Buổi huấn luyện chiều vừa bắt đầu, Sầm Thì đã tiến hành kiểm tra thể lực của từng người trong đội, các số liệu đều được anh cẩn thận tỉ mỉ ghi vào sổ, Tô Nhất Xán đặt hai tay sau lưng lén liếc mắt nhìn sang, toàn bộ nội dung anh ghi vào sổ đều được viết bằng tiếng Anh, chằng chịt chữ, mặc dù chữ Trung Sầm Thì viết khó có thể nào diễn tả được, nhưng chữ tiếng Anh của anh lại vô cùng ngay ngắn, từ nét đầu tới nét cuối, mạch lạc trôi chảy, nhưng mà.... Cô không hiểu một từ nào cả.
Sau khi kiểm tra thể lực xong, Sầm Thì chia mọi người thành ba tổ rồi chính thức bắt đầu nội dung huấn luyện.
Mặc dù thời tiết trên núi không nóng bức như trong thành phố, nhưng đối với mấy chàng trai chưa từng chịu khổ, ánh mặt trời nóng rực vào ban ngày vẫn là điều vô cùng khổ sở.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thật ra lúc đội bóng rổ huấn luyện, Tô Nhất Xán gần như không có chuyện gì để làm cả, nhưng cô về ký túc xá nằm thì cũng không hay lắm, cho nên cùng đứng dưới nắng với bọn họ, thỉnh thoảng sẽ hỗ trợ Sầm Thì tính giờ, hoặc là làm người giám sát.
Lúc khoảng hơn bốn giờ chiều, mọi người đều đã ướt đẫm mồ hôi vì nóng. Trong lúc nghỉ ngơi năm phút, Sầm Thì quay đầu lại thấy Tô Nhất Xán đang cầm bảng viết che đầu, anh xoay người chớp mắt nhìn cô một cái, dùng giọng nói khẽ không để ai nghe thấy gọi cô một tiếng: “Chị ơi.”
Tô Nhất Xán theo bản năng liếc nhìn học sinh phía xa, Sầm Thì thấy vẻ mặt cô căng thẳng, bóng dáng vốn dĩ đang lạnh lùng dưới ánh mặt trời đột nhiên nở nụ cười. Lúc này Tô Nhất Xán mới phát hiện anh có răng nanh, bình thường không quá rõ ràng, lúc tắm mình dưới ánh mặt trời không hề có tính công kích mà như chú sói con ngoan ngoãn.
Sầm Thì thấp giọng nói với cô: “Điện thoại em hết pin, chị về ký túc xá sạc pin giùm em được không?”
Tô Nhất Xán đưa tay về phía anh: “Trước mặt học sinh phải gọi chị là cô Tô.”
Sầm Thì đưa điện thoại cho cô: “Cảm ơn cô Tô, sạc xong chị cứ trực tiếp tới nhà ăn, lát nữa em dẫn bọn họ qua đó.”
Thế nên Tô Nhất Xán cầm điện thoại Sầm Thì quay về ký túc xá, cuối cùng cũng cảm thấy mát mẻ hơn nhiều, cô uống một ngụm nước lớn, rửa mặt, tìm đồ sạc giúp anh. Sau khi cắm sạc mới phát hiện điện thoại của anh vẫn còn hơn một nửa pin, nhưng vì đã đi đường dài quay về rồi, cô cũng nghỉ ngơi một lúc.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trước giờ cơm tối, lúc cô tới nhà ăn vẫn chưa thấy bọn họ tới, đợi một hồi mới thấy một đám nhóc bình thường hay cãi cọ ồn ào, lúc này lại ủ rũ cụp đuôi như củ cải héo.
Còn Sầm Thì cả buổi chiều đều không hề nghỉ ngơi, thật sự tiêu hao rất nhiều thể lực, nhưng lúc này lại trông không hề mệt mỏi, đi phía sau mọi người.
Tô Nhất Xán thấy anh tới gần thì đưa điện thoại di động cho anh: “Vẫn còn rất nhiều pin mà em kêu chị đi sạc.”
Sầm Thì thuận tại nhận lấy rồi nhét vào túi quần, cười rạng rỡ: “Vậy sao?”
Nói xong liền bước vào nhà ăn, Tô Nhất Xán ngẩn ngơ nhìn chằm chằm bóng dáng anh, đột nhiên cảm thấy chẳng lẽ em trai này đang tìm cớ để cô quay về hóng mát chứ?
Bữa tối, Tô Nhất Xán nói không sai, một nồi lớn màn thầu trắng được đem ra, vốn dĩ ban ngày tập luyện đã đủ tiêu hao thể lực, buổi trưa ít nhiều gì cũng có thịt viên và mấy món mặn, tới tối thì đùi gà lại giống như chân người lùn, mấy cậu nhóc đều than trời oán đất.
Ngày đầu tiên nên mọi người vẫn chưa quen với huấn luyện cường độ cao như thế, vì vậy sau khi cơm nước xong Sầm Thì cũng không sắp xếp làm thêm gì nữa, để mọi người quay về ký túc xá lấy quần áo tới nhà tắm tắm rửa, nghỉ ngơi sớm một chút.
Còn bảo Triệu Kỳ phân phát khoai tây chiên và que cay Wahaha mà mọi người đã mang tới.
Nhà tắm công cộng nằm ở phía đông năm ký túc xá, muốn qua đó phải đi qua một con đường nhỏ u ám, cách con đường đó không xa còn có một hồ nước sâu không thấy đáy, nhà tắm được một bức tường chia ra làm nhà tắm nam và nhà tắm nữ, chẳng qua lần này nhóm bọn học chỉ có một mình Tô Nhất Xán là nữ.
Sau khi cô cầm quần áo đi theo một đám nhóc đang rượt đuổi đánh ồn ào thì mới một mình bước vào nhà tắm nữ.
Nhà tắm nữ trống trải rộng rãi, gạch men sứ màu trắng trên tường đã có hơi ố vàng qua năm tháng, hơn nữa vỏ ngoài đèn trần đã bị phủ một lớp bụi thật dài, khiến ánh sáng trong cả nhà tắm trông rất không có cảm giác như ở trần gian.
Cũng may Tô Nhất Xán dũng cảm, sau khi tuần tra một vòng thấy không có ai, cô mới cởi quần áo đi tới chỗ vòi hoa sen, lúc cô nhắm hai mắt quay người rửa sạch bọt biển trên đầu, hình như cô nghe thấy một tiếng gì đó cực kỳ nhỏ phát ra bên trong nhà tắm nữ, cô lập tức tắt vòi hoa sen, lau mặt quay đầu lại nhìn, nhà tắm nữ trống trải có các phòng nằm xếp cạnh nhau, không có bất kỳ động tĩnh nào, nhưng tâm lý ngầm sợ hãi này lại khiến cô càng lúc càng không thoải mái.
Cho dù Tô Nhất Xán đã tăng nhanh tốc độ tắm rửa, nhưng cuối cùng vẫn chậm hơn đám nhóc kia. Bọn nhóc tùy tiện vọt vào một lúc là đã trở về, đợi tới khi Tô Nhất Xán bước ra khỏi nhà tắm, bên ngoài nhà tắm tối đen như mục, đoạn đường nhỏ đi tới ký túc xá không có lấy một chiếc đèn đường, dù cô đã một mình ở khu phố cũ hàng năm trời, lá gan cũng lớn hơn, nhưng vẫn khó tránh khỏi có cảm giác rợn người.
Đúng lúc này, cô mơ hồ nghe thấy tiếng nước chảy trong nhà tắm nam, cô bước tới cửa nhà tắm nam rồi nói vọng vào bên trong: “Còn ai đang tắm không?”
“...” Tiếng nước bên trong bị tắt đi, trả lời lại cô là một khoảng lặng.
Tô Nhất Xán lại gân cổ lên hô: “Có ai ở bên trong không?”
Không bao lâu sau, một bóng người cao lớn bước ra từ bên trong, Sầm Thì mặc áo thun quần thể thao, tóc ướt sũng vẫn còn nhỏ giọt, anh thấy Tô Nhất Xán ôm quần áo đứng trước cửa nhà tắm nam thì có hơi khó hiểu: “Tắm xong rồi sao không quay về?”
Tô Nhất Xán quay đầu lại, ngượng nghịu nói: “Về chung đi.”
Sầm Thì xoay người đi lấy đồ rồi đi tới cạnh cô, cười nói: “Chẳng lẽ cô Tô đang sợ hãi sao?”
Tô Nhất Xán lập tức liếc mắt quát anh: “Làm gì có? Chị chỉ đang lo lắng em sợ tối, đợi em đi chung thôi.”
“Vậy cảm ơn chị.”
“Khách sáo rồi.”
Sáng sớm ngày hôm sau, đúng sáu giờ rưỡi thức dậy, bảy giờ rưỡi đã bắt đầu giãn cơ làm nóng người, không có ai ngủ nướng, không phải là do mọi người qua tích cực, mà là sợ ngủ dậy tới nhà ăn không còn đồ để ăn.
Nội dung huấn luyện ngày hôm sau vẫn vô cùng khô khan, ngoại trừ chạy bộ, nhảy squat chính là một vài bài huấn luyện nhịp chân cơ bản, qua hai ngày, mọi người không được chạm vào bóng rổ nên khó tránh khỏi lén lút oán trách.
Lúc Tô Nhất Xán và Sầm Thì từ nhà ăn trở về ký túc xá, đúng lúc bắt gặp mấy cậu nhóc đứng phía sau ký túc xá nói: “Nếu sớm biết là như vậy, có cho tớ 400 tớ cũng không tới.”
Một người khác nói tiếp: “Thật sự cho rằng mình là lãnh đạo mà, kiểu người như anh ta, tao đấm một đấm là có thể hạ gục rồi, tụi bây có tin không?”
Một tên răng hô thần bí nói: “Nếu không như vậy đi, nếu ngày mai anh ta còn bắt chúng ta chạy hai mươi vòng nữa, chúng ta cùng nhau quậy, dù sao mình cũng đông người, sợ gì anh ta chứ?”
Tô Nhất Xán nghe thấy vậy, vừa định qua đó răn dạy thì khuỷu tay bị Sầm Thì kéo lại, cô quay đầu lại nhìn, Sầm Thì lắc đầu với cô, sau đó kéo cô trở về ký túc xá từ đường bên kia.
Tô Nhất Xán thấy Sầm Thì cúi đầu đi cả một đường, đột nhiên có hơi đồng cảm với anh, bèn an ủi: “Đừng để trong lòng, mấy thằng nhóc đó có giáo viên nào mà chúng nó chưa từng mắng đâu? Nếu ngày mai bọn nó thật sự dám gây chuyện, chị dạy dỗ bọn nó giúp em.”
Sầm Thì ngẩng đầu, đôi mắt màu trà ẩn chứa ánh sáng u ám, nhìn chằm chằm cô nói: “Được.”
Tô Nhất Xán lập tức cảm thấy may mắn khi cô đã tới, nếu cô không tới thì đứa nhóc này phải làm sao đây? Bản thân cậu cũng chỉ lớn hơn đám học sinh cấp ba đó ba bốn tuổi, làm sao quản được?
Giống như thỏa thuận từ tối hôm trước của mấy người này, sáng sớm ngày thứ ba, vừa huấn luyện xong, các tổ đã tập hợp lại với nhau, tên răng hô ồn ào nói: “Huấn luyện viên Sầm, thầy đang chơi chúng em đấy à? Huấn luyện cả ngày trời mà còn chẳng được sờ vào quả bóng rổ, thế thà tham gia đội điền kinh đi cho rồi.”
Khi đã có một người đứng ra nói, càng lúc càng có nhiều người bắt đầu oán giận: “Đúng vậy huấn luyện viên, nào có ai huấn luyện giống như thầy chứ, huấn luyện viên trước đây của bọn em còn dạy bọn em cách dẫn bóng và ném bóng, phương pháp của thầy sai rồi.”
Mấy nam sinh vốn đang tập luyện cũng bắt đầu tụ lại, Tô Nhất Xán bèn hét to: “Vậy sao huấn luyện viên trước đây không đưa mấy cậu tới CBA đi? Ai cũng có năng lực, mấy cậu là huấn luyện viên hay cậu ấy là huấn luyện viên? Nếu ai có ý kiến gì nữa thì tới đây nói với tôi này.”
Thật sự, lời nói của cô Tô rất có hiệu quả, đám người này nhìn chằm chằm Tô Nhất Xán, cho dù vẻ mặt vẫn vô cùng không khuất phục, nhưng không ai gây chuyện nữa, đứa nào đứa nấy hậm hực về chỗ tập luyện tiếp.
Đúng lúc Triệu Kỳ dọn đệm tới đây, may mắn tránh được xung đột nội bộ, còn cợt nhả chạy tới trước mặt Sầm Thì hỏi anh: “Huấn luyện viên Sầm, đủ rồi chứ ạ?”
Đám người răng hô quay đầu lại nhìn Triệu Kỳ, sao nhìn Triệu Kỳ mấy ngày qua cứ có cảm giác lạ lạ sao. Con người ngày càng trở nên chó hơn, nếu là bình thường gặp phải tình huống này, không phải cậu ta nên là người xù lông đầu tiên sao?
Sầm Thì gật đầu: “Cũng gần gần rồi, cứ như vậy trước đi.”
Sau đó nói thêm một câu: “Mấy đứa sợ cô Tô lắm à?”
Triệu Kỳ nghe thấy vậy thì không khỏi báo cáo vài câu với Sầm Thì, vấn đề các học sinh trong trường kiêng dè Tô Nhất Xán như thế là do một lời đồn được các đàn anh trong trường truyền lại. Năm năm trước cô Tô cũng là một cô giáo trẻ như hoa như ngọc, lúc mới đảm nhận làm giáo viên thể dục cũng đối xử nhân từ với học sinh, có không ít học sinh rất thích cô nên khi rảnh rỗi là tới tìm cô.
Trường THPT số 2 lúc đó còn loạn hơn bây giờ rất nhiều, một tên đại ca trùng hợp học ở lớp cô Tô, thấy cô Tô xinh đẹp nên bắt nạt, mỗi lần đi học đều dẫn dầu quấy rối, cố ý làm cô Tô xấu mặt, còn đốt tóc cô Tô. Năm đầu tiên cô giáo Tô không có kinh nghiệm dạy học sinh, lúc đó còn có học sinh thấy cô Tô thường xuyên tan lớp trong tức giận tới mức phải đấm bao cát trong phòng dụng cụ.
Sau đó có một lần xảy ra chuyện, hôm đó lúc tan học có đám học sinh gọi điện thoại cho Tô Nhất Xán, nói ai đó xảy ra chuyện để lừa cô Tô tới gần nhà vệ sinh. Không ai biết chính xác ngày hôm đó đã xảy ra chuyện gì, chỉ nghe nói tới đêm có mấy chục chiếc xe vây quanh nhà vệ sinh, điều thần kỳ hơn chính là, trong số các xe vây quanh nhà vệ sinh, có một nửa xe trong số đó là xe cảnh sát, một nửa còn lại chính là các đại ca nổi tiếng đến từ nơi gọi là Phượng Khê.
“Cho nên mấy đàn anh đàn chị của bọn em đều nói cô Tô lăn lộn từ trắng vào đen, không thể đắc tội.” Triệu Kỳ tổng kết lại.
Nói như thế, hiệu trưởng sắp xếp Tô Nhất Xán tới hỗ trợ anh cũng là do có suy tính.
Sầm Thì nghĩ tới buổi tối hôm đó, bản thân mình đi theo cô tìm Triệu Kỳ, bộ dạng vô cùng tự tin của Tô Nhất Xán khiến anh không khỏi nhướng mày, là một người phụ nữ đã trải qua sóng to gió lớn rồi sao?
Sầm Thì cười: “Vậy sau đó mọi chuyện thế nào?”
Triệu Kỳ trợn mắt nói: “Huấn luyện viên, lúc đó em vẫn là học sinh tiểu học.”
“...”
Hai người họ kết thúc cuộc trò chuyện, Triệu Kỳ về tới đơn vị mới nghe các anh em trong đội nói vụ lúc nãy cô Tô đứng ra bảo vệ huấn luyện viên Sầm.
Trong lòng Triệu Kỳ lạ sinh ra một suy nghĩ không thể nói với người khác, huấn luyện viên Sầm quả nhiên rất được cô Tô cưng chiều, không hổ là con giáp thứ mười ba của chị lớn.