Tô Nhất Xán ngơ ngác nhìn Sầm Thì, đầu óc loạn hết cả lên, chủ nhiệm Lương thấy bầu không khí hơi lạ bèn quay đầu nhìn. Tô Nhất Xán đành cười giả lả bắt tay Sầm Thì, giọng nói chẳng mang chút ấm áp nào: “Thầy khách sáo quá, là điều tôi nên làm.”
Đây là lần đầu tiên hai người bắt tay lịch sự đầy khách sáo như vậy, ngay cả hồi đón tiếp ở sân bay cũng chưa tới mức này.
Lòng bàn tay Tô Nhất Xán còn mềm mại hơn Sầm Thì nghĩ, dường như chỉ cần mạnh tay chút là sẽ bóp vỡ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đây cũng là lần đầu Tô Nhất Xán cảm nhận được một cách chân thực nhất rằng bàn tay của chàng trai trẻ này còn to hơn so với bề ngoài, gần như có thể ôm trọn cả nắm tay cô, chứa đầy sức mạnh mang đậm nét đàn ông.
Bốn mắt nhìn nhau, một người ngậm cười, một người lạnh lùng, nhưng ngoài mặt yên bình không gợn sóng, chẳng khác gì đồng nghiệp làm quen với nhau.
Sầm Thì chào hỏi Tô Nhất Xán xong, lại ngồi xuống chỗ cũ, tiếp tục viết lách. Chủ nhiệm Lương đưa tài liệu vừa in ra cho Sầm Thì, nói: “Thầy điền theo mẫu nhé, chỗ nào không hiểu hỏi cô Tô.”
Nói rồi chủ nhiệm Lương quay về chỗ bận làm việc khác. Sầm Thì ngẩng đầu nhìn Tô Nhất Xán đứng cạnh, nhấc một chiếc ghế đặt cạnh mình, vô cùng tự giác. Rõ ràng là bất đắc dĩ, nếu Tô Nhất Xán không ngồi xuống thì sẽ mang tiếng không quan tâm đến đồng nghiệp mới.
Cô đi qua, ngồi xuống, bắt chéo chân rồi liếc mắt tài liệu Sầm Thì đang điền, là những thông tin cơ bản cần làm để lưu trữ khi nhậm chức. Chữ anh xấu tới mức không thuộc phạm trù loài người nên có, hơn nữa anh viết một chữ cũng phải nghĩ cả nửa ngày trời, tốc độ này khiến Tô Nhất Xán ý thức sâu sắc được rằng hai tờ giấy nhắn anh viết cho cô mấy hôm trước hẳn đã hao sạch “tu vi” cả đời của anh!
Sầm Thì thấy cô nhìn mình, ngẩng đầu tặng cô một nụ cười tươi rói, nếu không phải chủ nhiệm Lương còn đang ngồi kia, Tô Nhất Xán đã vung tay cho anh một bạt tai rồi. Nghĩ tới việc mấy hôm nay mình chạy ngược chạy xuôi vì chuyện của đội bóng rổ, bận vắt chân lên cổ, hoá ra đều vì em trai này đây. Quan trọng là quãng thời gian đó hai người ở cùng nhau suốt, thế mà Sầm Thì không nói gì với cô, rõ là cố ý muốn thấy cảnh cô làm trâu làm ngựa cho anh.
Vào lúc Tô Nhất Xán càng nghĩ càng nóng máu, Sầm Thì chợt đẩy tờ giấy trước mặt cho Tô Nhất Xán, hỏi nhỏ: “Tuân trong tuân thủ viết như nào vậy?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“...”
Tô Nhất Xán lấy bút viết giúp Sầm Thì, sau đó đẩy trả lại, Sầm Thì cầm lấy nhìn nhìn, sau đó chợt dính sát vào cô, thẽ thọt hỏi: “Chỗ tạm trú phải viết địa chỉ nhà chị hả?”
Tô Nhất Xán sực nhớ ra còn phải đăng ký thông tin cá nhân, nếu giáo viên cả trường biết cô và huấn luyện viên bóng rổ sống cùng nhau chắc chết quá! Cô giật cây bút trong tay anh, viết địa chỉ nhà ba mẹ cô lên, rồi nhét lại bút vào tay anh.
Sầm Thì mặt nhăn mày nhó nói với Tô Nhất Xán: “Hay là… chị giúp em viết hết đi?”
Tô Nhất Xán xin thề trước lá cờ xã hội chủ nghĩa, hồi cô còn đi học, đứa đầu gấu nhất lớp cũng chẳng dám đường hoàng nhờ người ta viết hộ như vậy, Tô Nhất Xán cạn lời, nhìn chằm chằm Sầm Thì hơn chục giây, sau đó cầm bút lên viết, ai bảo ba mẹ đã dặn cô phải chăm sóc thật tốt cho vị tổ tông chữ Trung còn chưa viết sõi này chứ?!
Chuông điện thoại của chủ nhiệm Lương reo lên, bảo vệ nói thành viên đội bóng rổ đã tới gần đủ, hỏi bà ấy tập trung ở đâu.
Chủ nhiệm Lương cúp máy, nói với Sầm Thì và Tô Nhất Xán: “Tôi đi mở cửa giảng đường lớn trước, hai người xử lý xong thì qua đó luôn nhé.”
Tô Nhất Xán thấy chủ nhiệm Lương sắp ra ngoài, vất đống tài liệu viết sắp xong cho Sầm Thì ký tên, vội đuổi theo bà ấy. Tới hành lang, cô cất tiếng gọi chủ nhiệm Lương: “Chủ nhiệm, huấn luyện viên mới có đáng tin không ạ?”
Chủ nhiệm Lương vội đáp: “Huấn luyện viên mới do Phó hiệu trưởng Dư sắp xếp, chắc là đáng tin đấy, Phó hiệu trưởng Dư còn nói có thể đưa đội bóng rổ lọt vào top ba cấp quận trong cuộc thi mùa thu sắp tới.”
“…” Cả quận họ cộng lại cũng chỉ vẻn vẹn bốn trường cấp ba.
Tô Nhất Xán lại thắc mắc: “Cậu ấy trẻ như vậy, có kinh nghiệm huấn luyện gì được?”
Chủ nhiệm Lương trả lời: “Tôi cũng không hiểu về bóng rổ lắm, nhưng nghe ý Phó hiệu trưởng Dư, lai lịch huấn luyện viên Sầm không phải dạng vừa đâu. Mấy hôm trước, tôi gọi điện thoại với Phó hiệu trưởng Dư, ông ấy nói huấn luyện viên Sầm có thể tới trường chúng ta dẫn dắt đội tuyển bóng rổ chính là niềm vinh dự to lớn của trường ta!”
“…” Giáo viên dạy văn đúng là thích dùng biện pháp nói quá, cứ làm như sắp gặp mặt Thủ tướng chính phủ không bằng, có cần phải phóng đại tới mức ấy không?
Sau khi chủ nhiệm Lương rời đi, Tô Nhất Xán định quay về xem Sầm Thì viết lách sao rồi. Cô tới cửa văn phòng thì chạm mặt Sầm Thì, lúc nãy anh ngồi nên cô không nhận ra, giờ anh đứng trước mặt cô, bộ quần áo hôm nay trẻ trung thoải mái đượm hơi thở thể dục thể thao, dáng vẻ anh đi về phía cô trong ánh nắng quả thực rất hút mắt.
Ngặt nỗi Tô Nhất Xán chẳng thiết tha thưởng thức nhan sắc của Sầm Thì, ngẩng đầu lườm anh: “Lai lịch không phải dạng vừa đâu nhỉ? Ăn của chị, ở nhà chị, còn bắt chị đầu tắt mặt tối làm việc cho em, sao em làm được hay vậy?”
Sầm Thì nở nụ cười ngây thơ vô tội: “Chị giận hả?”
Không hỏi còn đỡ, anh vừa hỏi thế, mắt Tô Nhất Xán sắp trợn tới mức chỉ còn lòng trắng! Cô khoanh tay trước ngực, quay người định bỏ đi, Sầm Thì vòng lên trước, chắn ngay trước mặt cô, có lẽ anh sợ người khác bỗng dưng xuất hiện nên nói nhỏ hơn bình thường, giọng nói đầy từ tính ít nhiều mang ý dỗ dành: “Em có để chị đầu tắt mặt tối đâu? Em đi cùng chị suốt mà?”
“…”
Lúc cô chọn lọc số điện thoại, anh ngồi ăn cơm! Khi cô gọi điện liên lạc với phụ huynh học sinh, anh nằm ườn trên ghế sừng bò; lúc cô tìm Triệu Kỳ, cãi nhau với đám nhóc đầu gấu kia, anh đứng cạnh hóng chuyện!
Ừ thì đi cùng suốt quá trình, nhưng chỉ số tham dự bằng 0!
Tô Nhất Xán vung nắm tay đấm Sầm Thì, đương nhiên cô không đánh thật, chỉ dư dứ nắm tay rồi đấm lên ngực anh. Vì khoảng thời này đã đủ dài để đối phương phản ứng lại, Tô Nhất Xán nghĩ bụng Sầm Thì chắc chắn sẽ tránh được, nào ngờ nắm đấm của cô nện thẳng lên ngực anh nghe cái “bụp”. Sầm Thì chẳng những không tránh đi, còn hứng trọn nắm đấm của cô để cô nguôi giận, anh xoa ngực, ra chiều rất tủi thân: “Đau quá.”
Ở khoảng cách gần, mái tóc xoăn màu hạt dẻ của Sầm Thì bồng bềnh mềm mại, đường nét cằm dưới sắc nét tạo thành độ cong gần như hoàn hảo, đôi môi mỏng mang màu hồng nhuận tự nhiên, khiến người ta chợt thấy ngoan ngoãn vô cùng.
Như thể Tô Nhất Xán đang ỷ lớn bắt nạt bé vậy, cơn giận của cô bốc chốc tiêu tan, cô quay đầu, không thèm nhìn anh nữa.
Sầm Thì cúi xuống nhìn thẳng Tô Nhất Xán, anh chống một tay lên tường đầy bất đắc dĩ, từ góc này trông anh như đang bao bọc cả nửa người Tô Nhất Xán vào lòng, anh kiên nhẫn giải thích: “Mấy ngày trước em chưa nói với chị vì muốn quan sát và tìm hiểu tình hình đội bóng rổ dưới góc độ khách quan. Em cũng định nói với chị vào bữa tối qua, nhưng nghe chị bảo muốn tặng em một cú vật qua vai, em nghĩ vận động ngay sau khi ăn xong không tốt cho dạ dày, nên…”
“Nên em không thèm đề cập tới luôn, để hôm nay dành tặng chị niềm vui bất ngờ, à không phải, sự kinh hãi tột độ mới đúng?”
Nói đoạn, Tô Nhất Xán chống nạnh quay lại lườm anh: “Mà nói chứ, em có biết chơi bóng rổ không?!”
Ánh mắt Sầm Thì nhìn Tô Nhất Xán trong vắt, giọng nói cũng chân chất sạch sẽ: “Biết chút chút.”
“Biết chơi bóng rổ không đồng nghĩa với việc có thể dẫn dắt đội tuyển bóng rổ, em có kinh nghiệm huấn luyện đổi tuyển không?”
Sầm Thì ăn ngay nói thật: “Không có.”
Tô Nhất Xán suýt nữa tắc thở, lãnh đạo trường rốt cục tìm được huấn luyện viên bóng rổ này ở xó xỉnh nào vậy? Như này chẳng khác nào làm lỡ dở học sinh!
Sầm Thì lại cười với Tô Nhất Xán: “Dù sao huấn luyện viên trước kia của trường chị cũng chẳng ra sao mà vẫn trụ được ba năm, thêm em vào cũng không mất miếng thịt nào, đợi em lĩnh lương sẽ chia cho chị một nửa.”
“? ? ?” Tô Nhất Xán nhìn anh với vẻ hỏi chấm.
Ánh mắt Sầm Thì lấp lánh, nói như đang ám chỉ: “Chị thay em làm việc, em chia một nửa lương cho chị là điều nên làm, cũng tại trời nóng quá mà.”
“…” Tô Nhất Xán cảm giác bị anh nói đểu.
Đúng lúc này, Triệu Kỳ chạy lên thông báo có thể bắt đầu cuộc họp, trùng hợp làm sao, cậu ấy bắt gặp cảnh Sầm Thì cúi người cụp mắt, ngoan ngoãn nói chuyện với Tô Nhất Xán. Ấn tượng của Triệu Kỳ về Sầm Thì chẳng khác gì ác ma. Lần đầu thấy ác ma mỉm cười với người khác, Triệu Kỳ bị dọa hết hồn, hơn nữa anh còn chống một tay lên tường, cố ý cúi mình để cao ngang Tô Nhất Xán, còn cô Tô thì khoanh hai tay trước ngực, sắc mặt lạnh lùng.
Sao trông giống hệt bạn trai dỗ dành bạn gái đang giận vậy? Triệu Kỳ nghệt mặt ra nhìn, dù sao thì cậu ấy cũng nghe nói cô Tô có bạn trai đã yêu nhau nhiều năm, còn sắp kết hôn nữa, nhưng nhìn tình cảnh hiện giờ, Triệu Kỳ không dám đoán, càng chẳng dám hỏi, chỉ dám căng mắt ra nhìn.
Sầm Thì phát hiện ra Triệu Kỳ trước, anh nhanh chóng đứng thẳng người, lui về sau một bước, kéo dãn khoảng cách với Tô Nhất Xán, trông như chưa có gì xảy ra hết.
Bấy giờ Tô Nhất Xán mới nghiêng đầu nhìn qua, Triệu Kỳ nghĩ bụng: chỉ cần mình không xấu hổ, người xấu hổ sẽ là người khác! Cậu ấy nói với Tô Nhất Xán như thường: “Chủ nhiệm Lương bảo có thể bắt đầu rồi ạ.”
Sau đó Triệu Kỳ nhìn Sầm Thì, chào anh: “Ôi, anh cũng tới ạ?”
Tô Nhất Xán liếc xéo Triệu Kỳ, còn nhắc nhở cậu ấy: “Đừng mang mấy chiêu trò ngoài xã hội vào trường, về sau nhìn thấy thầy ấy, em phải gọi là huấn luyện viên!”
“? ? ?” Đầu Triệu Kỳ bị dấu hỏi chấm lấp đầy, mặt dại ra, hai con mắt sắp rơi cả ra ngoài.
Tới khi Sầm Thì tiến vào giảng đường lớn, bước lên bục giảng, Triệu Kỳ vẫn đang trong trạng thái chết máy, thế này là thế nào? Đồ ác ma bẻ gãy cánh tay người khác không chớp mắt chẳng những là con giáp thứ mười ba của cô Tô, giờ còn kiêm luôn chức huấn luyện viên đội bóng rổ trường cậu ấy ư? Giờ phút này Triệu Kỳ chỉ muốn hỏi một câu: khoản tiền đã chốt lúc trước còn tính không?
Không thể không nói, dưới sức mạnh của đồng tiền, Triệu Kỳ triệu tập được tất cả các thành viên trong đội bóng rổ có mặt. Đây là chuyện trước nay chưa từng có, bình thường thành viên đội bóng rổ chưa bao giờ đi tập đầy đủ, hôm nay bạn này bận, ngày mai bạn kia đi muộn về sớm, còn cả hai thành viên thuộc thành phần suốt một học kỳ không thấy bóng dáng! Nhưng hôm nay, không chỉ các tuyển thủ dự bị có mặt đầy đủ, thậm chí hai thành viên mất tích cũng đã xuất hiện, như thể sợ thiếu một người sẽ ít đi một trăm tệ tiền hoa hồng! Nói tóm lại, đây là lần đầu tiên trong lịch sử, cả mười hai thành viên của đội bóng rổ trường trung học phổ thông số 2 Phượng Nam ngoan ngoãn có mặt đầy đủ trong giảng đường.
Nhưng, sau khi thấy huấn luyện viên mới, tư thế ngồi ngay ngắn của các em ấy tức thì loạn hết lên.
Vốn là đội ngũ được tạo thành từ đám học sinh hư thường xuyên không tuân thủ kỷ luật nhà trường, giờ thấy huấn luyện viên mới trẻ măng, khi bước vào giảng đường còn nở nụ cười lịch sự với mọi người, trông hiền lành tốt tính cực kỳ, nên các thành viên trong đội bóng rổ chẳng coi ra gì luôn.
Bởi vậy, khi Sầm Thì bước lên bục giảng, phía dưới bắt đầu mất trật tự, nào là túm tụm vào nói chuyện, cười đùa ồn ào, thậm chí còn có đứa cởi giày ném vào bạn học khác.
Sầm Thì cứ thế đứng trên bục giảng trọn vẹn hai phút đồng hồ, anh nhìn đám nhóc ngồi ngang dọc không nghiêm chỉnh bên dưới, rõ ràng là một cuộc họp, giờ đây đã thành cảnh giày dép tung bay đầy giảng đường, Sầm Thì trầm ngâm.
Chủ nhiệm Lương muốn đám nhóc này giữ gìn trật tự, nhưng chẳng ai thèm để ý tới bà ấy.
Tô Nhất Xán thường xuyên tiếp xúc với mấy đứa học sinh hư, ít nhiều cũng nắm bắt được tâm lý của bọn nhóc. Nếu hôm nay huấn luyện viên mới tới là người lớn tuổi, bọn nhóc còn nhịn được một lát, im lặng nghe huấn luyện viên nói vài câu.
Nhưng Sầm Thì chẳng những trẻ măng, mà khi anh đứng trên bục giảng, chiều cao vượt trội so với tất cả mọi người, ngoại hình còn đẹp trai sáng sủa, thế là sự hiếu thắng chẳng biết ở đâu ra của đám thanh niên đang độ trẻ trâu này bỗng trỗi dậy. Quan sát những trường hợp học sinh nam chuyển tới trường họ từ trước đến giờ là biết, chỉ cần ngoại hình sáng sủa, đẹp trai, cao ráo, chắc chắn sẽ bị bọn nhóc này cô lập, bắt nạt một lượt. Mấy thằng nhóc này chỉ sợ thiên hạ không loạn thôi!
Tô Nhất Xán chậm rãi đứng dậy, nói với đám nhóc: “Có cần tôi, chủ nhiệm Lương và huấn luyện viên Sầm ra ngoài trước, nhường lại không gian cho các anh chuyện trò xong xuôi, chúng tôi mới quay lại bắt đầu chủ đề chính không?”
Một số thành viên trong đội bóng rổ là học trò của Tô Nhất Xán, vài người còn lại tuy không phải học sinh của cô nhưng cũng biết tiếng cô. Bình thường cô Tô ở trường không bao giờ cười đùa với học sinh, học sinh hư đến mấy cũng không dám chọc vào cô.
Nghe Tô Nhất Xán nói vậy, đám học sinh mới lần lượt im lặng, Tô Nhất Xán giới thiệu một cách ngắn gọn: “Huấn luyện viên Phạm bận việc gia đình, sau này không dẫn dắt các em nữa, chắc hẳn các em đã biết chuyện này. Còn đây là huấn luyện viên mới của đội tuyển bóng rổ, họ Sầm. Sau này, các em hãy gọi thầy ấy là huấn luyện viên Sầm, tiếp đây, huấn luyện viên Sầm sẽ tiến hành một cuộc họp nhanh với mọi người.”
Tô Nhất Xán đưa mắt ra hiệu cho Sầm Thì, tỏ ý đã giúp anh khống chế bọn nhóc rồi, giờ tới lượt anh phát huy.
Ánh mắt Sầm Thì quét qua gương mặt từng học sinh, nhưng câu đầu tiên anh nói ra lại là: “Đội bóng rổ của các em có tên không?”
Triệu Kỳ lắc đầu đầu tiên.
Sầm Thì hỏi tiếp: “Vậy bình thường lúc ra ngoài thi đấu, đội các em dùng tên gì?”
Phía dưới bỗng vang lên tràng cười khúc khích, sau đó, một cậu nhóc đô con chất phác gào lên: “Huấn luyện viên ơi, bọn em chưa ra ngoài thi đấu bao giờ!”
“…”
Một cậu học sinh gầy còm, nhỏ người mặc áo ba lỗ bỗng lên tiếng: “Có đó, đội chúng ta có tên mà?”
Nói đoạn, cậu học sinh áo ba lỗ lại huýt sáo, sau đó khắp giảng đường lớn bỗng vang lên tiếng kêu chấn động màng nhĩ của cậu ấy: “Đội ‘chim trên cây thành đôi thành cặp’.”
Tô Nhất Xán chỉ biết chán nản đỡ trán, bình thường, mấy lớp cô dạy cùng lắm chỉ có hai tới ba thành phần cá biệt không muốn học hành, có lúc cô phải dùng những biệt pháp đặc biệt để chấn chỉnh lại kỷ luật, giờ trước mắt cô là cả tập thể các thành phần cá biệt, cứ đà này sớm muộn gì bọn nhóc cũng phá banh trường!
Còn chưa bắt đầu tập huấn, cô đã thấy mồ hôi lạnh ròng ròng thay Sầm Thì rồi!