Kịch tính

Bảy giờ sáng hôm sau, các thành viên đội bóng rổ tập trung đúng giờ tại cổng trường. Xe buýt xuất phát lúc bảy giờ rưỡi để đến khu huấn luyện.
 
Sầm Thì đặt hành lý của Tô Nhất Xán và anh xuống trước, sau đó nói với cô: “Trời nóng lắm, chị lên xe đợi em đi.”
 
Vì vậy Tô Nhất Xán lên xe buýt trước tận hưởng điều hòa mát lạnh. Cô nhìn Sầm Thì cầm bảng điểm danh đứng ở dưới đếm số người. Những người đến đều ký tên trước mặt anh. Sau ô ký tên có một chỗ trống yêu cầu mọi người điền tên đội mà họ đã nghĩ ra tối qua.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Tô Nhất Xán quan sát một lúc, thấy có một nửa số người không mặc đồng phục bóng rổ, nhưng Sầm Thì cũng không nói gì.
 
Các thành viên đội bóng rổ lục tục lên xe, khi nhìn thấy Tô Nhất Xán, họ đều cung kính chào hỏi: “Chào cô Tô ạ.”
 
Tô Nhất Xán gật đầu chào bọn họ. Bảy giờ rưỡi, Sầm Thì thu bảng điểm danh và lên xe nói với tài xế: “Đi thôi.”
 
Tô Nhất Xán nhắc anh: “Còn một bạn nữa chưa đến.”
 
Sầm Thì bình thản nói: “Không đợi nữa, sau khi tập huấn xong, Triệu Kỳ sẽ làm thủ tục cho học sinh này rời đội.”
 
Bỗng chốc, bầu không khí náo nhiệt trong xe trở nên im lặng. Triệu Kỳ có chút khó xử nói: “Hoàng Chí Cương là tiền đạo chính của chúng ta mà.”
 
Ý cậu ấy là, nếu sa thải người này, đội sẽ không đủ cầu thủ chủ lực, còn thi đấu gì nữa?
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ai ngờ Sầm Thì chỉ “Ồ” một tiếng nhạt nhẽo rồi ngồi xuống bên cạnh Tô Nhất Xán. Triệu Kỳ và bọn họ nhìn nhau, cảm thấy vị huấn luyện viên này có vẻ như không nghe hiểu tiếng người.
 
Sau khi xe khởi hành, Tô Nhất Xán lấy bảng điểm danh từ tay Sầm Thì, xem những cái tên mà mấy đứa nhãi ranh này nghĩ ra tối qua. Không xem thì thôi, vừa xem xong, Tô Nhất Xán suýt phun máu.
 
Nào là “Thiết Lang chiến giáp mỹ miều nhất”, “Ngũ kiếm khách tất thắng”, “Nicholas siêu phi thường”, “Anh em liên hoàn”, “Đội trẻ trâu trường cấp ba Phượng Nam”, “Đội Phượng Khê Bá Đạo Ngầu Lòi Đẹp Trai Ngời Ngời”...

 
Tô Nhất Xán không biết mấy đứa này nghĩ ra những cái tên xấu hổ như vậy bằng cách nào? Chỉ nhìn thôi đã thấy nhức mắt, cô vội vàng ném bảng điểm danh cho Sầm Thì và khuyên nhủ một cách chân thành: “Thật ra chị nghĩ nếu em thực sự muốn kiếm một công việc để kiếm tiền, em hoàn toàn có thể dựa vào ngoại hình để kiếm sống đó.”
 
Sầm Thì liếc nhìn cô một cách kỳ quặc: “Chị muốn bán em sao?”
 
“... Em nghĩ gì vậy? Ý chị là, em chỉ cần đi làm người mẫu ảnh, chụp vài tấm ảnh cũng tốt hơn là dẫn dắt mấy đứa nhỏ này.”
 
Sầm Thì cúi đầu cười nói: “Được rồi, nếu ở đây có cách kiếm tiền kiểu này thì có thể giới thiệu cho em.”
 
“...”
 
Khu huấn luyện được xây dựng trên núi, không khí trong lành, phong cảnh đẹp, một nhóm thanh niên ra ngoài đi dạo giống như đang đi dã ngoại, vừa đi trên đường núi vừa hưng phấn hò hét, tiếng ồn ào khiến Tô Nhất Xán đau đầu, cảm thán mấy đứa này hăng như được tiêm máu gà.
 
Mười giờ, xe đã đến khu huấn luyện, là sân tập phát triển quy mô lớn trong thung lũng, họ thuê một tòa nhà ký túc xá hai tầng và sân chơi bóng rổ ngoài trời.
 
Vừa xuống xe, mấy thằng nhóc đã khoác tay nhau, nóng lòng muốn nhanh chóng chạy đến ký túc xá xem sẽ như thế nào.
 
Kết quả là Sầm Thì không đưa mọi người về trước mà yêu cầu mọi người mang theo hành lý tập trung tại sân vận động.
 
Lúc đó đã gần trưa, ánh nắng mặt trời chiếu xuống càng lúc càng oi bức. Sầm Thì bảo mọi người xếp thành một hàng, đặt hành lý sau lưng. Các thành viên đội bóng rổ cười đùa ồn ào, đứng lộn xộn.
 
Sầm Thì âm thầm đánh giá chiều cao của họ, hệt như đang đi tàu lượn siêu tốc vậy, cao thấp lộn xộn không nói, còn có người chỉ cao hơn một mét sáu một chút.
 
Anh nghiêng đầu, nói với Tô Nhất Xán: “Chậc, nhìn chiều cao này đi, không biết tưởng là đội bóng đá ấy chứ!”
 
Tô Nhất Xán lại không quan tâm: “Cầu thủ Spud Webb, còn có Miyagi Ryota cũng không cao mà.”

 
“... Miyagi Ryota và “Khoai tây” đều cao 1m69, hơn nữa “Khoai tây” có thể bật cao lên tới một mét ba.”
 
Nói xong, anh quay sang cậu nhóc thấp bé kia rồi nói: “Này em, nhảy thử xem nào.”
 
Tên nhóc lùn nhìn trái nhìn phải, thấy mọi người đang trêu chọc, cậu ta còn làm động tác chạy đà, cố gắng dùng sức bật lên.
 
Sau đó hả? Chẳng có sau đó luôn. Tô Nhất Xán chỉ cảm thấy như có một đàn quạ bay qua đầu, cú nhảy của anh chàng này cũng chẳng cao hơn đứng yên là bao.
 
Sầm Thì mím môi, giọng điệu khô khốc: “Về đội ngũ đi.”
 
Mấy anh chàng bên cạnh xông lên, dìu tên lùn dậy, trông còn khá vui vẻ, hoàn toàn không thấy việc kiểm tra của huấn luyện viên có bất kỳ áp lực nào với họ.
 
Sầm Thì nhìn Triệu Kỳ, nói: “Hôm qua tôi đã nói những thứ nào không được phép mang theo, bây giờ em kiểm tra từng người, đặt những thứ vi phạm quy định ra chỗ đất trống bên kia.”
 
Mọi người thấy huấn luyện viên tính làm thật thì bắt đầu bí xị kêu ca, song Sầm Thì không quan tâm đến lời phàn nàn của họ, anh khoanh tay đứng yên, nhìn mọi người với ánh mắt lạnh lùng.
 
Mọi người vốn tưởng Triệu Kỳ chắc chắn sẽ là người đầu tiên nhảy lên phản đối, nhưng không ngờ rằng cậu ấy lại là người đầu tiên đứng ra, chủ động mở ba lô của mình cho Sầm Thì xem, nói: “Huấn luyện viên, em không mang theo thứ gì không được phép mang ạ.”
 
Sau đó, cậu ấy bắt đầu lần lượt kiểm tra hành lý của mọi người giống như một công nhân gương mẫu, thao tác của cậu ấy khiến các đồng đội ngơ ngác, cảm thấy Triệu Kỳ hôm nay như bị ma nhập.
 
Chẳng mấy chốc, một đống đồ đã được đặt trên khoảng đất trống bên phải, máy chơi game, ipad, ván trượt, khoai tây chiên, que cay, nước uống Wahaha, thậm chí còn có một nam sinh mang nguyên một bộ trang điểm tới.
 
Sầm Thì nhìn chiếc hộp trang điểm với đầy đủ các loại mỹ phẩm, rồi nhìn lại chủ nhân của chiếc hộp trang điểm, một nam sinh với mái tóc mái chải chuốt gọn gàng, thoa keo xịt tóc và kẻ eyeliner, trông rất nữ tính, tên là Miêu Anh Âm, cái tên cũng mang âm hưởng nửa người nửa yêu, bị thu hồi hộp trang điểm còn tỏ ra tức giận nữa chứ.
 

Sau khi kiểm tra xong xuôi, mấy đứa nhóc bị phơi nắng sắp héo úa bắt đầu ồn ào: “Huấn luyện viên Sầm, chúng em có thể về ký túc xá được chưa ạ?”
 
Sầm Thì gật đầu: “Những người mặc đồng phục thì quay về cất đồ đạc đi, những người chỉ mặc áo hoặc quần đồng phục sẽ chạy quanh đây năm vòng, còn những người không mặc đồng phục sẽ chạy vòng quanh mười vòng.”
 
“...” Mẹ nó? Thầy nghiêm túc đó hả?
 
Lúc này, mọi người mới lờ mờ nhận ra rằng vị huấn luyện viên trẻ tuổi vui vẻ trong buổi họp ngày hôm qua có thể không hiền hòa như họ tưởng.
 
Tất cả đều nhìn về phía Triệu Kỳ với vẻ mặt đầy nghi vấn. Triệu Kỳ vẫn mặc bộ đồ bóng rổ màu vàng chỉnh tề, kéo vali, cười một cách cợt nhả với những người không mặc đồng phục: “Bắt đầu với một con chó, trang bị toàn bộ dựa vào may mắn, chia buồn với anh em, tớ xin phép đi trước nha.”
 
Sầm Thì quay sang nhìn Tô Nhất Xán rồi nói: “Chị dẫn mấy đứa này về ký túc xá cất đồ đi.”
 
Tô Nhất Xán hỏi: “Còn em thì sao?”
 
“Bài học đầu tiên, phải dạy cho bọn họ biết thế nào là tinh thần trách nhiệm.”
 
...
 
Mười một người, sáu người không mặc đồng phục đàng hoàng, những người khác vừa đi thì bọn họ đã bắt đầu phàn nàn, đặc biệt là Miêu Anh Âm, có lẽ vì mồ hôi làm nhòe eyeliner, lúc này cậu ấy đang dùng ánh mắt căm phẫn nhìn chằm chằm Sầm Thì.
 
Sầm Thì vẫn không vội vàng, giơ tay nhìn đồng hồ thể thao trên cổ tay, thong thả nói: “Tiếp tục đi, mười một giờ rưỡi ăn cơm, ai chạy xong trước thì đi ăn trước, tốc độ chậm không ăn được thì đừng trách tôi không nhắc nhở các em, trong núi này không có siêu thị hay cửa hàng tạp hóa nào đâu.”
 
Miêu Anh Âm tức giận quay người định đi ra khỏi khu huấn luyện, Sầm Thì ngẩng cằm nhìn cậu ấy, dõng dạc nói: “Xe buýt đã quay đầu về thành phố rồi. Nếu em đi thẳng từ đây ra khỏi núi liên tục không nghỉ, vượt qua hai ngọn núi thì chắc là trước khi mặt trời lặn có thể ra khỏi thị trấn này, mà điều kiện đầu tiên là em không được lạc đường.”
 
Miêu Anh Âm nghe vậy thì hoảng đến độ suýt chút nữa bật khóc, mấy cậu nhóc bên cạnh vội vàng kéo cậu ấy lại rồi khuyên nhủ: “Quên đi, chạy thôi.”
 
Sau khi có hai người di chuyển thì những người khác cũng bắt đầu chạy. Miêu Anh Âm nhìn chằm chằm vào Sầm Thì với vẻ oán giận và miễn cưỡng đi theo phía sau đội. Sầm Thì khoanh ngực đứng giữa sân thể dục, phơi nắng cùng mọi người.
 
Đến khi sáu người chạy xong, thu dọn hành lý phóng tới nhà ăn thì mọi người cũng đã bắt đầu ăn, Sầm Thì ngồi xuống ăn hai miếng, nhưng sắc mặt không được tốt lắm, cơm vẫn chưa chín. Khẩu phần ăn cũng không nhiều, tổng cộng chỉ có mười món, trong số các loại rau còn có canh rau cải và thịt heo xé mù tạt, thịt heo xé cơ bản là loại mỏng dính.
 
