Hai người đi cùng nhau trên con đường, rồi đọt ngột tách ra:
- Em phải về…rồi ạ…
“Ukm” Đức ngơ ngác gật đầu. Anh vẫn còn ngạc nhiên về vụ suýt hôn lúc nãy. Hừm, ngu thiệt, lúc đó mà tiến đến luôn thì có phải hay hơn không…
Đức quay lưng định bước, rồi đột ngột quay lại, nắm lấy tay Giang:
- Trước khi đi anh hỏi em một câu: Chúng ta làm bạn như trước được chứ?
Với cô gái này, buộc pải chớp nhoáng như vậy. Anh biét cô là người rất trọng tình nghĩa, đang ở trong tình thế tiến thoái lưỡng nan liền gật đầu:
- Được, thực ra cũng chả có gì khó khăn lắm.
Đợi cô đi khuất, anh mới nhún vai bước đi
Ehehe
Thực ra trời vẫn còn thương ta ghê lắm!!! (“--.--“)
*
Lại những ngày học mới vô cùng kinh khủng bắt đầu
Thực ra trước lúc đi học đại học, bà chị họ trời đánh của Giang đã đưa lời khuyên, cứ học tử tế đi, nếu không đến lúc thi thì khổ. Tuy nhiên, con người Giang vốn rất ham cái nhất thời trước mắt mà bỏ qua đại cục, nên vào đại học liền chới tẹt ga. Đó chính là ý do, một đêm trăng thanh gió mát thế này, ở nhà bắn Gun thì tuyệt mà cô lại phải trường mặt ở đây
“Xiaosu” My ngồi gí mặt vào cái máy tính rất lâu, không thèm để ý đến Giang rồi ngửa mặt lên trời nói một câu, không rõ là của nước nào, đại ý là chào cậu
Giang mặt xanh xanh đỏ đỏ, đơ đến nỗi không thèm ý kiến. Cô cảm thấy My chơi xỏ mình, hẹn đến học, thế mà vừa đến lại có Vũ đứng kè kè ngoài cửa, ăn mặc chỉnh tề, thật đáng đấm
“Ohayo” My thấy bạn không động tĩnh gì, chào tiếp. Giang gào lên:
- Ohayo cái đầu cậu, đêm rồi cưng à. Còn nữa, cậu rủ tớ sáng học chung, thế mà cậu đang làm gì đây
“…Đi chơi!” My nghĩ một lúc lâu rồi ngu ngơ đáp
“Cậu…” Giang thấy não mình chuẩn bị banh ta lông
“Xí, cậu nghĩ mình là loại người gì”? Mình nhất định sẽ gửi cho cậu gia sư đại tài” Nói rồi, nàng biến luôn
“Who?”
“Còn ai vào đây nữa…truyện của hai người…ugruu~việc gì phải che giấu ệt”
Nghe câu này, dùng ngón chân để nghĩ cô cũng biết đấy là ai
Không phải tôi giấu cậu, mà thực sự không có gì
Thấy My biến khỏi gia thất, Giang lủi lủi chuẩn bị đi thì cô thư ký Anna đã giữ Giang lại:
- Cô đang đi đâu vậy?
“Ha ha, tôi về…nha…” Giang nuốt nước bọt đáp
Anna nâng gọng kính cận màu đen:
- Thành thật xin lỗi, cô chủ đã dặn tôi phải giữ cô lại cho cậu Harry
“…”
“Tôi khuyên cô, tốt nhất đừng trốn về, vì tôi là cao thủ vật chuyên nghiệp đấy” Anna nói, giọng đầu đều, khuôn mặt tươi như hoa, nhưng có thể cảm nhận được sát khí, mỗi câu nói đều như lưỡi dao đâm sâu vào lòng người
Giang ngồi xuống, uống nước, mồ hôi túa ra như tắm, than trời:
- Ta bị rơi vào miệng cọp, a~
Chuyển ống kính, xoay sang nhân vật nam chính 1. Hôm qua chat chit, Đức mới phát hiện nàg có sở thích cực kì biến thái. Bình thường con gái thích thú bống, động vật nhỏ, hay các loài hoa, thực dụng hơn chút thì Iphone, HTC, laptop, toàn những cái Đức kham được
Tuy nhiên, Giang nhà ta lại thích máy ghi âm, máy quay siêu nhỏ, nói chung là các vật dụng dùng vào mục đích không trong sáng
Đức đứng trước cửa hàng điện máy, hít thật sâu rồi bước vào. Không yêu thì tê, những đã yêu rồi thì dù chết vẫn yêu, chút danh dự có hề gì. Tiếc ghê, đáng lẽ nên nhờ anh rể họ Trương, chắc mẩn có máy quay siêu nhỏ loại xịn, nhưng ảnh bị chị gái xấu tính xấu nết lôi đi xa rồi, đàh phải tự vào mua cho nó có tìh có ý
Được, vụ này rất được, nàg bán đồ điện tử lại chỉnh là cái nàng bán hoa mới lên đời hôm qua. Vừa thấy hoàng tử trong mộng bước vào, nàng tim đâp chân run, nghĩ rằng chàng yêu mình đến mê mẩn rồi, chuyển chỗ làm mà cũng lần ra được, lễ phép hỏi:
- Quý khách muốn mua gì ạ? “Um…máy ghi ấm….ở đây có máy ghi âm không nhỉ?” Đức gãi mũi, hỏi, cố gắng để cười thân thiện không gian tà, khiến mấy cô bé ở tận gian hàng mỹ phẩm bên kia gục trong 5 giây. Lọ lem ảo tưởng bên này thì tròn mắt nhìn, ngơ ngác:
- Anh mua cái này…làm gì ạ?
“Để tặng…em gái” Đức suy nghĩ một lúc rồi trả lời, bảo mua cái này cho bạn gái, chả khác gì tự nhận mình biến thái
Cô bán hàng lục lọi tủ dưới, lôi lên cái hộp giấy đựng máy ghi âm.
“Mà này, chúng ta đã từng gặp nhau ở đâu chưa nhỉ?” Đức hỏi, chả phải anh ghi nhớ gì khuôn mặt này, chẳng qua vì trí nhớ anh tư bé vốn đã rất tôt, với lại đang cần thiết lập quan hệ để mua đồ “lậu”
“Vâng…vâng!” Cô bánhàng gật đầu “Anh còn muốn mua gì nữa không ạ?”
“Có máy quay chứ?”
“”Có ạ!”
“Lấy cho tôi loại nàng càng nhỏ càng tốt”
Bán hàng nam nữ cùng tròn mắt nhìn
“Anh muốn mua loại…đặc biệt?” Bé bán hàng nuốt nước bọt, chả lẽ kẻ đeo bám mình lại bị biến thái đến vậy?
Đức cảm thấy mình đang bị bủa vây, vẫn giữ giọng bình thản:
- Không. Ý tôi là loại máy cầm tay tiện lợi, nhỏ gọn. Em gái tôi là phóng viên, mong mọi người đừng có hiểu nhầm
Đám bán hàng gật gù:
- Mình biết mà, anh ấy đẹp trai vậy, không kiểu đó đâu. Không biết anh ấy đã có ai chưa nhỉ?
Khi nàng hàng hoa còn đang ảo tưởng về tương lai, Đức bước ra, thở phào nhẹ nhõm
Cô ngốc này…
Sao lần nào cũng làm anh chết vì khó xử thế nhỉ?
*
Lúc anh đến thì thấy cô đang ngồi xem Rooftop prince trên Ipad của My. Mấy đám con gái thật sự không biết làm thế nào, thần tượng mấy cái thằng, nhìn thì chả ra đâu vào với đâu, được mỗi cái gào rú ầm ĩ, hát hay hơn người. đến Vũ và Tuấn cũng than trời, mấy bà cô thừa hơi rỗi việc, đi hâm mộ cái thằng Zen của Nu’est, nhìn kiểu gi cũng giống con gái, cái gì màxinh ơi là xinh, rõ ràng là loạn giới tính toàn phần. Đức đứng cạnh cô một lúc lâu, thấy cô đập bàn rủa xả ầm ĩ vì ức chế mới hắng giọng:
- E hèm!
Giang giật nảy mình
“Chào ..anh…ha ha…” Hôm trước suýt hôn người ta, thế mà lại chả hon cho chót, bây giờ cứ thấy người ta là lại tội lỗi không tả nổi.
“Chào. Anh nhớ My nói, em nhờ anh làm gia sư cơ mà nhỉ?”
Em không nhờ anh! Tâm hồn bị tổn thương nặng, gào rú vô biên, chỉ muốn ở nhà level up với ck yêu quý. Tuy vậy cô vẫn ngồi rất chỉnh tề, lôi sách ra học:
- Anh ngồi đi.
“Vậy em không hiểu phần nào?” Anh muốn tận tình một chút, khiến cô phải mang ơn nghĩa thực sự là một điều rất thú vị
“Nếu em nói, em không hiểu hết thì anh tính sao?” Cô không định làm khó anh, nhưng nói thật là cô không hiểu gì hết thật
Dù rất giận, nhưng anh vẫn phải treo chữ nhẫn với cô. Con người này, làm khó cô chính làlàm khó chính mình, ném tuyết vào đầu cô chính là bê đa tự đập vào chân mình
“Vậy em chỉ cần làm đề này là được” Haizz, Đức đáp “Cứ mở sách ra chép là tốt nhất. Anh phải ra đây có việc”
Hôm nay đến đây, ngoài dạy cô học, anh còn phải hỏi tình hình kinh tê ở chỗ Anna. Dù sao cũng phải làm khoả sát điều tra, chi bằng điều tra luôn công ty nhà mình
“Vấn đề công ty ta là hoàn tàn ổn định và đnag trên đà phát triển” Anna vừa nói vừa xem đấu vật Nhật Bản giải sumo 200kg. Cô gái này, thoạt nhìn thì rất nghiêm túc, nhưng cũng dễ thương không tả nổi “Vậy là tôi phải tự điều tra?” Đức ngán ngẩm hỏi
“Dẫn chứng thì cậu phải tự điều tra, còn tình hình và số liệu có thể hỏi tổng giám đốc, ông ấy gần như thuộc hết đấy” Anna nói tiếp, đến cảnh tên mặc khố trắng lao ra đập vào đầu tên mặt khó xanh “Dù tôi biết cậu không thích hỏi giám đốc chút nào”
Nghe đến xưng danh của ông bố trời đánh, Đức chưa nhớ ra tên đã toát mồ hôi hột. Anh nản ko thể tả, định về xem cô thế nào, bật laptop thì thấy Giang on
[Lilithy_death]: Ck, khẩn cấp, tình hình kinh tế Việt Nam khu vực Đông Nam Bộ những năm 1997 – 1998 có cơ cấu thế nào?
Không phải đã bảo cô giở sách sao? Đức nhíu mà rồi nhắn lại
[Noname_SDS]: Vk học năm I nhỉ? SGK không có sao, cơ bản mà.
[Lilithy_death]: Không biết số trang
[Noname_SDS]: Mục lục cho chó gặm à?
[Lilithy_death]: Ko biết bài! Biết thì đã giở
Đức bó tay, lao về, nhưng Giang vẫn ngồi im
“Em làm xong chưa?”
“Sắp xong rồi!” Cô cười tươi đáp, nhưng lại gửi thêm một tin nữa
[Lilithy_SDS]: Nhanh lên, cứu em. Gia sư đang thúc
Đức phì cười
Cô giả tạo với một người, thật lòng với một người, nhưng hoá ra hai người đó lại cùng là một người. Cô gần gũi một người, né tránh một người, cuối cùng vẫn là một người. Dù sao thì, bất kể cô thế nào với người đó đi chanưg nữa, người đó vẫn hết lòng vì cô, vẫn là người yêu cô. Anh lục tủ sáhc của My rồi nhắn lại
[Noname_SDS]: Trang 234, phần hai. Vk thật tắc trách, học thế mà không biết cái gì!
[Lilithy_SDS]: I wish ck ở đây, để giúp vk. Chư gia sư của vk ý à, sợ lắm, lúc nào cũng có cảm giác sắp bị anh ấy nuốt chửng, ở cạnh anh ấy tim đập minh đến nỗi nhồi mắt cơ tim, đột quỵ lúc nào ko biết
[Noname_SDS]: Vậy, vk thất anh ta thế nào?
[Lilithy_death]: Người tốt, rất hợp làm…mà thôi, tiếp đi, sự đổi mới chính sách nhà nước cuối TK XX, đầu thế kỉ XXI có tác dụng thế nào?
[Noname_SDS]: Trang 176, phần 3
Đức gõ chữ xong, nghiêng đầu lên sopha, nhìn chăm chăm vào dòng chữ ấy
Người tốt, rất thích hợp làm…?
Có phải ý cô ấy là …làm người yêu không nhỉ?
*
Trời đã về đêm
Rin đánh truyện một thời gian mới phát hiện mình chuyên môn dùng câu ấy
Ging cuối cùng đã làm xong bài tập, hiểu sơ sơ đỡ u mê hơn một chút, gia sư giảng thì ít, ck giảng thì nhiều (là một cả!^_^), nhưng lối giảng của hai người thật sự khớp nhau, khớp một cách kì lạ. Cô nghĩ đã đến lúc mình phải về
“Em làm tốt lắm!” Đức gật gù, nhìn đồng hồ “Em về chưa?”
“Vâng, em bắt xe buýt” Cô đáp, nhìn chiếc Audi đậu ngoài, biết chắc chắn là anh sẽ đưa cô về. DÙ đây không phải là siêu xe au đì mà cô hằng mơ ước, những cũng là một cái Audi hạng sang. Như dự đoán, Đức kéo tay cô rồi rồi nói:
- Để anh đưa em về
Thôi thì cứ tham lam một hôm vậy
Đức khởi động xe, kéo cần gạt, cho chiếc xe đi châm trên đường phố Hà Nội. Giang thò tay ra hứng gió, thấy thủ đô phòn hoa này rõ ràng không giống Hoà Bình. Thành phố của cô rất là yên bình, 10h tối là đã khá vắng, nhưng ở thủ đo thì giờ này mới hoạt động. Tụ nhiên cô nổi hứng muốn đi chợ đêm, bèn nói với Đức:
- Anh đưa em ra chợ đêm đi, em tụ bắt xe về
“Không sao, anh cũng đang muốn đến dó” Chả mấy khi cô bạo dnạ vậy, không ngượng ngùng nhờ vả anh, hoặc là cô đã bạo dạn lên nhièu, hoặc là đã coi anh thân quen triệt để
Hai người đi bộ trên đường, để Audi ở bãi đỗ xe. Trời hơi lạnh, nên chợ cũng vắng người, toàn là những cặp tình nhân
“Giờ này còn bán kem không nhỉ?” Cô vu vơ hỏi. Thực ra trời lạnh thế này, muốn cái gì lạnh lạnh một chút
“Anh mua cho” Đức chạy ra hàng kem, mua cho cô. Chiếc kem bảy sắc quệt linh tinh, khiến cô trông như đứa trẻ con 10 tuổi, rất là dễ thương
“Mại zô, mại zô! Đồ đôi đây! Bất kể bạn bè, người yêu gì cũng ra đây hết đi!” Một cô bé hét ầm lên. Giang đi lướt qua, định không mua nhưng chợt thấy một cái đồng hồ có dạng như những sợ len kết vào nha. Mặt đồng hồ hoàn toàn bằng thuỷ tinh, lấp lánh, với chiếc kim đồng hồ được chạm mảnh, nhìn như đồng hồ của con thỏ trong Alice in a wonderland vậy
“Cái này không có riêng hả em?” Giang thích thú nhìn nó
“Không có đâu chị, hàng độc đấy. Chị em làm, chỉ có một đôi duy nhất thôi” Cô bé sốt sắng nói. Giang chưa kịp trả giá gì thì Đức đã chêm vào:
- Bán cho anh nha!
Cô bé này khá là kiên cường, không gục trước trai đẹp, trả giá tử tế. Đức thản nhiên đeo cái to vào tay, khen:
- Rất đẹp. Cô giận dỗi hét lên:
- Em là người thấy nó trước, em muốn cả hai
“Không cả hai, em chỉ được phép có cái còn lại” Đức nghiêm nghị nói. Không biết bao lâu rồi, cô mới thấy nụ cười gian manh của anh trở lại. Giang định giằng thì anh túm tay cô lên. Không hiểu có phải vừa ăn kem xong không mà tay cô thực sự rất lạnh, những ngón tay như đông đá. Anh bạo dạn lồng tay cô, rồi nhét sâu vào túi áo của anh:
- Ăn kem sẽ gây nhiều bệnh đấy. Thay vì ăn, em nên làm những việc có ích hơn, như chụp ảnh chẳng hạn.
“Em không có máy ảnh” Cô bắt chước vẻ nghiêm nghị, đáp, nhưng nhìn giống cái tượng em bé đái hơn nhiều, rất là khó coi
“Vậy anh cho em là được” Anh nhét tay vào túi áo còn lại, rồi lôi ra “Còn zin, anh chưa dùng”
Cô nhìn anh bằng anh mắt đề phòng rồi nắm lấy:
- Em chả lại anh bằng cách nào?
“Chỉ cần…không bao giờ em ghét anh là được” Anh nói nhỏ, rất nhỏ nhưng cô vẫn nghe thấy, quay lại, tròn mắt nhìn, rồi cười tươi:
- Đơn giản thôi! Miễn là anh không làm gì có lỗi với anh là được
Đức nắm chặt tay cô, cảm thấy mình đã cố gắng được một nửa
Chỉ cần cố gắng…cố gắng một chút nữa…
*
Hôm sau, nhờ cái đề hôm qua làm trúng tủ một nửa và sụ trợ giúp của ck đã giao ước mà Giang làm bài ngon ơ. Cô thở phào nhẹ nhõm, bước ra khỏi phòng
Anh bảo, biết ngay mà, anh đoán chỉ có chuẩn
Chồng bảo, dễ mà, nhớ hậu tạ chồng đi nhá
Ánh mặt trời chói loá
Xong một nửa rồi nhỉ
Đi chơi thôi!