Kịch tính

Khoảng mười phút sau, Tô Nhất Xán dừng xe gần một tòa nhà đang xây dở, xung quanh là tường bê tông và một cánh của sắt lớn rỉ sét đã khóa chặt. Quanh đây vắng tanh không một bóng người, dưới ánh trăng mơ hồ có thể nhìn thấy kiến trúc bên trong toàn nhà bốn tầng, chỉ có khung xi măng mà không có cửa kính hay bức tường bên ngoài.
 
Nói đến mảnh đất này, có lời đồn thổi rằng Phượng Khê là nghĩa địa bí mật trong cuộc chiến tranh Nhật Bản xâm lược Trung Quốc trước đây, vì vậy có rất nhiều oán khí nên phong thủy không tốt, không thể làm gì được trong thời gian dài.
 
Như để chứng thực cho những lời đồn vô căn cứ này, vào những năm 70 của thế kỷ trước, một nhà ăn tập thể được xây dựng ở đây đã xảy ra ngộ độc thực phẩm suýt chút nữa lấy đi tính mạng của một đội quân nhân. Tới năm 80 một nhà máy hóa chất được xây dựng ở đây, trong một đêm không trăng gió to, nguyên liệu trong nhà máy bị rò rỉ dẫn đến cháy nổ, nhà máy hóa chất phải đóng của ngay sau đó.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Khi Tô Nhất Xán còn học cấp hai, khu đất này được một nhà máy nhận thầu, nghe nói khi nhà máy đang tiến hành xây dựng thì giám đốc của nhà máy đã bị bắt do tội ác gây ra mười năm trước, sau đó phải ngồi tù, chính vì vậy, nơi này dần dần trở thành một nơi không ai quan tâm đến.
 
Mặc dù có đủ loại tin đồn xấu lan truyền về nơi này nhưng đây lại là thánh địa của những học sinh cá biệt, thích tụ tập đánh nhau. Nếu có học sinh kéo bè phái đánh nhau tập thể hoặc trốn học, bỏ nhà đi thì đa phần sẽ được tìm thấy ở đây. 
 
Tô Nhất Xán quen đường quen lối tìm thấy một bức tường bị hỏng, chỗ tường này thấp hơn những chỗ khác một chút, phía bên trong tường còn có cái cây cao tạo điều kiện cho mọi người trèo qua dễ dàng hơn.
 
Tô Nhất Xán để xe đạp ở bên cạnh tường, quay đầu nhìn Sầm Thì rồi nói: “Em giúp chị một chút, chị lên trước xem tình hình thế nào.”
 
Sau đó cô giẫm lên yên xe đạp, Sầm Thì hơi nhướng lông mày, dưới chiếc quần đùi của Tô Nhất Xán là một đôi chân dài thẳng tắp, cách chóp mũi của anh chỉ hai nắm tay. Đôi mắt anh sáng lên dưới ánh trăng, một tay Sầm Thì giữ lấy chiếc xe đạp, một tay lặng lẽ giơ lên đặt ngang lưng Tô Nhất Xán tạo thành một hàng rào bảo vệ an toàn cho cô.
 
Tô Nhất Xán hai ba bước leo lên đỉnh tường, sau khi nhìn ngó xung quanh, cô ôm lấy thân cây trực tiếp vượt qua bức tường tụt xuống dưới, sau đó cô hét lớn ra bên ngoài: “Em vào đi.”
 
Một lúc sau, bên ngoài không có động tĩnh gì, Tô Nhất Xán lại gọi: “Sầm Thì?”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“…” Đáp lại cô là tiếng ếch nhái kêu ở cái ao phía xa xa.
 
Tô Nhất Xá đợi thêm hai phút, bên ngoài vẫn không có động tĩnh gì cả, cô lại dọc theo thân cây trèo lên. Lúc trèo lên trên cây, Tô Nhất Xán thấy vị tiểu tổ tông nào đó đang mở cánh cửa sắt lớn ra. Hai tay anh đút túi quần, vênh váo bước vào trong.
 
Khi Tô Nhất Xán đang chật vật ôm lấy thân cây, tức giận đến mức suýt thì phun ra ba lít máu, tiểu tổ tông lững thững đi tới gốc cây, nhìn cô bằng ánh mắt trêu tức: “Lực tay của chị lớn cũng khỏe phết đấy, họ hàng của chị là con lười à?”
 
“… Nếu muốn gọi chị là chị, xin đừng thêm từ “lớn” vào phía trước. Chân chị bị chuột rút rồi, em giúp chị một chút.”
 
Sầm Thì hơi nhướng mày, đỡ lấy cánh tay của cô, bế cô từ trên cây xuống. Tô Nhất Xán ngồi trên tảng đá lớn bên cạnh, thở hổn hển xoa xoa chân, Sầm Thì im lặng đứng chờ cô dưới gốc cây cách cô khoảng vài bước.
 
Cơn giận của Tô Nhất Xán không biết ập đến từ đâu, bực bội ngẩng đầu: “Làm sao em có thể vào được từ cổng chính?”
 
Giọng của Sầm Thì rất khẽ như muốn hòa vào trong đêm tối: “Khóa treo trên cửa không khóa.”

 
“Em biết rõ ổ khóa không khóa mà lại đứng nhìn chị trèo tường? Sao em không ngăn chị lại? Lỡ chị ngã thì sao? Này em trai nhỏ, em có lương tâm không vậy?”
 
Đôi mắt của Sầm Thì sáng rực trong đêm đen, nhìn cô một cách chân thành và nói: “Chị chỉ bảo với em sẽ lên trên xem xét tình hình trước chứ có nói muốn trèo vào bên trong đâu, nếu chị muốn gọi em là em trai thì mời bỏ từ “nhỏ” ở phía trước đi.”
 
“…” Sầm ‘vẹt’ à? Học tiếng người nói nhanh thật.
 
Tô Nhất Xán nhìn anh không nói gì, không khí xung quanh trở lên tĩnh lặng, Sầm Thì không biết cô có tức giận hay không. Anh không có kinh nghiệm dỗ dành con gái, cố gắng đi đến gần cô hơn một chút rồi ngồi xổm xuống, cẩn thận nhìn vào mắt cá chân của cô và nói với giọng trầm thấp: “Để em xem thử.”
 
Tô Nhất Xán không thèm để ý đến anh nữa, trực tiếp đứng dậy: “Đi theo chị, nếu đi lạc thì tự mình tìm đường về.”
 
Sau đó Sầm Thì phát hiện ra lời nói của Tô Nhất Xán vẫn là có một chút căn cứ, tòa nhà trống bốn tầng này rất phức tạp, khắp nơi xung quanh đều là những vật lung tung lộn xộn, nếu không đi theo Tô Nhất Xán thì sẽ rất khó xác định được phương hướng.
 
Sầm Thì nhìn hoàn cảnh xung quanh, tàn thuốc lá vương vãi khắp sàn nhà, trên tường còn có những hình vẽ bậy bạ và những lời chửi thề tục tĩu, anh không nhịn được hỏi: “Chị rất quen thuộc với nơi này sao?”
 
Tô Nhất Xán trả lời không chút giấu diếm: “Nói đùa, chị lớn lên ở đây mà lại không quen thuộc nơi này chắc. Chút nữa nếu gặp phải đứa nhóc hư hỏng nào thì cũng đừng hoảng sợ, chuyện vặt vĩnh thôi, chị sẽ xử lý.”
 
Sầm Thì nhìn những bước đi nhanh nhẹn của Tô Nhất Xán, trong mắt hiện lên ý cười: “Được.”
 
Sau đó, bọn họ thực sự gặp phải mấy tên côn đồ trên ban công tầng ba, bọn chúng có khoảng bốn năm người, người đang cởi trần, người thì đang ngậm thuốc lá trong miệng, bên cạnh ngổn ngang những lon bia. 
 
Nhìn thấy một cô gái xinh đẹp đến đây, có hai tên lập tức huýt sáo rồi hét lên: “Ơ kìa, cặp trai xinh gái đẹp nào đây, định vào đây hưởng lạc à?”
 
Tô Nhất Xán không để ý tới người đó, cô tiến vài bước về phía một người trong số đó. Sầm Thì đút hai tay vào túi quần, nghiêng người đứng sang một bên chờ Tô Nhất Xán xử lý.
 
Tô Nhất Xán gọi thanh niên bên trong đó: “Triệu Kỳ lại đây, cô có chuyện muốn nói với em.”
 
Triệu Kỳ vẫn đang dựa ngửa người trên mép ban công, ngồi vắt chéo chân hút thuốc, nghe thấy có người gọi mình liền nheo mắt nhìn về phía Tô Nhất Xán, nhìn một hồi lâu mới đứng dậy, nghi hoặc hỏi: “Cô Tô?”
 
Nhìn thấy Tô Nhất Xán khoanh tay, cậu ấy nhảy ra khỏi ban công rồi ngạc nhiên hỏi: “Cô giáo Tô thật ạ? Tại sao cô lại tới tìm em? Học kỳ sau cô sẽ dạy lớp chúng em hả?”
 
Mấy tên côn đồ ở gần đó cũng quay lại nhìn Tô Nhất Xán, cô nói thẳng: “Cô có dạy lớp của em hay không còn phải báo cáo với em à?”
 
Triệu Kỳ dập tắt điếu thuốc, bên cạnh có tiếng cười “he he” là của tên đầu húi cua đứng cạnh, cậu ta nở nụ cười nham hiểm: “Hừ, đây là nữ ma đầu của trường THPT số 2 chúng mày à? Nghe nói chuyên trị nam sinh? Đôi chân này không tồi chút nào.”

 
Những người bên cạnh đều là côn đồ trong xã hội, đương nhiên chúng cũng không ngại chơi đùa giáo viên, nếu Triệu Kỳ muốn tiếp tục quậy phá thì cũng sẽ không đi về phía cô, vừa đi còn vừa quay đầu nói với tên đầu húi cua: “Nói ít thôi.”
 
Tô Nhất Xán lạnh lùng liếc nhìn đầu húi cua, nói với Triệu Kỳ: “Có chuyện gì với em thế? Em mà vẫn không chịu về nhà là bà nội của em sẽ báo cảnh sát đấy.”
 
Triệu Kỳ thản nhiên nói: “Hả? Cô Tô đến nhà em rồi à. Bà cụ suốt ngày muốn gọi cảnh sát, em đập cái bát thôi mà bà cũng đòi báo cảnh sát.”
 
“Ừ, đến thăm nhà học sinh.”
 
“Giáo viên thể dục cũng phải đến thăm nhà học sinh sao? Học kỳ tới cô có định làm giáo viên chủ nhiệm lớp chúng em không?”
 
“Em mơ hay quá, cô có chuyện nghiêm túc muốn nói cùng em. Khóa huấn luyện của đội bóng rổ sẽ kéo dài 15 ngày, chi phí là 800 tệ, em là đội trưởng nên phải dẫn đầu tham gia.”
 
“Điều đó là không thể.” Triệu Kỳ từ chối ngay mà không hề suy nghĩ.
 
“Tại sao lại không thể?”
 
Triệu Kỳ dùng dép tông dí dí tàn thuốc dưới đất, thản nhiên trả lời: “Em bận rồi.”
 
“…” Bận “má” em ấy.
 
Mấy tên côn đồ bên cạnh bắt đầu có hứng thú với Tô Nhất xán, chúng cũng nhảy từ trên ban công đi xuống tiến về phía này, đầu húi cua nói với vẻ đùa cợt: “Bận tìm người yêu, cô giáo Tô hẳn phải biết rằng tỷ lệ giữa nam và nữ đang mất cân bằng nghiêm trọng, nếu bây giờ không tìm được thì sau này chúng tôi phải sống độc thân đó. Hay là cô Tô chơi cùng chúng tôi một lúc, tôi sẽ giúp cô thuyết phục Triệu Kỳ tham gia khóa huấn luyện bóng rổ nhé?”
 
Vừa nói, bàn tay cậu ta không chút dè dặt vòng qua vai Tô Nhất Xán, Tô Nhất Xán không khách khí giơ tay lên hất tay của cậu ta ra rồi lạnh lùng nói: “Tránh ra.”
 
Tên đầu húi cua đảo lưỡi quanh miệng một vòng, cảm thấy không vui: “Khó trách lũ học sinh trường cô đều gọi cô là nữ ma đầu, dạy học sinh mà sao tính khí lại nóng nảy như vậy?” 
 
Tô Nhất Xán xem thường không thèm để vào mắt mấy tên côn đồ vặt vĩnh này, nhìn cũng không muốn nhìn, cô quay lại tiếp tục nói với Triệu Kỳ: “Em ra ngoài cũng không biết mở to mắt ra mà tìm những người đáng tin cậy để chơi, chó mèo gì cũng chơi cùng được. Bây giờ em đi với cô ngay.”
 
Tên đầu húi cua bị lời nói này chọc tức, ném đầu thuốc vào giày thể thao của Tô Nhất Xán, chỉ tay vào cô rồi nói: “Đi theo cô? Cô nghĩ đây là THPT số 2 đấy à? Cô đang khoe khoang mình là giáo viên với chúng tôi đấy à? Hôm nay cô không gọi đám bọn tôi một tiếng anh trai thì đừng hòng rời khỏi đây.”
 
Sầm Thì nhìn mẩu thuốc lá bên cạnh giày của cô, hơi nhướng mày, nhưng vì Tô Nhất Xán nói đây chỉ là việc nhỏ, cô có thể xử lý được nên Sầm Thì vẫn tiếp tục đứng một bên xem kịch.

 
Triệu Kỳ sợ giữa hai bên sẽ xảy ra mâu thuẫn nên đứng ra giữa làm hòa, khuyên Tô Nhất Xán: “Cô Tô cứ đi trước đi, em thực sự không có thời gian để tham gia khóa huấn luyện của đội bóng rổ. Xin cô hãy nói lại với nhà trường giúp em.”
 
Tô Nhất Xán không có ý gây rối, vì Triệu Kỳ kiên quyết như vậy nên cô định rời đi, kết quả vừa quay người nhóm côn đồ đã đem cô chặn lại, tên đầu húi cua tỏ ra rất ngả ngớn: “Cô giáo, sao lại không coi chúng tôi ra gì thế, đây là địa bàn của chúng tôi, không phải nơi cô muốn đến thì đến muốn đi thì đi.”
 
Nói xong, cậu ta tiến lên định động tay động chân với Tô Nhất Xán, Tô Nhất Xán phản ứng rất nhanh, lùi về phía sau một bước. Thấy bọn chúng đến gần cô liền nhấc chân đá một người trong đó, gay gắt nói: “Tôi đã không có ý định gây rắc rối mà mấy người lại cố tình gây sự nữa à?”
 
Đầu húi cua nghe vậy càng tức giận hơn, Triệu Kỳ sợ hãi tiến lên chặn mấy người đó lại, quay người quát Tô Nhất Xán: “Cô Tô, cô đi trước đi.”
 
Tô Nhất Xán thấy yếu không địch lại mạnh, dù có đánh cũng không chiếm được ưu thế liền đi về phía hành lang, kéo Sầm Thì sải bước rời đi. Khi đến cầu thang, cô lo lắng quay đầu lại nhìn thấy Triệu Kỳ bị đánh, cậu ấy bị đá mạnh đến nỗi ngã xuống đất không đứng dậy được.
 
Trong lòng Tô Nhất Xán rất lo lắng, nhanh chóng lấy điện thoại ra nói với Sầm Thì: “Em nhanh xuống dưới tìm một chỗ trốn đi, chị sẽ gọi người tới giúp.”
 
Nói xong, Tô Nhất Xán chạy xuống lầu gọi điện thoại, Sầm Thì đi theo cô xuống tầng một, nhìn thấy Tô Nhất Xán đang cầm điện thoại gọi cho ai đó.
 
Sầm Thì vốn đang đi theo cô chợt giảm tốc độ, quay lại đi về phía tòa nhà, lên tới ban công vừa rồi.
 
Vốn là cơ hội tốt để gặp nữ ma đầu THPT số 2 một lần, đầu húi cua còn tính dây dưa thêm một lúc nữa với Tô Nhất Xán để chém gió với lũ anh em, nào ngờ cuối cùng lại bị Triệu Kỳ cản trở, thế là tức điên đánh cậu ấy một trận.
 
Khi Sầm Thì lên tới nơi, Triệu Kỳ đã bị đánh ngã xuống đất, mũi vẫn còn chảy máu.
 
Đầu húi cua và những người khác nhìn thấy người đàn ông đi cùng Tô Nhất Xán quay trở lại, đột nhiên tức giận chửi mắng Sầm Thì: “Mày không sợ chết à mà còn dám quay lại? Triệu Kỳ không đánh lại được, đúng lúc mấy anh đây cần người để luyện tay.”
 
Nói xong, cậu ta vung nắm đấm về phía Sầm Thì, Sầm Thì vẫn đứng đó, tay trái đút trong túi quần, tay phải đột nhiên vươn ra tóm lấy đầu của cậu ta.
 
Dưới ánh trăng lại xuất hiện một việc kỳ lạ như vậy, đầu húi cua chỉ cao 1m7, chênh lệch quá lớn so với Sầm Thì. Sầm Thì không làm gì tiếp cả, chỉ dùng lòng bàn tay rộng túm lấy đầu của cậu ta. Cậu ta không có cách để đến gần Sầm Thì, thậm chí có duỗi tay thế nào cũng không thể chạm vào anh, cảnh tượng này thực sự rất buồn cười, tên đeo khuyên tai bên cạnh đã không nhịn được bật cười thành tiếng.
 
Đầu húi cua tức giận hất tay Sầm Thì ra, liều mạng lao về phía anh. Sầm Thì nghiêng người tránh né đòn tấn công rồi xoay người nắm lấy cánh tay của cậu ta, kèm theo đó là tiếng kêu rắc rắc phát ra khiến mọi người vô cùng kinh ngạc.
 
Sầm Thì từ đầu đến cuối thậm chí không hề rút tay kia ra khỏi túi, chỉ dùng một tay là đã có thể bẻ chệch khớp cánh tay của đầu húi cua, vô cùng nhanh chóng và chuẩn xác.
 
Tuy nhiên, điều đáng sợ là một giây tiếp theo có một tiếng “rắc rắc”, anh đã nắn lại khớp tay bị chệch trở lại vị trí ban đầu. Ngay khi đầu húi cua vừa thở phào nhẹ nhõm thì lại có một tiếng “rắc rắc” khác, cánh tay của cậu ta lại bị bẻ một lần nữa.
 
Lúc này, bầu không khí đã dấy lên một cảm giác kinh hãi, hai người khác vừa chuẩn bị tiến lên đã vô thức lùi lại một bước, không ai có thể nghĩ tới người đàn ông có mái tóc xoăn và vẻ mặt lãnh đạm này lại lấy việc bẻ khớp tay làm niềm vui.
 
Lúc này đầu húi cua vô cùng đau đớn, hét lớn cầu xin Sầm thì: “Đại ca, cầu xin anh nắn tay lại giúp em đi mà, nhanh lên đi.”
 
Sầm Thì mặt không cảm xúc liếc nhìn Triệu Kỳ đang cúi gằm mặt xuống, lạnh lùng hỏi: “Tôi dẫn cậu ấy theo được chứ?”
 

“Được… Được…”
 
“Đợi chút nữa xin lỗi cô Tô cho thật tốt vào.”
 
“Được được.”
 
Một tiếng “cạch” vang lên, cánh tay của đầu dẹt lại trở về vị trí ban đầu, cậu ta che cánh tay lại, kinh ngạc nhìn chằm chằm người không biết từ đâu xuất hiện này, người Trung Quốc không giống người Trung Quốc, người nước ngoài không giống người nước ngoài.
 
Bọn côn đồ tụ tập ở khu vực Thanh Cương này khi có chuyện gì xảy ra đều sẽ đánh nhau chứ không bao giờ gọi cảnh sát. Vì vậy, quy luật cá lớn nuốt cá bé đã được tạo ra và áp dụng triệt để tại khu vực hỗn loạn này. Không thể đánh bại được Sầm Thì nên bọn chúng bắt đầu lấy lòng anh, mời anh hút thuốc.
 
Triệu Kỳ ngồi dưới đất không hiểu vì sao những người này một phút trước còn đang đánh nhau, bây giờ lại cùng nhau đứng ở ban công hút thuốc, còn tán gẫu về những tin đồn xấu về Thanh Cương.
 
Triệu Kỳ loạng choạng từ dưới đất đứng lên, khi nhìn Sầm Thì, trong lòng tràn ngập sự ngưỡng mộ.
 
Một lúc sau, dưới lầu có ánh đèn của mấy chiếc ô tô, có bảy tám người lần lượt xuống xe, bàn tay cầm điếu thuốc của đầu húi cua run lên, cậu ta ngó đầu nhìn xuống: “Tình huống gì đây?”
 
Vừa dứt lời, ngoài ban công vang lên tiếng động, Sầm Thì liếc nhìn nơi đó, dập tắt điếu thuốc trong tay trước khi Tô Nhất Xán đi tới.
 
Tô Nhất Xán vừa xuất hiện, Sầm Thì đã đứng ở phía sau cô như chưa có chuyện gì xảy ra, cô kinh ngạc quay lại nói với anh: “Không phải chị đã bảo em tìm chỗ tốn sao?”
 
Sầm Thì lắc đầu, Tô Nhất Xán thấy anh không sao liền không để ý đến anh nữa.
 
Cô tiến lên nói với bọn đầu húi cua: “Lần đầu thấy trẻ con dám tự xưng mình là đại ca Thanh Cương đấy, tôi đã gọi Tôn lão tứ tới rồi, để anh ta xem ai dám ngông cuồng như thế.”
 
Vừa mới nói xong, tên đầu húi cua liếc nhìn Sầm Thực rồi vội chắp tay với Tô Nhất Xán: “Em sai rồi, chỉ là hiểu lầm, vừa mới em chỉ nói đùa với cô Tô một chút thôi.”
 
“…” Lại có người nhận lỗi nhanh như vậy sao? Tôn lão tứ vẫn còn ở phía sau chưa lên tới đâu. Ít nhất cũng phải để lại một chút đất diễn cho anh ta chứ.
 
Tô Nhất Xán không ngờ rằng nhóm người vừa mới la hét đánh nhau lại nhượng bộ nhanh như thế, cô còn chưa đứng được nửa phút, điều này thực sự khiến cô có chút bối rối. Không ngờ người anh em từ thuở nhỏ Tôn lão tứ của cô lại oai phong cỡ này, mới nhắc đến tên thôi mà đã khiến người ta sợ mất mật vậy rồi.
 
Khi Tôn lão tứ dẫn người lên thì mâu thuẫn đã được giải quyết xong rồi, nhóm đầu húi cua cứ khen ngợi cô Tô là một cô giáo tốt hết câu này tới câu khác, nhìn bầu không khí hòa hợp như vậy khiến đám người Tôn lão tứ không khỏi thấy bối rối.
 
Đầu húi cua và những người khác đều khoảng hai mươi tuổi, tuy thích chơi đùa nhưng vẫn không dám kiêu ngạo trước mặt những người giang hồ, chủ động cúi đầu xin lỗi Tô Nhất Xán.
 
Vốn dĩ bọn chúng đã rất cảnh giác với người đàn ông cao to đi cùng Tô Nhất Xán, lại thêm sự cảnh cáo của Tôn lão tứ nên càng không dám làm càn nữa. Một lúc sau, mọi người cũng giải tán, khi đang xuống lầu, Tô Nhất Xán chợt nghĩ đến vừa rồi Sầm Thì không có đi theo cô, chuyện này thật là hiếm thấy. Cô vội đi ngược lại phía sau đến gần Sầm Thì mấy bước, quan tâm hỏi: “Tình huống vừa rồi không làm em sợ chứ?”
 
Sầm Thì rũ mắt xuống, khóe miệng hiện lên một nụ cười khó thấy: “Có một chút.”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận