Đến nơi cô mới phát hiện đội bóng rổ cũng đang ở đó. Có thể là vì mọi người vẫn đang học nên không có quá nhiều đội viên, chỉ có mấy người đang huấn luyện chuyền bóng ở một nửa bên sân.
Vì vậy lớp 10-6 tự giác đứng vào nửa sân còn lại. Lúc Tô Nhất Xán tới sân, cô nhìn sang, thấy không có huấn luyện viên Sầm ở đó. Chuông vào học vang lên, Tô Nhất Xán tập hợp cả lớp rồi khởi động. Đúng lúc cô nhìn qua thì thấy Sầm Thì đút hai tay vào túi quần đi từ cổng tới. Anh đội một chiếc mũ lưỡi trai màu đen che khuất nửa gương mặt, tay áo sơ mi trắng được xắn lên tới khuỷu tay, một chiếc quần jean xanh phối với giày thể thao màu trắng nhìn có vẻ năng động mà đầy kinh nghiệm, đôi chân dài cực kỳ bắt mắt khiến rất nhiều học sinh quay đầu lại nhìn anh.
Anh vốn đang rũ mắt xuống, lấy vành nón che mặt đi nhưng chỉ với một câu “Nhìn đi đâu đó?” của Tô Nhất Xán, không chỉ những học sinh kia thu tầm mắt về mà ngay cả Sầm Thì cũng ngẩng đầu lên. Khóe môi dưới vành mũ khẽ cong lên. Anh đi sang một bên khác, vỗ tay hai cái, mấy đội viên tụm lại chỗ anh không biết thảo luận về cái gì.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tô Nhất Xán chỉ đạo những học sinh lớp 10-6 luyện tập thể dục theo nhạc để chuẩn bị thi đấu hội thao vào hai tuần sau. Phần lớn đám học sinh này vung tay một cách lười biếng, tay chân nặng nề như thể không giơ nổi, chắc là vì cô là một giáo viên nữ nên những học sinh mới lên cấp ba mới không tôn trọng cô.
Kết quả giơ tay nhấc chân được một lúc, tiếng đếm nhịp của Tô Nhất Xán bỗng im bặt. Mọi người hoang mang nhìn chằm chằm vào cô. Cô nói thẳng: “Chân nâng đúng góc độ thì được nghỉ ngơi, không thì tiếp tục tập.”
Đám học sinh lớp 10-6 ồn ào như vỡ chợ. Đa số học sinh nữ đều cười chạy đi, hơn nửa số học sinh nam ở lại trong sân, đương nhiên còn có những học sinh nhân cơ hội định ra ngoài sân. Tất cả đều bị một tiếng còi của Tô Nhát Xán lôi về, sau đó xảy ra một cảnh tượng buồn cười. Một đám học sinh nam duy trì tư thế đứng tấn bằng một chân. Có nhiều học sinh không trụ được mấy giây đã ngã bệt xuống sàn.
Đội bóng rổ cười nhìn sang, Tô Nhất Xán không chút biểu cảm nói: “Duy trì một tư thế vài phút thôi mà như thể lấy mạng mấy em vậy, với tố chất thân thể này thì sau này sao mà liều mạng thi đại học được?”
Có một học sinh nam nói: “Cô Tô, bọn em chỉ không thích tập thể dục thôi, nếu cô để thầy Sầm dạy chúng em chơi bóng rổ thì chúng em rất bằng lòng.”
Sầm Thì đang rũ mắt xuống, nghe thấy có người gọi tên anh thì nhướng mắt lên nhìn qua.
Một học sinh nam lên tiếng, hơn hai mươi học sinh nam lần lượt hùa theo: “Đúng vậy, bao giờ cô Tô dạy bọn em chơi bóng rổ?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tô Nhất Xán cười lạnh nói: “Chỉ với chút tố chất này của các em, các em thử hỏi huấn luyện viên Sầm xem có muốn dạy bọn em không?”
Những học sinh nữ ở bên cạnh hóng chuyện cũng đồng thanh hô: “Huấn luyện viên Sầm, huấn luyện viên Sầm…”
Khu thể chất lập tức trở nên hỗn loạn, đám Triệu Kỳ đang huấn luyện cũng dừng lại nhìn Sầm Thì. Sầm Thì chầm chậm đứng lên khỏi tấm đệm, nói vọng về phía đối diện: “Nếu mọi người đã yêu bóng rổ đến vậy, cô Tô cũng không ngại thì tôi có thể cho đội viên bên này đấu với học sinh lớp cô một trận.”
Ngụy Chu mặt vô cảm ném bóng xuống sàn rồi nhìn về phía đối diện. Mọi thành viên trong đội bóng rổ cũng lần lượt xoay người lại. Đám học sinh nam lớp 10-6 thấy dáng vẻ đó thì hơi chột dạ, nhìn về phía Tô Nhất Xán.
Tô Nhất Xán nói với học sinh trong lớp mình: “Chẳng phải vừa nãy hăng hái lắm à? Nếu huấn luyện viên Sầm đã lên tiếng thì mấy em tự chọn vài người ra đi.”
Dựa theo nguyên tắc hai mươi người thợ giày cũng không địch nổi năm Gia Cát Lượng, học sinh nam lớp 10-6 đoàn kết hơn bao giờ hết. Cả đám thương lượng với nhau, phái vài người ra sân. Đám học sinh lớp mười vừa vào học không biết trời cao đất dày đã có cơ hội thi đấu với đội bóng của trường, bọn họ cực kỳ kích động khi nắm bắt được cơ hội ngàn năm có một này. Ngay cả những học sinh nữ ở ngoài sân cũng hét lớn.
Đúng lúc này, có một bóng người mặc đồng phục đi vào từ cửa sân bóng rổ. Tô Nhất Xán tập trung nhìn, hóa ra là Hà Lễ Mộc vừa từ chối gia nhập đội bóng rổ của trường vào tuần trước. Lúc này, cậu ấy bước nhanh về phía đội bóng rổ, đứng trước mặt Sầm Thì hô một tiếng: “Huấn luyện viên Sầm.”
Sầm Thì gật đầu với cậu ấy rồi nói: “Làm nóng người đi, chuẩn bị vào sân, luyện tay với phía đối diện một chút.
Hà Lễ Mộc quay người sang hướng khác, vừa kéo giãn chân vừa quan sát lớp đối diện.
Lớp 10-6 vốn đang nhìn sang giờ đã hoàn toàn bùng nổ. Trong thời gian huấn luyện quân sự, tiếng tăm của học sinh mới Hà Lễ Mộc này có thể nói là vang xa, sau khi khai giảng còn được chọn làm đại diện học sinh lớp mười để phát biểu. Không có ai biết tại sao cậu ấy đột nhiên lại gia nhập đội bóng rổ, hơn nữa nhìn tư thế kia thì hẳn là sẽ vào sân. Ngay cả Tô Nhất Xán cũng kinh ngạc nhướng mày, bước vài bước vào lớp 10-6 hỏi: “Bước chọn người đến đâu rồi?”
Học sinh nam lớp 10-6 quay sang nhìn nhau, ban nãy hô khẩu hiệu rất lớn, đến lúc thực sự vào sân thì cả đám đều lúng túng. Thế nhưng vẫn có ba học sinh nam đầy tự tin đứng ra. Tô Nhất Xán lại chọn thêm hai học sinh có tố chất thân thể tốt rồi bảo bọn họ kéo giãn gân cốt.
Sầm Thì chầm chậm đi tới vạch giữa sân nhìn Tô Nhất Xán rồi bày ra tư thế mời, xem như là mời cô và học sinh của cô vào sân. Tô Nhất Xán dặn dò mấy tên nhóc vài câu, sau đó đi về phía Sầm Thì.
Học sinh nữ lớp 10-6 xôn xao không ngớt, không biết là cổ vũ cho học sinh nam lớp mình hay là cổ vũ cho Hà Lễ Mộc.
Tô Nhất Xán đi tới đối diện Sầm Thì rồi đứng lại. Sầm Thì nhướng mày nói với cô: “Cô Tô thổi còi là bắt đầu.”
Tô Nhất Xán cầm chiếc còi lên, đặt lên trên môi, ngẩng đầu nhìn anh một cái, trong mắt anh ánh lên vẻ khiêu khích. Tô Nhất Xán rũ mắt xuống thổi một tiếng còi, ngay lập tức vang lên tiếng giày đá bóng cọ sát với sàn. Hai người đồng thời dời tầm mắt vào giữa sân.
Tô Nhất Xán thấy Ngụy Chu chuyền bóng cho Hà Lễ Mộc, Hà Lễ Mộc vững vàng đón lấy rồi quay người bắt đầu tấn công. Thế tấn công lên rất mãnh liệt, liên tiếp vượt qua hai người rồi chuyền bóng cho Triệu Kỳ. Không biết có phải do Triệu Kỳ luyện tập xác định vị trí nhiều hôm nên có hiệu quả hay không mà đang ở vạch ba điểm, cậu ấy lấy đà nhảy vọt qua, bóng rơi thẳng vào rổ. Học sinh nam lớp 10-6 ngơ ngác cả ra. Xung quanh sân òa lên tiếng hoan hô đầy kích động: “Đội bóng của trường ngầu quá!”
Triệu Kỳ kiêu ngạo hất tóc mái vốn không tồn tại, liếc mắt đưa tình với đám đàn em cạnh sân.
Tô Nhất Xán nhìn chằm chằm vào Hà Lễ Mộc, lên tiếng nói: “Sao cậu thuyết phục được cậu ấy vậy?”
Sầm Thì bình thản nói: “Chắc hẳn cô Tô hiểu rõ cái thứ tâm trạng phức tạp này. Chẳng phải mỗi lần cô rửa mặt đều tìm cảm giác của năm đó à?”
Tô Nhất Xán quay phắt lại nhìn anh, Sầm Thì cũng chậm rãi nhìn sang, dùng khẩu hình môi nói với cô bốn chữ: Rùa đen rụt đầu.
Mặt Tô Nhất Xán lập tức biến sắc, siết chặt nắm tay lại nhưng rồi lại thấy Sầm Thì dời tầm mắt về giữa sân. Anh híp mắt lại chậm rãi nhắc nhở: “Đánh người trước mặt học sinh không phải là hành vi của một giáo viên gương mẫu đâu, cô Tô.”
Tô Nhất Xán quay lại nhìn về phía sân đấu rồi thả lỏng nắm tay ra.
Nhiều năm như vậy rồi mà cô vẫn chưa buông bỏ sao? Cô cứ nghĩ bản thân đã buông bỏ rồi. Từ khi làm một công việc không liên quan gì tới chí hướng năm đó, dần dần rời xa giới đó, thậm chí nếu tránh được việc tiếp xúc với những chuyện có liên quan đến bơi lội thì cứ tránh. Cô cho rằng như thế là đã yên ổn, thế nhưng mười năm rồi, cô vẫn không dám đụng vào cái ao nhỏ kia, không thể thản nhiên đối mặt với quá khứ của mình.
Cô để tay lên ngực tự hỏi bản thân cam tâm không? Đó đã từng là mục tiêu và hoài bão cả đời cô đấy chứ! Cô đã vì nó mà bỏ ra biết bao mồ hôi và công sức, trong vô số giấc mơ cô vẫn cho rằng bản thân lại trở về năm đó, trở về năm tháng hăng hái, đầy ý chí chiến đấu ấy.
Vậy mà lúc này, Sầm Thì đã dùng một câu nói vạch trần ra tình trạng của cô lúc này: Rùa đen rụt đầu! Đúng vậy, cô đã trở thành rùa đen rụt đầu mười năm, cô có thể tiếp tục đối mặt với cuộc sống của bản thân nhưng lại không cách nào đối mặt với cuộc đời của mình, không một khắc nào cô không bị một cọng dây xích trói lấy.
Đột nhiên một câu “tạm dừng” vang lên, phía lớp 10-6 phạm quy, Sầm Thì bước vài bước vào giữa sân kiên nhẫn giải thích với bọn họ một phen. Mấy học sinh nam lớp 10-6 cái hiểu cái không mà gật đầu. Sầm Thì lại quay trở lại, thấy Tô Nhất Xán vẫn đang trầm tư thì đứng bên cạnh cô nói: “Rùa đen cũng không sao cả, không ai quy định rùa không thắng được thỏ, chỉ xem cô có muốn chấm dứt cuộc đua trước khi thời gian kết thúc không thôi.”
Tô Nhất Xán nghiêng đầu qua nhìn Sầm Thì. Cô cảm thấy lời anh nói dường như chứa đầy ẩn ý, thế nhưng sườn mặt nghiêm nghị của anh lại tập trung nhìn vào trận đấu trong sân chứ không nhìn cô nữa.
Lúc này Tô Nhất Xán mới phát hiện chỉ trong một thời gian ngắn mà bầu không khí thi đấu giữa mấy người Ngụy Chu, Triệu Kỳ và tiền đạo Hà Lễ Mộc đã thi đấu trong đội bóng của trường được ba năm dường như đã thay đổi một cách kỳ diệu. Tuy rằng trong khoảng thời gian ngắn, trình độ của cả đội không tăng lên quá nhiều nhưng ánh mắt của mọi người đã không còn vẻ biếng nhác như trước mà có cảm giác nhiệt tình khó tả. Để mà nói thì cuộc thi với đám học sinh nam lớp 10-6 là một thời gian tốt cho đội bóng của trường luyện tập.
Đấu được nửa trận, kết quả không có gì ngoài dự đoán. Lúc sắp kết thúc, Tô Nhất Xán nhìn đồng hồ. Sầm Thì nghiêng đầu qua hỏi: “Mấy giờ rồi?”
Đột nhiên đám học sinh nữ hét ầm lên, Tô Nhất Xán vừa ngẩng đầu đã thấy một quả bóng đang lao nhanh đến trước mặt cô. Rầm! Quả bóng đập mạnh vào bụng Sầm Thì, anh như thể một bức tường kín mít vững chắc chắn trước mặt cô.
Tô Nhất Xán giật mình lùi lại, thấy Sầm Thì nhặt quả bóng rổ trước mặt lên, đôi mắt lạnh lẽo liếc qua Ngụy Chu, quả bóng rổ xoay tròn với tốc độ cực nhanh trên không trung kéo theo lực tấn công không thể đỡ nổi. Ngụy Chu cố gắng hết sức để đỡ bóng, cơ thể không khỏi lùi về sau một bước.
Triệu Kỳ vỗ vai Ngụy Chu khẽ nói một câu bên tai cậu ấy: “Cậu xong rồi.”
Ngụy Chu cảm nhận được lực của quả bóng rổ này, cũng lẩm bẩm một câu với Triệu Kỳ: “Tôi xong rồi, tôi chọc giận huấn luyện viên rồi.”
“…” Đồ phàm nhân dốt nát, mày suýt chút nữa đã đập trúng “bé cưng” của huấn luyện viên rồi. Thật là ngu xuẩn!