Món thịt viên om là thứ duy nhất khiến mấy đứa nhóc này quan tâm, làm không hơn không kém, vừa vặn mười hai viên. Vì sáu đứa nhóc kia đến muộn nên không còn đủ thịt viên trên đĩa, đồ ăn thừa còn lại cũng không nhiều. Sầm Thì ăn hai miếng cơm thì không đụng đũa nữa, liếc nhìn Tô Nhất Xán. Cô dường như đã dừng lại từ lâu, đang ngồi cúi đầu nhìn điện thoại. Thấy anh liếc cô một cái ra hiệu đứng dậy, Tô Nhất Xán cất điện thoại rồi đi theo anh ra ngoài.

 
Vừa bước ra khỏi nhà ăn, Sầm Thì đã lên tiếng phàn nàn: “Cơm ở đây tệ thật.”
 
Tô Nhất Xán tỏ vẻ đã quen với chuyện này: “Học phí đã bị cắt giảm một nửa, mỗi người bốn trăm tệ bao ăn ở trong nửa tháng, trường không bắt chúng ta ăn bánh mì là đã tốt lắm rồi, còn cho ăn cả thịt băm là ơn huệ ngát trời.”
 
Giọng điệu của cô xen chút trêu chọc, như thể đây không phải là lần đầu tiên nhà trường làm chuyện này.
 
Trước cửa nhà ăn không có lấy một bóng cây, ánh nắng mặt trời chiếu thẳng xuống, chói đến mức khiến Tô Nhất Xán phải nheo mắt. Sầm Thì bước một bước, di chuyển đến trước mặt cô, che bớt ánh nắng gay gắt. Bóng hình cao lớn của anh phủ lên người Tô Nhất Xán, tạo ra một bóng râm tạm thời. Có lẽ do đứng gần, giọng nói của anh như một làn gió mát xua tan đi cái nóng mùa hè, nhẹ nhàng hỏi: “Chị ăn no chưa?”
 
Tô Nhất Xán chưa kịp trả lời thì đã có một bạn học sinh từ trong nhà ăn đi ra, Sầm Thì dừng câu chuyện lại, cùng mọi người vào nhà ăn để nói chuyện.
 
Sau khi ăn xong, Sầm Thì yêu cầu mọi người bỏ phiếu kín cho tên đội bóng đã được đề xuất vào sáng nay. Điều bất ngờ là cái tên “Đội Phượng Khê Bá Đạo Ngầu Lòi Đẹp Trai Ngời Ngời” đã được bầu chọn với số phiếu cao nhất, trở thành tên đội bóng mà mọi người muốn đề xuất.
 
Tô Nhất Xán ngồi ở hàng ghế cuối, khóe miệng giật giật, nhất thời không muốn thừa nhận đây là học sinh của mình.
 
Nhưng điều khiến cô kinh ngạc hơn là Sầm Thì gật đầu, sau đó ngầm đồng ý cái tên này mà không nói một lời phản đối nào. Tô Nhất Xán bắt đầu hoài nghi nhân sinh, không biết có phải do giữa cô và mấy đứa nhỏ này đã có khoảng cách thế hệ rồi hay không?
 
Sau khi tan họp, Sầm Thì nói với Tô Nhất Xán vừa đứng dậy: “Cô giáo Tô ở lại một chút nhé.”
 
Tô Nhất Xán ngồi xuống vị trí của mình, cầm điện thoại lướt web chờ anh. Một lúc sau, cô dường như ngửi thấy mùi thơm gì đó, có lẽ do không ăn gì nên ngửi thấy gì cũng thấy thơm. Sau đó, một cái bóng phủ xuống trước mặt cô, khi cô ngẩng đầu lên thì được Sầm Thì cúi người nhét vào tay cô một túi nilon, bên trong là một cái bánh bao nóng hổi.
 
Tô Nhất Xán nhìn chiếc bánh bao trong tay, ngạc nhiên hỏi anh: “Ở đâu ra thế?”
 
Sầm Thì trả lời một cách lém lỉnh: “Đến nhà bếp dùng nhan sắc đổi lấy, ăn xong thì chị về đi.”
 
Nói rồi anh quay người bước ra ngoài, Tô Nhất Xán nhìn theo bóng lưng của anh, hỏi: “Chỉ một cái thôi à? Em không ăn ư?”
 
Sầm Thì không quay đầu lại, đáp: “Em không đói.”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận