Kịch tính

Vóc dáng cao gầy của Sầm Thì đứng tựa vào tường trên hành lang, đường nét nửa sáng nửa tối, trên tay đang đùa nghịch một chiếc cúc áo bằng kim loại.
 
Trong chớp mắt, Tô Nhất Xán cảm thấy hơi khó xử. Chỉ vừa mới quen biết em trai này chưa được mấy tiếng mà tất cả những chật vật của bản thân đều xuất hiện ở trước mặt người xa lạ. Cảm giác vừa mất mặt vừa điên cuồng này khiến cảm xúc cô lập tức muốn bùng nổ.
 
Tô Nhất Xán cúi đầu đi nhanh qua Sầm Thì đứng trước mặt rồi đi xuống tầng, cô đã gần ba mươi rồi, tuy rất không muốn thừa nhận nhưng quả thật cô đã khiến cuộc sống của mình càng ngày càng phiền lòng, giờ phút này cô chỉ muốn ở một mình mà thôi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Từ tầng ba đến tầng hai rồi xuống tầng một, xuyên qua sảnh lớn, bước chân người phía sau cô như hình với bóng giống như ma quỷ, dù có đuổi thế nào cũng không được, nhắc nhở cô về tình cảnh cực kỳ chật vật lúc này.
 
Đến khi ra khỏi đồn cảnh sát, Tô Nhất Xán kiềm chế lâu ngày đột nhiên phát hỏa, cô dừng bước rồi quay lại nói: "Sầm Thì đúng không? Cảm ơn em vì vừa rồi đã ra mặt, ý nghĩa thì không sai nhưng làm điều tốt không phải như thế đâu. May mà vừa rồi người kia không có việc gì, cho dù cuộc sống của em ở nước ngoài thoải mái như thế nào, được cha mẹ nuông chiều biết bao thì đây là Trung Quốc, China! OK? Không được tùy tiện đánh người, nếu đánh sẽ phải chịu trách nhiệm trước pháp luật, em hiểu không? Em có quốc tịch Trung Quốc không? Nếu không có thì khả năng cao có thể bị trục xuất về nước, có nghĩa là hôm nay em vừa mới tới thì có thể ngày mai sẽ phải trở về nhà luôn. Ba mẹ chị bảo chị chăm sóc em, chị không muốn ngay ngày đầu tiên đón người đã phải trực tiếp tiễn người đi…"
 
Trước cửa đồn cảnh sát có mấy chiếc xe cảnh sát đỗ ở đó, trên đường phố mưa lất phất, thỉnh thoảng lại có chiếc xe taxi màu vàng chạy như bay qua khiến nước bắn tung tóe, nhiệt độ trong không khí gần lưu vực sông Hoài vô cùng ẩm ướt làm người ta cảm thấy ngột ngạt vô cùng.
 
Sầm Thì đứng cách cô khoảng ba bước, lơ đễnh nghe Tô Nhất Xán dạy dỗ mình. Anh kiên nhẫn chờ cô trút giận xong, nhìn cô với ánh mắt thản nhiên và suy đoán rốt cuộc cô đã trải qua cái gì mà có kiểu dạy dỗ người khác lưu loát như thế, còn không cần ngừng lại để lấy hơi luôn?
 
Lúc này hai tay Tô Nhất Xán đang chống nạnh, cả người rơi vào trạng thái cáu kỉnh. Bên kia cửa sổ có một ống xả, khói đang bốc lên thành từng đợt ở sau cô. Sầm Thì lùi lại từng bước để đổi góc độ rồi nheo mắt lại, thị giác kém vừa khéo khiến cho khói thuốc kia bay lên trên đỉnh đầu Tô Nhất Xán, phối hợp với vẻ mặt vô cùng tức giận đang nói không ngừng của cô, rất giống cảnh người thật tức giận đến bốc khói.
 
Khóe miệng Sầm Thì bỗng hiện lên vẻ thích thú, đúng lúc Tô Nhất Xán quay đầu lại nhìn thấy, lửa giận vô cớ lập tức vọt lên, cô lên giọng nói: "Em có đang nghe chị nói chuyện không?"
 
Những đám mây đen dày đặc ở phía chân trời theo gió bay về hướng Đông, tiếng mưa xối xả không ngớt vang lên bên tai làm cho thành phố xa lạ này có vẻ càng thêm tĩnh mịch.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sầm Thì nhìn tầng mây càng ngày càng bay xa, vậy mà lại hơi nhớ kiểu dạy dỗ lải nhải tiếng Trung này.
 
Anh dời mắt, cúi đầu, nghĩ lại trước kia bản thân đã đối phó với tình huống này như thế nào?
 
À phải rồi, Sầm Thì chợt nhớ ra, anh ngước mắt lên, khóe mắt hơi cụp xuống nên nhìn có đôi phần vô tội: “Em đói…”
 
Sau khi Tô Nhất Xán nghe thấy anh nói thế thì quả nhiên im bặt, thực tế là cô ngây ra như phỗng, mọi cảm xúc bực bội dường như tiêu tan trong nháy mắt.
 
Nói đúng ra đây là một câu rất bình thường nhưng giọng nói của Sầm Thì lại mềm mại, ngọt ngào giống như bột yến mạch pha với sữa, hơn nữa còn mang theo dáng vẻ lười nhác độc nhất vô nhị đánh thẳng vào lòng người.
 
Cô chưa từng biết đàn ông có thể khiến một câu nói bình thường lại mang theo sự nũng nịu và bất đắc dĩ như thế. Cùng với đó là vẻ mặt rất tự nhiên, không hề mang lại cảm giác bất hợp lý chút nào. Chỉ như thế thôi mà đã dập tan được cơn bực bội của người khác, đúng là kỳ lạ.
 
Bấy giờ Tô Nhất Xán mới nhận ra, từ lúc đón được anh tới giờ là cả hai chỉ rong ruổi trên con đường vào nội thành. Sắc trời đã muộn, lại còn để người ta nhịn đói nữa chứ, quan trọng là anh bị thương vì chuyện rắc rối của cô, răn dạy nữa thì cũng vô tâm độc ác quá.
 
Gắng kìm lại sự bực tức trong lòng, cô dẫn Sầm Thì đi tới hiệu thuốc mua một chút cồn khử khuẩn và băng gạc trước. Tô Nhất Xán xử lý qua vết thương cho anh ở trên xe, Sầm Thì cũng thành thật đưa bàn tay bị thương ra cho cô. Tô Nhất Xán bắt anh để ngang ăn cũng để, bảo anh gập lại anh cũng gập, cũng khá là nghe lời.
 
Lúc thả lỏng lòng bàn tay, Sầm Thì vô thức nhận ra bàn tay của Tô Nhất Xán bé hơn tay anh hẳn một vòng, dường như rất mềm mại, chỉ một tay của anh là đã có thể nắm trọn. Nghĩ thế, Sầm Thì chợt cong môi.
 
Màn đêm buông xuống, trong xe bật đèn nhưng ánh sáng màu vàng khiến cô nhìn không rõ lắm, Tô Nhất Xán nghiêm túc hỏi anh một câu: "Em có đau không?"
 
Sau một lúc lâu không nghe thấy anh nói chuyện, Tô Nhất Xán ngước mắt lên, thấy Sầm Thì đang rũ mắt nhìn cô chăm chú, không biết đang suy nghĩ điều gì. Hàng lông mi dày cong tự nhiên, xương trán trông rất sâu giống người phương Tây, Tô Nhất Xán càng mềm lòng hơn, lại nói: "Nếu đau thì bảo chị nhé."
 
Nghe cô nhắc nhở, Sầm Thì rất phối hợp hơi nhíu mày lại tỏ vẻ: "Em đau."
 
Anh vừa nói xong, Tô Nhất Xán vội cúi đầu rồi nhẹ nhàng hơn hẳn, lông mày của Sầm Thì lập tức giãn ra.
 
Khi Tô Nhất Xán xử lý vết thương cho anh rồi thuận tiện nói một câu: "Vừa rồi em không ăn gì mà chỉ uống rượu trong quán bar thôi à?”
 
"Quần áo vẫn chưa khô hẳn nên em hơi lạnh.”
 
Tô Nhất Xán im bặt, cảm thấy bản thân đã không chăm sóc tốt cho em trai, khiến anh mới ngày đầu tiên về nước đã phải theo cô đi chịu khổ.
 
Để lấp đầy bụng anh, Tô Nhất Xán đưa Sầm Thì tới quán nướng ở gần đó. Quán nướng theo phong cách Hàn Quốc, khách hàng sẽ tự nướng, tay Sầm Thì có vết thương nên trọng trách nướng thịt chỉ có thể để Tô Nhất Xán làm. Sau đó Sầm Thì quả thật không còn khách sáo với cô, cứ ung dung ngồi đó chờ được ăn.
 
Điều quan trọng là tốc độ nướng của Tô Nhất Xán căn bản không theo kịp tốc độ ăn của anh, cả một đĩa thịt vừa mới được nướng xong đặt trước mặt anh đã bị quét sạch không sót miếng nào, cảnh này làm cho Tô Nhất Xán thực sự nghi ngờ em trai này là từ Mỹ chạy nạn về.
 
Đột nhiên bản năng người mẹ trong cô trỗi dậy, thấy hơi đau lòng nên ngồi nướng thịt cho anh cả đêm, cô còn chưa từng hiếu thảo với mẹ ruột của mình như vậy.
 
Tuy Sầm Thì rất tập trung ăn uống nhưng vẫn không thể ngăn cản được những ánh mắt như đói khát từ tứ phía, chủ yếu là vì anh có một khuôn mặt con lai nên khiến người ta không thể nào không chú ý được. Khi không cười nhìn anh rất giống Tôn Long hồi còn trẻ, khuôn mặt góc cạnh rõ nét, khi cười lại có vẻ ngượng ngùng, trong trẻo như Ji Chang Wook, đủ để khiến đồng bào phái nữ đồng lòng sinh em bé cho anh. Lúc Sầm Thì đứng dậy lấy đồ chấm, Tô Nhất Xán thấy mấy cô gái chủ động tới bắt chuyện, cũng may là cô tự nhận mình là người khá có tình người, sẽ không gây ra chuyện phá hoại đóa hoa tới phát rồ như này.
 
Đương nhiên thịt thì vẫn phải nướng, Tô Nhất Xán vẫn không tránh khỏi muốn phát huy bệnh nghề nghiệp của giáo viên, lải nhải thêm vài câu: "Em không cần để ý đến loại đàn ông giống như vừa rồi. Có phải ở nhà chưa từng chịu khổ, thấy ai động vào mình là tính trụng luôn không, ấm ức lắm hả?”
 
Sầm Thì cũng sắp ăn no, hơi mất hứng duỗi đôi chân dài: "Đúng là thấy ấm ức."
 
"Vừa rồi chị nói em cũng không phải là có ý muốn trách mắng em, nhìn dáng vẻ em trắng trẻo, sạch sẽ là biết được người nhà bảo vệ rất tốt. Không sao cả, đã đến đây rồi, có chị ở đây, chị sẽ không để em chịu thiệt đâu."
 
Sầm Thì mỉm cười, ngoan ngoãn đáp lại theo cô: "Vâng".
 
Ăn bữa tối xong, cánh tay của Tô Nhất Xán mỏi đến mức sắp không nhấc lên nổi, hơn nữa cô cũng  âm thầm quyết định sau này nhất định sẽ không dẫn tổ tông này đi ăn thịt nướng nữa.
 
Sau khi đi vệ sinh, Tô Nhất Xán quay lại tìm phục vụ để tính tiền thì được biết bàn đã được thanh toán rồi. Cô quay đầu lại nhìn, em trai Sầm rất ga lăng đứng hóng gió chờ cô trước cửa quán thịt nướng. Tô Nhất Xán lại thấy áy náy, quả là một chàng trai tốt bụng hiểu chuyện, sao năm đó bà Quách Xuân Hoa không sinh cho cô một em trai nghe lời như vậy chứ?
 
Đường về nhà khá lâu, từ nội thành chạy đến Phượng Khê phải hơn một tiếng, lại gặp đúng giờ cao điểm nên bị kẹt xe nên có lẽ phải hai tiếng mới về tới nơi.
 
Tô Nhất Xán nói với Sầm Thì: "Thấy mệt thì em ngủ đi."
 
Sầm Thì nói: "Chị vất vả rồi.” Sau đó chợp mắt khoảng hai tiếng.
 
Khi Tô Nhất Xán còn nhỏ, Phượng Khê là một thị trấn nhỏ, các ngôi nhà được xây xung quanh hồ Thạch Du, mỗi khi mùa hè tới mọi người ở các thành phố xung quanh thích lái xe tới đó du lịch và ăn tôm hùm đất.
 
Có lẽ vào lúc Tô Nhất Xán học lớp chín thì Phượng Khê từ huyện chuyển lên thành quận, trở thành một vùng ngoại thành của thành phố Ninh. Khác với mấy khu lớn ở trong thành phố Ninh, tiết tấu cuộc sống ở đây chậm hơn, đường phố đa phần vẫn còn duy trì được dáng vẻ Giang Nam cổ kính.
 
Cả đường trở về nhà mưa to không ngớt, khi xe tiến vào sân, Tô Nhất Xán mới đánh thức Sầm Thì ngủ như bất tỉnh dậy. Mái tóc xoăn của anh dưới ánh đèn xe càng thêm rối giống như một con quái vật khoa học, hai mắt trống rỗng nhìn chằm chằm ngôi nhà có phần cũ rích Tô Nhất Xán, anh khó khăn hỏi: "Chị ở nơi này sao?"
 
"... Đây là nhà chị, xuống xe đi."
 
Vậy là chiếc áo phông mãi mới khô của Sầm Thì lại bị ướt khi xuống xe, anh cứ thế tắm mưa để khiêng ba vali lớn của mình đặt lên hiên trước cửa. Tô Nhất Xán bật bóng đèn treo trước hiên cửa lên, ngay tức khắc ánh sáng vàng của bóng đèn chỉ cách mắt Sầm Thì khoảng ba milimet sáng lên, làm anh hơi kinh ngạc.
 
Anh giơ ngón giữa lên búng bóng đèn một cái, "Tách" một tiếng, bóng đèn liền tắt, Tô Nhất Xán lập tức quay lại trừng mắt nhìn anh: "Có chuyện gì thế?"
 
"… Em chỉ... Vuốt ve nó một cái."
 
"Em cho rằng chị không nghe thấy tiếng mà dám bảo vuốt ve à?"
 
"Bóng đèn nhà chị treo thấp quá.”
 
"Nhà chị cũng không có ai khổng lồ cao tới hơn một mét chín cả."
 
"Em thật sự không cao."
 
Tô Nhất Xán suýt không thở nổi, một người cao một mét chín mà lại nói mình không cao, khác nào Jack Ma nói sẽ không kiếm tiền nữa, Michael Jackson nói mình sẽ không khiêu vũ nữa, Luciano Pavarotti nói mình hát rất khó nghe, nực cười thật sự.
 
Nhưng giờ khắc này, Tô Nhất Xán đang rất mệt mỏi, lười không muốn đứng ngoài cửa tranh luận vấn đề này với anh, cô mở cửa ra, ấn công tắc bật đèn điện trên tường lên.
 
Ngay khoảnh khắc đèn trong phòng khách sáng lên, Sầm Thì cảm thấy bật hay tắt đèn cũng không khác nhau lắm.
 
Bên trong căn nhà vẫn được trang trí theo phong cách như năm Tô Nhất Xán sinh ra, sơn tường màu xanh lá cây khác lạ cùng với những vết bong tróc loang lổ, trên đầu là chiếc quạt trần ba cánh kiểu xưa. Vào năm Tô Nhất Xán học trung học cơ sở, trong nhà được lát thêm mấy miếng gạch men sứ, hiện giờ đều đã cũ và có phần tróc vảy.
 
Nhớ lại lúc Tô Nhất Xán vẫn còn đi học, các bạn học nhà có điều kiện đều ở nhà cao tầng, còn nhà của Tô Nhất Xán ở chính là căn nhà trệt ở vùng giải phóng cũ, điều này từng khiến đám Thịnh Mễ Duyệt nghĩ Tô Nhất Xán là học sinh có hoàn cảnh đặc biệt khó khăn.
 
Sau khi ra trường mọi người mới biết mẹ của Tô Nhất Xán là bác sĩ chính của bệnh viện hàng đầu, ba cô là hiệu trưởng của trường thể dục thể thao Phượng Khê, là một gia đình trí thức chuẩn mực. Căn nhà cũ này ban đầu cũng do đơn vị của ba Tô Nhất Xán bố trí, mặc dù là một khu tồi tàn nhưng người bình thường không phải ai cũng có thể vào được.
 
Sau khi Tô Nhất Xán học cấp ba, ba cô bị điều từ trường thể dục thể thao Phượng Khê tới trường thể dục thể thao trong thành phố, vì vậy gia đình bọn họ cũng chuyển tới một khu vực bình thường. Căn nhà cũ ở Phượng Khê vẫn luôn để đó không dùng nữa, mãi đến khi Tô Nhất Xán tốt nghiệp đại học trở về làm giáo viên mới dọn vào ở lần nữa.
 
Vốn dĩ ba mẹ muốn tân trang lại căn nhà cho cô nhưng mấy năm nữa khu vực này sẽ bị phá bỏ, phải dời đi nơi khác nên cô cũng ngại trang trí phiền phức, lười làm đi làm lại.
 
Lúc trước ba mẹ cho rằng cô chỉ ở Phượng Khê cùng lắm được hai năm, sau khi kết hôn sớm muộn gì cũng sẽ quay về ở nội thành nên cũng để mặc cô đi.
 
Khung cảnh này khiến cho người tới đây đều sẽ có ảo giác rằng nếu đoàn làm phim nào đó muốn quay bộ phim truyền hình chủ đề thần bí, chỉ cần mượn nhà cô là gần như không cần sửa chữa gì mà có thể trực tiếp quay phim.
 
Sầm Thì đứng ở cửa chính sửng sốt cả buổi không bước vào, Tô Nhất Xán quay lại nhìn anh: "Nếu ở không quen thì ngay chỗ ngã rẽ vừa rồi đi tiếp khoảng mười mét có một căn nhà kiểu Hán, đối diện là khách sạn cao cấp duy nhất ở Phượng Khê, chị có thể đưa em qua đó."
 
Sầm Thì không nói hai lời, quay người dời ba vali lớn của mình vào nhà, giọng nói không chút giao động: "Em chỉ đang thưởng thức phong cách trang trí kiểu Syria của nhà chị thôi."
 
"..."

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui