trai độc nhất, nên rất được cưng chiều, được nâng như nâng trứng.

Khi bọn họ nhìn thấy người thật, cảm thấy anh rất xứng đôi với Trịnh Huệ Nhã xinh đẹp tuyệt trần. Tiêu Vân Đào đẹp trai tuấn tú, đường nét tinh tế, tóc đen tuyền, dưới đôi mày kiếm là đôi mắt đào hoa, đầy vẻ đa tình, khiến người ta không cẩn thận sẽ đắm chìm trong đó, khi cười lên rất mê người, nhìn quần áo của anh, đều là hàng hiệu.

Nghe nói họ mới qua lại nửa tháng, có thể chi nhiều như vậy để tổ chức tiệc sinh nhật cho Trịnh Huệ Nhã, khiến nhiều người hâm mộ không thôi. Mong mình là Trịnh Huệ Nhã hoặc bản thân tìm được một bạn trai vàng anh tuấn như Tiêu Vân Đào.

Nữ chính hôm nay Trịnh Huệ Nhã được bạn trai Tiêu Vân Đào nắm tay dắt đến trung tâm phòng VIP, chuẩn bị trình diễn một màn gây kích động lòng người. Chỉ thấy Tiêu Vân Đào đưa lên một hộp gấm: Nhã Nhã, chúc em sinh nhật vui vẻ!”

Trịnh Huệ nhã xinh đẹp nhận lấy, vừa cẩn thận vừa mong chờ mở ra, bên trong là một chiếc vòng cổ kim cương. Ánh cháng ánh lên trên đôi mắt cô, đầy vẻ vui mừng. Cô cười ngọt ngào vươn đôi tay trắng như tuyết ra ôm cổ Tiêu Vân Đào, ấn đôi môi đỏ mọng của mình lên mặt anh, dâng nụ hôn cảm ơn.

“Cảm ơn anh, Vân Đào.” Lúc này Trịnh Huệ Nhã thẹn thùng như đoá hoa hé nở, nửa kiều mị nửa thuần khiết, rất mê người.

“Vậy cảm ơn thêm lần nữa đi.” Tiêu Vân Đào duỗi tay, ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của cô, khoá cô vào trong ngực, tiếp xúc thân mật.

“Đúng, thêm lần nữa đi.” Không biết ai hô lên, mọi người cũng phụ hoạ theo.

Trịnh Huệ Nhã kề sát mặt anh muốn in lên một nụ hôn, Tiêu Vân Đào lại giữ chặt gáy cô, để cô hôn lên môi mình, Khát vọng của anh mãnh liệt mà vội vàng, cắn mút trền miên trên cánh môi cô, lười dài cạy miệng cô ra, môi lưỡi quấn quýt, anh cướp hơi thở của cô, cướp mùi hương của cô, như lửa tình bùng cháy khiến mọi người sôi sục.

Lâm Tĩnh Hảo thấy hai người ôm hôm, trong đầu lại hiện lên cảnh cô và Cố Hạo Thần hôn nhau, tai cô đỏ ửng, vô cùng xấu hổ và quẫn bách. Cô không dám nhìn tiếp, hơi chuyển mắt, sau đó từ từ rút khỏi đám người, cầm một ly nước trái cây, nhấp hai ngụm, muốn muợn cái này làm giảm nhiệt độ trong lòng.

“Sao vậy? Không thoải mái à?” Cao Minh Tông thấy Lâm Tĩnh Hảo rời khỏi, cũng theo ra, “Mặt đỏ như vậy, phát bệnh rồi à?”

Anh ta đưa tay lên trán cô, muốn dùng mu bàn tay thử nhiệt độ của cô. Lâm Tĩnh Hảo quay đầu đi, tim đập loạn, cô cố gắng khiến bản thân bình tĩnh: “Em không bị bệnh, có thể là do quá nhiều người, không khí không lưu thông, nên hơi nóng, mặt mới đỏ. Thật sự không sao đâu.”

Sau đó cô cầm ly nước trái cây đưa đến bên miệng che giấu sự khó xử của mình. Cao Minh Tông cảm thấy Lâm Tĩnh Hảo có phần không đúng, nhưng lại không sao nói rõ là không đúng ở chỗ nào.

“Tĩnh Nhi, em hâm mộ Trịnh Huệ Nhã à?” Cao Minh Tông hỏi cô như vậy, muốn tìm ra chút bất thường từ đáy mắt cô, “Có được một bạn trai anh tuấn nhiều tiền như vậy. Mà thứ anh có thể cho em thì lại quá ít.”

“Sao anh lại hỏi em như vậy? Minh Tông, em làm chính mình là được rồi, hạnh phúc của mỗi người đều khác nhau, ở bên anh em cảm thấy vui vẻ và yên tâm là đủ rồi.” Lâm Tĩnh Hảo đặt ly nước trái cây xuống, nắm tay Cao Minh Tông mỉm cười, như ánh nắng dịu dàng chiếu vào lòng anh ta.

Cao Minh Tông cũng nở nụ cười, dùng sức nắm lại tay cô.

Lúc này Trịnh Huệ Nhã và Tiêu Vân Đào cũng hôn xong, tất cả mọi người vỗ tay chúc mừng.

“Tĩnh Nhi.” Trịnh Huệ Nhã đến bên nhóm Lâm Tĩnh Hảo, Thẩm Giai Liên và Tịch Xảo Nhu, chớp mắt với các cô, “Sao hả, bạn trai mới của mình không tệ chứ? Nào, để mình giới thiệu với các cậu, đều lá các công tử có phân phận, sau này có chuyện gì vẫn phải dựa vào họ. Còn cả Giai Giai nữa, đùng nói có trai tốt chị em không giới thiệu cho cậu, ví dụ như vị kia, nói với mình một tiếng, mình sẽ giúp cậu nghĩ cách.”

Sau đó Trịnh Huệ Nhã kéo các chị em sang phía Tiêu Vân Đào, ngồi cùng anh đều là bạn thân của anh, Khi họ đi qua đó Lâm Tĩnh Hảo thấy một bóng dáng quen thuộc -- Cố Hạo Thần, vẫn đẹp trai tự phụ như thế.

Thẩm Giai Liên cũng sửng sốt, không ngờ lại gặp anh ở đây, trong lòng vừa vui vừa buồn, tư vị trong lòng không biết phải hình dung thế nào.

“Hôm nay mình đến muộn.” Cố Hạo Thần chỉ vừa đến, xin lỗi Tiêu Vân Dào, sau đó quay sang Trịnh Huệ Nhã, khi ánh mắt chạm đến Lâm Tĩnh Hảo bỗng tối lại vài phần, ánh sáng vui sướng ngầm lưu chuyển dưới đáy mắt, đầy rạng rỡ, “Sinh nhật vui vẻ!” Anh đưa quà sinh nhật cho Trịnh Huệ Nhã.

“Cảm ơn.” Trịnh Huệ Nhã mỉm cười nhận lấy, lập tức ngồi xuống bên cạnh Tiêu Vân Đào. Ánh mắt nhìn Cố Hạo Thần từ trên xuống dưới, thì ra anh là chàng trai tốt trong miệng Thẩm Giai Liên.

Tiêu Vân Đào tiện tay ôm vai Trịnh Huệ Nhã, nắm tay cô, mắt nhìn chằm chằm Cố Hạo Thần: “Thần, đến muộn, phải phát một ly rượu. Nhã Nhã, rót giúp Thần đi.”

Tịnh Huệ Nhã mỉm cười mở rượu, rót một ly, Cố Hạo Thần cười mà không nói, nhìn chằm chằm ly rượu, rượu màu nâu vàng sóng sánh.

Lâm Tĩnh Hảo bỗng có chút căng thẳng, đảo mắt qua Cố Hạo Thần, anh lại có vẻ bình tĩnh. Vậy cô phải lo gì chứ?

Khi Cố Hạo Thần vươn tay nhận rượu, một bàn tay khác nhanh chóng cướp lấy ly rượu, nói đầy hào khí: “Ly rượu này mình uống thay anh ấy.”

Ánh mắt của mọi người đều tập trung trên người Thẩm Giai Liên vừa cướp lấy ly rư 5u, mà anh mắt cô ta lại dán chặt trên người Cố Hạo Thần, trong mắt chỉ có hình bóng một người, tất cả mọi người đều tò mò quan hệ giữa cô ta và Cố Hạo Thần.

Tiêu Vân Đào cười, rất kinh ngạc, cũng rất tò mò bạn thân không gần nữ sắc của mình lại có quan hệ với chị em của bạn gái. Anh nhíu mày quay về phía Thẩm Giai Liên: “Các cậu biết nhau?”

“Mình không biết.” Cố Hạo Thần cũng không ngờ Thẩm Giai Liên lại lớn mật trước nhiều người như vậy, nhưng anh sẽ không mềm lòng trên phương diện tình cảm.

“Cố Hạo Thần, em thích anh, em muốn để mọi người biết.” Thẩm Giai Liên cũng không biết mình lấy dũng khí ở đâu ra mà to gan thổ lộ, sau khi nói xong ngực phập phồng, “Nên lý rượu này, em thay anh, cam tâm tình nguyện.”

Thâm tình như vậy, trong mắt người khác là hạnh phúc, với Cố Hạo Thần là gông xiềng ngoài ý muốn.

Ánh mắt Cố Hạo Thần tối đen như mực. Nhưng ngoài mặt không hề dao động, ánh mắt đảo qua Lâm Tĩnh Hảo, chỉ thấy cô cụp mắt, không có động tĩnh như hoá đá vậy.

Ánh mắt Thẩm Gia Liên vẫn dừng trên mặt Cố Hạo Thần, chậm rãi đưa ly rượu lên, đưa đến bên môi. Cố Hạo Thần duỗi tay, cầm cổ tay cô ta, tay còn lại lấy ly rượu, ngửa đầu uống cạn một hơi, không chừa một giọt. Anh lạnh lùng nói: “Cô Thẩm, chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng. Xin hãy quý trọng bản thân.”

Bây giờ Thẩm Giai Liên lại bị Cố Hạo Thần từ chối trước mặt nhiều người như vậy, lòng cô ta lại bị anh vô tình xé nát lần nữa. Cô ta không biết mình đã phải dùng bao nhiêu hơi sức mới có thể ép mình không khóc ra, nhưng khoé mắt đã hơi ngấn nước. Cô ta xoay người rời khỏi trước khi nước mắt rơi xuống.

Mọi người tản ra, nhưng Lâm Tĩnh Hảo và Cố Hạo Thần lại nhìn lướt qua đối phương, anh mỉm cười với cô. Mà trong lòng cô lại có nỗi chua xót không nói nên lời, cổ họng nghẹn ắng.

Cô lẳng lặng xoay người đi, tìm Thẩm Giai Liên đang đau lòng. Cô ta ngồi trong góc, cầm một ly rượu, thất hồn lạc phách, nước mắt rơi vào ly, dấy lên màu sắc bi thương.

Thấy Thẩm Giai Liên đau buồn Lâm Tĩnh Hảo và Tịch Xảo Nhu muốn tiến lên khuyên nhủ cô ta, kết quả là Trịnh Huệ Nhã giữa các cô lại: “Tỉnh táo mà đau khổ, chi bằng để cậu ấy say.”

Thẩm Giai Liên đã say choáng váng, cô ta loạng choạng đứng lên, đi về phía trước một bước, đột nhiên ngã nhào vào lòng Cao Minh Tông: “Em phải về, đưa em về.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui