Bệnh viện toàn một màu trắng tang tóc, với mùi thuốc sát trùng nồng đến khác thường. Ngoài cửa phòng cấp cứu ảm đạm thê lương, một cô gái với mái tóc xù tung xoã xượi nức nở khóc, ngon tay bám chặt vào cổ tay chàng trai đứng cạnh, cả người không ngừng run rẩy.
Tuy nhiên, đây không phải là cảnh kinh điển trong phim.
Chàng trai đang đứng đây, đẹp trai đấy, là chủ của chiêc xe Audi` hào nhoáng kia. Tay anh bị cô gái bên cạnh nắm chặt đến tê cứng, những ngón tay cô nhìn thon dài thế mà cươg và khoẻ, rõ ràng là dân Teakwondo chính hiệu. Anh ta khẽ cựa quậy, nhăn mặt nói:
- Cô à, cô có thể…nới nhẹ ra được không?
Giang lấy bàn tay còn lại xoà tung mái tóc, trừng mắt ngước lên:
- Anh đùa à?
Anh ta không khỏi thở dài một cái
Lê Minh Quân, 23 tuổi, trưởng phòng nhân sự tập đoàn thời trang L&A, đang trên đường về nhà thì bị một cô gái làm gián đoạn. Rõ ràng là cô sai, phạm luật lao ra đường, nhưng anh cũng lao hơi nhanh thật, khiến người yêu cô lao không kịp. Khoảnh khắc nước mắt cô trào ra, những ngón tay bấm phím run rẩy, mái tóc bết lại, anh thấy mềm lòng, liền ở lại, định an ủi cô một chút. Nhưng cô gái này quá ngang bướng, cứ bẻ chặt tay anh không buông, nêu anh không biết điều chỉnh tư thế chắc xươg cánh tay đã gãy sạch rồi. Đôi mắt cô đỏ lên, long lanh, trông thật mỏng manh yếu đuối.
Không hiểu sự tình thế nào mà bác sĩ vào rồi ra rất nhanh, chắc chỉ khoảng 10 phút. Cô vội vã đứng dậy, luống cuống:
- Anh ấy thế nào rồi ạ?
Bà bác sĩ nâng gọng kính trắng:
- Chúng tôi cũng cố gắng hết sức, nhưng…
Bác sĩ đang nói, dột ngột bị nghẹn lời bởi tiếng hét không ró là gì của Giang. Nước mắt cô cứ thế tuôn rơi, những ngón tay buông cổ áo Quân ra, loạng choạng bước vào.
Giường trắng, chiếc giường kim loại chỉ phủ một tấm ga nhuốm đỏ trắng tinh. Đèn tẩy trùng đã tắt, điện tâm đồ cũng đã ngừng làm việc, chỉ có anh xanh xao nhưng vẫn đẹp như một bức tượng nằm trên giường. Bóng tối bao trùm khắp không gian, ánh sáng trắng yêu ớt phía hành lang hắt vào, khuôn mặt anh nghiêng nghiêng, những sợi tóc loà xoà trước trán khẽ phất phơ trong không khí. Tay Giang đưa ra, rồi chợt khựng lại giữa không trung, nhưng ngón tay cơ cứng và dần co lại.
Cả người cô đổ gục xuống sàn
Kí ức tràn về như cơn mưa, đỏ ào vào tâm trí. Cô không thể quên được nụ cười đầu tiên của anh hôm ấy, nụ cười lịch thiệp của một chàng trai giúp một cô gái ngốc nghếch biết cách về nhà.
Nước mắt ướt đầm khuôn mặt, nhoè cả kí ức cũ của những ngày mưa. Anh mưa rất nhiều hoa, nhưng không có bông nào là hồng đỏ. Anh nấu ăn kém nhưng lúc nào cũng muốn tỏ vẻ, anh vụng về nhưng cố tỏ ra cool. Anh làm việc xấu rồi tự mình mắng mình, đúng là tâm thần phân liệt.
Cô quệt nước mắt, đứng dậy, bước đến gần anh, ôm chặt thân hình ấy
Hơi thở anh đều đều, giấc ngủ yên ả, những ngón tay còn ấm áp như làn nước mùa xuân. Giang ôm chặt anh hơn, quay lại nhìn bác sĩ với khuôn mặt ướt đầm, hét lên:
- Thế này là thế nào, bác sĩ? Anh ấy vẫn còn thở!
Bác sĩ , nãy giờ bị đắm chìm vào màn diễn kinh hoàng của cô, suýt nữa cũng nức nở theo, nghe cô gọi liền sực tỉnh, khuôn mặt đầy vẻ bó chấm, bất lực thở dài, nói:
- Dĩ nhiên là cậu ta vẫn còn thở, vì cậu ta chỉ gãy chân thôi chứ có làm sao đâu
Sét đánh ngang tai!
Quả tạ gắn dòng chữ: “Đồ thần kinh” nặng 200kg rơi bụp xuống đầu nàng
Giang đứng chôn chân tại chỗ, ước có cái hố thật to ình chui xuống sàn. Nhìn cổ áo đẫm máu, ga giưòng đẫm máu, Giang chống chế một cách yếu ớt trong sự tuyệt vọng vô ngần, luống cuống cao giọng:
- Nhưng lúc nãy…lúc nãy tôi thấy rất nhiều máu mà.
“…đó là sốt cà chua ==” cặp đôi này đúng là đọc nhất vô nhị, cô gái thì, không biết có phải học lớp diên xuất ra không mà chưa nghe bác sĩ nói hết đã khóc như mưa, khiến người biết rõ sự tình cũng phải động lòng, còn chàng trai…
…nhằm đúng lúc bị xe đâm mua sốt cà chua…
Bác sĩ khoanh tay đúng dựa vào cửa, cảm thấy đau đầu, nhìn cô gái luống cuống. Thực ra lúc ôm anh, cô cũng ngửi thấy mùi ngọt ngọt nên thầm hiểu ra rồi, nhưng vì quá ngượng nên mới quyết tâm bóc mẽ bác sĩ, trầm ngâm:
- Vậy tại sao anh ấy lại ngất?
“Cậu ta đập đầu xuống đường”
“Vậy rất có thể là chưa kiểm tra xong hết?”
“Bực mình cô quá, tôi đã chụp cắt lớp rồi”
“Tại sao bây giờ anh ấy lại ngủ?”
“Vì chúng tôi không rõ, nên tiêm thuốc ngủ 8 tiếng đồng hồ cho cậu ta”
Giang cảm thấy mình đuối lý, quay đầu lại nhìn anh chàng đẹp trai người yêu mình, thầm hỏi thăm 8 đời nhà anh ấy. Minh Đức, anh được lắm, dám mua sốt cà chua trước lúc bị xe đâm, làm em bẽ mặt với quần chúng thiên hạ. Thù này không trả, em thề em không phải người. Thấy mọi việc có vẻ đã được giải quyết ổn thoả, bác sĩ nói với mấy cô y tá:
- Đưa cậu ta về phòng bệnh 242, đừng có truyền gì hết, cậu ta không bị sao cả.
Sau đó bà loẹt quẹt chiếc giày cao gót đi dọc hành lang, không quên mỉm cười với cậu trai đứng ở cửa, ngụ ý “cậu may đấy”
Giang ngẩn ngơ nhìn mấy cô y tá thuân chuyển giường, sau đó liếc mắt xung quanh. Đập vào mắt là hình ảnh một anh đẹp trai khác, đang ấn bụng, cố nén cười. Thấy Giang quay lại, anh ta giơ tay xua xua:
- Tôi không làm phiền đâu, cố cứ tiếp tục
Rầm! Bụp! >o Bốp bốp! *.*!
Bệnh viện hôm đó dông vui đến lạ thường, khắp nơi vang vọng tiếng thét ai oán của một anh chàng đẹp trai
Giang, không hổ là Teakwondo, xay gạo ra cám, ấy quyền cước khiến Quân tung bay rồi đập vào tường
Trời dần tối, sao Hôm cười cợt ngoi lên phía cuối chân trời
Quân bước ra, mở cửa xe Audi leo vào bằng một vẻ mặt cực tươi vui
Cô bé này rất dễ thương…
Nhưng lắm gai quá, phải cẩn thận mới được!
*
Khác với Giang nước mắt như mưa, cham lo chu đáo tận tình, đám người còn lại của Hội sinh viên lại có vẻ phởn phơ hiếm thấy. Bốn tên xấu xa khốn kiếp, đến thăm người bệnh đang nằm phơi bụng, thế mà lại mua mấy cân táo xanh.
đức ở một mình nên Giang phải ở lại chăm sóc. Cô rủ My đến cười thì giọng My cực kì thảng thốt, rồi dập máy luôn, đại ý: “rủ tớ đến xem trò vui thì được, nhưng đến chăm sóc ông anh họ ấy thì đừng hòng”. 8h tối, đang chán nản vì bỏ lở mất phim Nước mắt và nụ cười của cô nàng Daivichi xinh đẹp ở kênh Today TV thì My dẫn đàn đần lũ lũ đến. Ngọc có vẻ rất sung sướng, bước đến bắt tay My thật trịnh trọng:
- Cảm ơn em nhiều lắm, không ngờ tên tư sản vo lại ấy cũng có ngày này.
Vũ mặt ỉu xìu, đặt táo xanh lên bàn:
- Cái gì, chưa chết sao? Vậy mà mình cứ tưởng là thoát nợ cái bát tráng men xanh thời Lý
My gật gù:
- Phải, anh nói đúng. Sao cậu không làm anh ta chết quách đi cho xong, sống mà làm gì. Kiểu gì anh ấy cũng tìm cáhc bòn rút gia sản của người yêu tớ, mà trước sau gì nó cũng là của tớ mà
Trời tối đen như mực, Giang quay mặt ra cửa sổ, thầm cảm thán
Đức ơi là đức, rốt cực anh tạo ra bao nhiêu oan hồn đeo bám thế gian, sao lúc nào cũng có người muốn anh chết để thoát nợ chứ?
Ngọc đặt túi táo lên bàn, lấy cái dao gọt. Vỏ táo rơi rơi, rơi lả tả, chị ta ném từng quả táo cho từng người có mặt trong phòng. Giang cắn một miếng to, vị đắng chát của táo len toả vào trong miệng. Giang nhăn mặt hỏi:
- Mua cho người ốm lúc nào chị cũng mua thế này à? Chát quá
Tuấn, mắt dí vào Ipad, cắn loạn xị ngậu, cười gian manh:
- Tại trên web sức khoẻ bảo, người ăn cái này đang bị bó bôt có nguy cơ teo xương rất cao.
“Hả?” Cô ngẩn người, cái gì chứ?
“Cậu không biết sao, với những kẻ vô lại giỏi phải phá hoại IQ của anh ta, với những kẻ vô lại lưu manh phải phá vẻ lưu manh của anh ta, còn với những kẻ vô lại đẹp trai phải phá hoại vẻ đẹp trai của anh ta. Thử tưởng tượng mà xem, anh họ mình bước vào cửa hàng toàn nữ phục vụ, cuời một cái, tất cả đổ gục. Nhưng anh ta vừa đứng lên, đi cà nhắc về phía quầy tính tiền, vẻ mặt của đám nhân viên…he he, thật sự rất đáng xem đấy
“...” Giang há mồm ra rồi lại ngậm lại, ánh mắt buồn bã thâm trầm. Luôn miệng bảo người cô yêu là vô lại, thế mà chả biết ai mới là vô lại nhất.
Trời tối đen, ngày càng tối đen, chắc đã hết phim rồi, lại sắp đến giờ chiếu Phía đông vườn địa đàng đang hồi gay cấn. Giang ưỡn người, thở dài nói:
- Sao họ lại tiếm thuốc 8 tiếng chứ, đúng là đen đủi.
My xoè ra cho nàng cái Ipad trắng tinh, đá lông nheo tiếp lời:
- Cho cậu mượn cái này, thoái mái làm những việc cậu thích
Với sự hiểu biết của cô về Giang, cô nàg này nhất định sẽ xem những truyện kinh khủng động trời. Vẻ mặt của anh họ mình lúc đó, biến thái như thế thật sự rất đáng xem. Cô khoác tay Vũ, kéo cả đám ra ngoài.
Gió giật ngoài của sổ, những cành bàng rung rinh trong gió.
Trời tản mây, mặt trăng hình lưỡi liềm treo lơ lửng phía trên đỉnh trời, toả ánh sáng dịu hiền, và những vì sao dệt nên một tấm nhung có đính kim cương. Ngôi sao thứ hai bên phải hôm nay đột nhiên sáng một cách kì lạ, chắc là Peter pan đã tìm được người yêu mới (người yêu đầu tiên của cậu ta là Wendy). Giang đứng dựa người vào tường, khởi động Ipad, mắt sáng như những ngôi sao kia, may mà chưa biến thái đến mức nước dãi nhỏ tong tỏng. Rin thầm nghĩ, mình chỉ hơi biến thái, nhưng nhân vật của mình biến thái quá rồi, thật đáng ngại
* Đức tỉnh dậy lúc nửa đêm, của nửa người đau ê ẩm. Lúc lọ sốt cà chua võ tan, sốt chảy đầy xuống đất, anh thấy ngón tay mình dính dính ngọt ngọt, những buồn ngủ kinh khủng. Đập đầu vào tường không thể không để lại di chứng, đập đầu xuống đất di chứng càng nặng. Anh ngồi dậy, với tay lấy ít nước thì thấy tiếng khóc rên rỉ văng vẳng xung quanh. Vốn không tin trên đời này có thứ gọi là ma, nên Đức quay mắt kiếm tìm.
Bên cửa sổ…
Ánh sáng trắng yếu ớt của đám đèn đường hắt vào căn phòng, hắt lên khuôn mặt người con gái ấy. Mái tóc của cô ấy xoà tung, nhũng ngón tay bấu chặt lấy thanh nẹp bằng gỗ, cố nén tiếng khóc không ngừng vang lên. Những giọt lệ long lanh nơi khoé mắt, trông thật cô đơn đến đau lòng. Không ngờ cô ấy lại yêu mình đến như vậy, Đức thầm nghĩ, cố nén đau ở cái chân bị bó bột, cà nhắc bước đến bhên cô, những ngón tay lành lạnh đan vào nhua, vòng qua eo cô, thì thầm:
- Anh xin lỗi…
Cô nghe thế giật mình, hất anh ra, lùi vội lại rồi hét “AAAA!!!”, mắt trợn ngược hốt hoảng. May mà đây là phòng hạng sang, cửa kính cách âm tốt, nếu không mấy bệnh nhân khác đã bị cô doạ chết rồi. Tiếng hét của anh va vào màng nhĩ cô, làm anh váng đầu, váng đầu dẫn đến hồ đồ, nhíu mày hỏi:
- Em lại sao thế?
Cô đứng dậy, chân run bần bật, phủi quần áo, kiếm tìm cái Ipad văng loanh quanh dưới sàn, trừng mắt nhìn anh đáp:
- Em lạy anh, lần sau anh đừng làm thế nữa được không? Em yếu bóng vía, lại đang tập trung đọc truyện, nên rất dễ bị doạ. Mà giọng anh, nghe kiểu gì cũng giống giọng của diễn viên lồng tiếng Kaname của Vampire Knight*, cái gì mà thoang thoảng như làn gió thoảng, truyền cảm lạnh lùng, đúng là doạ ma người ta mà. Ngón tay anh thì lạnh, anh chạm vào em khiến em phát rùng mình. Trừ khi giọng anh giống Luffy (One piece*) hay Gintoki (Gintama*) thì hãy nói với em kiểu đó, hay có thân nhiệt như Ace thì hãy ôm em, còn khôg thì tránh xa em ra. Cứ thế này, trong mơ em bị Dracula cắn chết mất.
Đức nhìn cô bằng ánh mắt “em thật đáng sợ”, day day huyệt thái dương một cách bất lực. Cô nói về cái gì mà dùng toàn từ chuyên ngành, cái gì mà Kaname, cái gì mà Luffy, cái gì mà Ace, thật là xúc phạm trí thông minh của anh. Anh có bao giờ liên quan đến cái đó đâu mà biết được. Mà khoan đã lúc nỹa cô ấy có nói cái gì như là…đang đọc truyện.
Anh quay lại nhièn cô, nghiêm túc hỏi:
- Em…đang đọc truyện hả?
“Vâng!” Cô đáp chắc nịch, khiến anh càng thêm đau đầu hơn nữa. Đọc truyện, vậy rốt cục là cô khóc vì cái gì. Đức biết là cô rất nhạy cảm, có lần cô với My sang độc chiếm cái đầu đọc đĩa của anh, có cái phim gì gì mà Air gì gì đó, My đơ từ đầu đến cuối, nhưng Giang hết khóc lại cười, hết cười lại đập gối tức giận. Nếu là đọc truyện, rất có khả năng…
Haizzz…
Anh thở dài, ngó quanh thì thấy cái Ipad ngay ở dưới chân mình. Ngó vào màn hình thì thấy dòng tít : [Yunjae] Liễu khúc thánh ca*. Đọc xuống bên dưới, anh thấy nội dung cực kì biến thái: “Yunho cuốn vào cơ thể Jaejoong đầy máu nằm dưới mặt đất, hôn lấy hôn để cậu. Hơi thở anh…”. Nói chung là, hai tên con trai, cuốn vào nhau, làm hành động kinh dị biến thái.
Nói chung là, thật đáng sợ.
Cảm giác đau nhức của cái chân bó bột bị đứng lâu tràn đến thắt lưng, cả người anh bắt đầu run lên bần bật. Anh lê về cái giường, thấy cô lại chăm chú đọc tiếp, không biết phải nói thế nào. Yêu cô, đúng là một bài kiểm tra trí tuệ và sự nhẫn nại
Một bài hát vang lên từ máy cô, hình như là bài Aloha của Cool
Anh đã ngủ nhiều rồi nên bây giờ chả ngủ được, chỉ nhìn chăm chăm lên trần nhà. Cô lấy một cốc nước ấm, đặt lên bàn tay anh:
- Anh mệt chứ? Uống đi
Làn nước ấm len lỏi qua ngón tay, những ngón tay lạnh. Trong côc nước có cả hơi ấm của cô, bàn tay cô cũng ấm như vậy, hơi ấm làm rung động lòng người. Anh chợt nhớ trong cơn choáng váng nghe thấy tiếng cô, thấy nước mắt của cô thấm đầm vạt áo. Dù đó là sốt cà chua cô cũng không vạch trần, cũng đối xử như anh vừa mới bị gì đau lắm vậy. Đức ngồi thẳng dậy, đột ngột kéo cô vào lòng. Quả nhiên cô rất ấm, ấm như một chú thỏ con, khuôn mặt cũng ửng hồ như đào Sa Pa dạo nọ anh thấy. Khẽ đẩy anh ra, cô thì thầm:
- Em không ngồi được đâu, anh sẽ bị đau đấy
“Đau mai bó lại” Đức đáp, nắm chặt lấy bàn tay cô. Hơi ấm ấy, không chỉ mơn man da thịt mà còn len lỏi vào trái tim, len sâu vào tâm trí. Anh nắm chặt lấy tay cô, ôm lấy cô từ đằng sau, để cô ngồi yên như vậy, nói:
- Vừa nãy anh bảo em, anh xin lỗi
Mặt cô ửng đỏ:
- Lời xin lỗi đó…từ lúc anh lao ra kéo em, em đã nhận được rồi.
Có nhiều thứ, khi có thì không biết trân trọng, đến khi mất mới thấy nuối tiếc.
Có nhiều thứ, kể cả trân trọng, đến lúc tất cả kết thúc cũng không tránh khỏi hối hận về sau.
Anh kéo khuôn mặt cô quay lại, đặt lên môi cô một nụ hôn ngọt ngào.
Lời dịch của bài Aloha chạy dọc, và anh nói “Anh muốn yêu em suốt đời”
Nếu những gì đáng ghét trong quá khứ đã bị xoá đi
Thì nên nắm bắt lấy những gì đẹp đẽ của tương lai chứ nhỉ?
Chú thích:
*One piece: Bộ truyện tranh chiến đấu nổi tiếng của Nhật Bản, được dịch thành nhiều bản và nổi tiếng ở nhiều quốc gia, kể về cuộc du hành tìm kiếm kho báu của một bộ phận hải tặc tiến về Tân thế giới. Luffy là nhân vật chính, và Ace là anh trai của cậu ta (có một cái chết khủng khiếp khiến Rin khóc mấy ngày liền)
*Gintama: Bộ truyện chiến đấu biến thái, đại ý là truyện tranh hài hước. Gintoki là nhân vật chính, nói chung là nhân vật biến thái nhất
*Vampire Knight: Đừng nói với tôi là có người không biết truyện này, kể về một đám nhân đi hút máu, đẹp, không biến thái
* Liễu khúc thánh ca: Một fanfic của Nguyệt tử hay kinh khủng, Jaejoong là cảnh sát, Yunho là tử tù, hơi biến thái