Hôm sau Giang mở mắt dậy, dụi mắt thì thấy Đức đang nằm trên sopha. Thực ra sopha không nhỏ, đủ cho anh nằm nhưng lại rất cứng, hơn nữa còn lạnh. Đêm qua, Giang ngượng không nằm với Đức, đòi nằm sopha, nửa đêm mộng du đòi đi theo Luffy tìm kho báu, gào thét Tsukyo, sao cô rạch mặt rồi mà vẫn xinh đẹp quá vậy. Dần dà bắt đầu phát ra những tiếng kêu man rợ, không rõ là tiếng gì, khiến Đức hoảng quá phải đổi ra sopha, còn để chăn với gối lại cho Giang quần thảo và chém giết
Rin thầm thương cảm, Đức đáng thương, chưa cưới nàng về đã bị bắt nạt, về sau không biết còn bị bắt nạt đến thế nào nữa.
Quay trở lại nàng Giang, vừa ngủ dậy đã thấy vị thế đảo ngược, biết ngay là tối hôm qua mình làm gì không phải rồi. Cô đưa tay ôm đầu, nhắn nhó rồi, tẩu vi thượng sách, đi mua đồ ăn sáng cho người yêu.
Trời ít nắng nhiều mây, vậy là Tết tây sắp đến.
Giang mua một ít cháo về thì thấy Đức đã ngồi im trông giường. Nhìn anh khổ sở muốn đứng, nhưng không có điểm tựa, khác với hình tượng thường ngày, thật sự rất giống một đứa trẻ đáng yêu. Giang cười tươi, đuôi mắt nheo lại như chói nắng, khoé môi rạng rỡ đặt tô cháo lên bàn:
- Chào buổi sáng, anh yêu. Anh ăn cháo chứ?
Đức bị câu “anh yêu” làm cho lòng nở hoa, thôi việc tìm cách đứng ngồi trên giường. Lũ đẹp trai vô cùng xấu xa, biết đẹp rồi, nhưng cứ cố làm hình tượng đẹp hơn nữa, lấp lánh lấp lánh, tốn năng lượng kinh khủng. Anh ngồi im trên giường, ngón tay cầm chiếc thìa đầy tao nhã, mở tô cháo ra
…
Cái gì đây?
Chỉ có thể dùng một từ là, thiếu tao nhã. Bình sinh Đức vỗn ghét cay ghét đắng cháo lòng, đen đen trắng trắng, vị cũng vô cùng quái dị mà nguyên liệu cũng tạp phí lù chả ra đâu vào với đâu. Nhất là cái đống tía tô ăn cùng nó, nhạt thếch chả có vị gì, đã thế còn có mùi hắc hắc ghê ghê, ăn lạo xạo trong miệng. Đức bị doạ đến xây xẩm mặt mày, quay lại nhìn Giang thì thấy nằng đang cười tươi, ánh mắt đầy vẻ chờ đợi. Đây là quán cháo cô thích nhất, món cháo trai rất ngon, màu sắc cũng đẹp, mùi vị rất tuyệt, nhưng các loại cháo khác đều khiếp đến độ nôn mửa, rất muốn mua cho Đức ăn xem sao
( =_= )
Xin nhắc lại, cái Giang mua cho Đức là cháo lòng.
Nàng nguỵ biện rằng, hết rồi, nên ăn tạm cái khác, thực ra một phần cũng là sự trả thù ngọt ngào và nham hiểm. Ai đó không biết nên chịu khổ ăn món cháo đặc sản của quán cháo trai
Mà, ăn món này thực sự muốn chết!
Nếu đoán không nhầm thì chủ quán nêm nhầm muối với đường, hoặc nghĩ mình thông minh nên cho ít đường vào luôn. Cái lòng, dai nhách, nhai rất mất hình tượng, tía tô thì còn nguyên cái lá to nhai đau răng. Mỗi lần nuốt, Đức thấy vị tía tố xốc lên mũi, cháo nóng mà khiến anh lạnh hết cả sống lưng. Lúc ăn hết, để giữ phong độ, anh nhất quyết đối chọi với sự sống để dành ra một nụ cười, dù cái bụng đang sôi sùng sục. Ngón tay anh run lẩy bẩy, còn cái chân thì đau không thể nào đau hơn. Đúng lúc anh chuẩn bị ăn miếng lòng cuối cùng vào miệng, thì cánh cửa bật mở. Người nào đó, như một cơn lốc, bước vào.
“Hello baby” Người đó tươi cười nói, khiến cằm Giang rớt cả xuống đất. Một bà cô (chắc chắn là một bà cô) mặc một cái váy quyến rũ gợi cảm, đeo kính gọng trắng giống Baby girl, bên ngoài khoác áo blue trắng. Mái tóc bà nhuộm màu hạt dẻ, mắt đánh màu cánh bướm rất đậm không quanh nháy một cái, còn đôi môi đỏ chót thì tủm tỉm cười.
Cái thìa trên tay Đức rơi bụp xuống đất, mặt tái xanh tái xám, cùng một âm thanh thẳng thốt vang lên:
- Mẹ!!!! Không phải mẹ đang ở Séc sao?
Mẹ???????!!!!!!!!!
Bây giờ cằm Giang chắc đã lún sâu xuống 12 tấc đất. Cô nàng đứng dậy, bối rối sửa lại mình để trông thật dễ thương, rồi phát hiện mình tàn tạ quá, nên biến vào WC để chỉnh trang lại dung nhan. Chỉ còn lại hai người, tóc đối tóc, mặt đối mặt
Xin giới thiệu, mama dễ thương mà Đức ghét cay ghét đắng, Bella Hương!
Thực ra cái tên chỉ là một trò lừa dân, bà này hoàn toàn là người Việt Nam chính hiệu. Cũng giống như ông bố chồng biết hát mỗi Quốc ca, Hương phu nhân tốt nghiệp phổ thông là vi vu đi Mỹ. Nhân tài gặp thời phất lên như diều gặp gió, một bác sĩ phâu thuật cực đỉnh và có tay nghề, có tiền tài, có danh vọng và có sự kính trọng của mọi người. Nhưng mà với con trai thì hoàn toàn bất lực. Không, chính xác phải nói là Đức bất lực với mama mới đúng. Cậu con trai quý tử, không giống bố mà cũng chả giống mẹ, tính cách vừa biến thái vừa sĩ diện hão. Hồi 5 tuổi, cậu nhóc thích một cô bé rất dễ thương biết kéo violin và dẫn cô bé đến chơi nhà, với mong muốn sẽ được nở mày nở mặt. Nào ngờ, bố cậu vừa tàn phá khu vườn, với năng lực cực đỉnh làm nó trở nên điêu tàn hoàng phế, ổng thì đầu bốc cháy cầm cái máy xén cỏ cười cười. Mẹ cậu, bà Bella Huơng vừa học lớp hoá trang về, đánh phấn trắng tinh, mặc áo blue trắng, mái tóc đen xoà xuống mặt khiến cô bé khóc ầm ĩ, về sau nhất định không nhìn mặt cậu lấy một lần. Về sau, mama sổi sổi của cậu mỗi lần đi họp phụ huynh tiểu học đều thử “mốt mới”, với lí do là những bữa tiệc trang trọng không phù hợp – vì một nguyên nhân nào đó, bà này trong những bữa tiệc quan trọng nhìn lịch lãm không tả nổi - khiến cậu bị bạn bè nhận định cực kì tế nhị: Mẹ cậu thật là “đặc biệt”. Một lần khác, cũng nữ nhân này, với tay nghề bác sĩ phẫu thuật cực đỉnh của mình, khám ngoại khoa cho con trai cưng, lại nắn khớp xương ngược, khiến cái chân bé bỏng dễ thương từ trẹo chân thành gãy xương phải đi bó bột. Khi lớn dần, pama ra nước ngoài sống, còn Đức ở lại với những ngày bình yên khó cưỡng nổi, anh tự đúc kết rằng: Con xin người hai chữ bình yên là đủ. Pama dần thành cơn ác mộng khiếp đảm nhất đời, đăc biệt là mỗi lần về nước đều gây ra những chiến trường xương máu ác liệt. Còn lần này… không biết lại gây ra chuyện gì nữa đây
Đức thầm nghĩ đến mà thấy chân tay bủn rủn.
Giang đã xong màn tút lại nhan sắc, lại mĩ nhân như thường. Nàng vuốt tóc, cười ngọt ngào, cúi đầu lễ phép trước mama Đức:
- Cháu chào bác ạ “Ừm, ngoan lắm, cháu ngoan lắm” Bà Hương, dịu dàng và nhẹ nhàng, khiến Giang liên tưởng đến những ông bụt trong truyện cổ tích “Cám ơn cháu đã chăm sóc thằng bé, có vẻ như nó đã làm phiền cháu nhiều rồi”
Bình thường trong manga Nhật Bản, khi mama nói thế, nam chính thường đỏ mặt giật áo mama, hoặc là nhíu mày “Kìa mẹ”. Nhưng Đức thì, ánh mắt cực kì nguy hiểm, trông rất giống kiểu chuẩn bị ăn tươi nuốt sống đối phuơng, kiểu như: Cầu trời mẹ đừng gây chuyện thi phi thất thoát
“Nào nào, để mẹ xem chân cho cục cưng nào” Sau khi hôn má Giang thắm thiết, bà quay sang nhìn Đức bằng ánh mắt không chút kiêng dè ý nhị, khiến Đức không biết phải làm thế nào. Hét lên thì mất hình tượng, nguời con gái anh yêu đang đứng đây, đẩy ra thì bất hiếu, bà ấy sẽ tỉ tê mấy ngày à xem. Thế là nam chính nhà ta đành ngồi im lặng, thâm trầm, tay lăm lăm điện thoại chuẩn bị gọi cho bác sĩ trưởng cho người đến bó lại lần nữa.
“Cục cưng, nhấc chân lên” Bà mấp máy môi, chân Đức đưa lên một đoạn
“Ừm, tốt lắm, giờ xuống đất xoay một vòng nào” Bà lại nói tiếp, đôi môi đỏ chót cong lên, cho Giang được thể lồi mắt khỏi tròng
Xoay một vòng thế quái nào được?!
Giang nghĩ, chắc bả không hiểu vấn đề, nên phải tiêu diệt triệt để. Nhìn mặt Đức màu sắc chuyển biến liên hồi, Giang tự mặc định, mình là người yêu thì phải cứu nguy cho anh ấy, nên đột ngột nhảy vào cười:
- Bác ơi, ha ha, cháu nghĩ anh ấy mệt rồi ạ.
“À, ra thế, ra thế” Bà Hương gật gù, thiếu mỗi nước vuốt râu như bùi bụt nữa thôi. Bỏ mặc cậu con trai đang tiến thoái lưỡng nan, bà lỗi tay Giang phăm phăm ra khỏi phòng:
- GP baby, mẹ đi mua sắm với con dâu tương lai đây.
Đức nhìn hai bóng người đi khuất, thở phào, ngón tay đan chéo cầu khấn
Thỏ con ngốc…
Cầu trời là bé không sao.
*
Bà Bella Hương là tín đồ của đám trạch nữ ,nói hoa mĩ hơn là đám khuê nữa thời xưa ăn no lại ngủ. Dắt đi mua sắm thì chỉ có việc ngồi, lười bắt người ta đẩy từng xe quần áo đến, gu thẩm mĩ vừa biến thái vừa quái dị, thật khác với cậu con trai. Quán quần áo gần xịt bệnh viện, mua xong thì ngồi quán cà phê cũng ngay gần bệnh viện, nói chung là vô cùng chán ngán. Phân nửa thời gian là ngồi trong quán cà phê, nhìn những dải mây trắng lững lờ trôi và mấy chú mèo tam thể ngồi liếm lông trước quán.
“Nếu đã yêu, mong cháu hãy yêu thằng bé thật lòng” Bà Hương chợt nói, những ngón tay vừa lật giở một cuốn giỏi phẫu tử thi nhìn hao hao giống truyện kinh dị vừa uống capuchino mà vẫn không bị sặc. Nhìn bà khá nghiem túc, khiến Giang khẽ giật mình:
- Dạ?
“Lòng tự trọng của thằng bé cao, nhưng đó không phải tất cả. Nó là một đứa sống hờ hững, nhưng khi đã bắt đầu thì sẽ lằm hết sức mình. Nó chưa yêu ai, nhưng nó lại chọn cháu, nghĩa là nó muốn sống với cháu đến hết cuộc đời.” Bà vứa nói vừa lật giở, những hồi ức giống như dòng chảy cửa những đám mây kia, cứ trôi mãi, trôi mãi về phía chân trời mù xa
“Sao bác lại nghĩ thế?” Giang hỏi vặn lại. Tình yêu là một thứ rất đẹp, đẹp vào cao quý hơn bất kì thứ gì trên cuộc đời này. Nhưng khi món đồ vật ấy vỡi ra, cũng giống như món đồ chơi hồi còn bé, vụn thành từng mảnh, từng mảnh. Khi ta nắm nó trong lòng bàn tay chỉ thấy đau, máu chảy ròng ròng và ngón tay lạnh ngắt, gần như chẳng còn gì cả. Vì vậy, cô không tin tưởng lắm vào tình yêu, nhất là những thứ như kiểu khắc cốt ghi tâm, đã yêu thì yêu mãi mãi
“Hồi còn bé, nhà ta nuối một con chó. Đó là một con chó vàng rất đẹp. Nó rất yêu quý thằng bé, và thằng bé cũng không ngừng yêu quý nó. Nhưng loài vật không thể sống mãi với người, cũng có một ngày nó chết đi. Thằng bé khóc rất nhiều, nó không hay khóc như đã khóc rất nhiều. Sau đó nó không nuôi một con chó nào nữa, nhưng khi có ai hỏi, nó vẫn nói, nó có một con chó, tên con chó đó là Poppy. Có thể cháu nghĩ, những đièu ta nói thật ngớ ngẩn, cũng có thể cháu nghĩ đó là sự cố chấp, nhưng không phải. Thằng con bác, có thể hơi cool, nhưng là một thằng nhóc có trai tim rất ấm áp và biết nhìn đời.” Bà ôn tồn nói tiếp, ngón tay đan vào nhau. Quyển giải phẫu tử thi để ngỏ, capuchino trong cốc cô đã nguội ngắt, chỉ còn bản Canon in D vang lên nhẹ nhàng.
“Cháu sẽ cố gắng” Giang mỉm cười đáp lại, nụ cười có chút hạnh phúc mơ màng. Thực ra điều cô muốn cũng chỉ là, có thể yêu một người mãi mãi, có thể có những đứa con. Cô thích sự bình yên, không cần phú quý giàu sang, chỉ cần đủ ăn, vui vẻ là đủ. Bà Bella gật đầu thở phào, lôi tay cô đi thật nhanh:
- Nếu đã là con dâu ta thì nên mua một bộ đồ kỉ niệm chứ nhỉ? Quay trở lại nhân vật nam chính, dạo này Rin đang chờ kết quả thi chán ngán quá nên cười man rợ giở trò hành hạ. Nữ chính vừa đi khỏi, một đoàn yêu nhân đã ập đến, ác mộng thứ hai sau mama kinh dị, bà chị gái.
“Chào em, hô hô hô” Thiên Mai cười như “hoa mùa xuân”, nở rộ muôn nơi, reo rắc đau khổ. Trương Tam Phong lão đại thì lù lù đằng sau, mang kèm một đống bánh mì Pháp và sữa bò. Lão đại ôm vai bá cổ Đức, cười đưa đà:
- Em trai, vậy là sắp có vợ rồi nhá. Khi nào cưới để anh chị còn chuẩn bị tiền.
“Không dám, thật sự không dám” Đức biết tính bà chị gái, nhất định trong phong bì sẽ có rắn giả, còn không cũng là một băng đĩa mang tên “Trăn Bắc Mỹ” hay “Đại chiến rắn lục địa gì đó”. Hơn nữa, Giang còn quá trẻ, mà anh cũng chưa tốt nghiệp, nên việc đó còn xa.
“Khớ khớ khớ, em trai, tết Tây papa sẽ về xem mặt con dâu đó nha. nhớ chuẩn bị thật kĩ” Bà chị lại cười “Chị sẽ đi tour châu Âu, để em chịu khổ một mình thôi cưng ạ”
Đức mò cái Iphone trên nóc tủ, gọi điện cho Anna:
- Cô Anna, đặt ngay cho tôi hai vé đi Mỹ, hay đi Nhật, nói chung là đi đâu cũng được, nhanh nhanh vào.
Anna cười hối lỗi:
- Sorry cậu chủ, Tổng giám đốc và Chủ tịch đã dặn, nhất đinh phải ngăn không cho cậu bỏ trốn. pp, chúc một ngày tốt lành.
Đức nhăn mặt, thiếu nước ăn tàn phá hoại ném điện thoại vào tường, rồi đuổi thẳng cổ mấy người ác độc kia về bớt. Lúc cánh cửa sắp sửa đóng lại, Đức vẫn còn kịp nhận được một nụ cười hồn vía về trời của bà chị, kèm câu:
“Good luck”. Đức đâu thân mình ê ẩm, ngửa cỏ lên trời mà than rằng: Ôi cái chân tôi.
Lúc Giang trở về, trên người đã khoác một bộ váy siêu gợi cảm trông rất đang đấm, nhưng vì bà Bella doạ ghê quá nên không dám cởi. Đức thì đam bị ép ăn một…cục than, có hình dạng như một cái bánh, kèm theo tiếng khóc ai oán và thứ tiếng Việt nửa vời chọ choẹ:
- Harry, anh ơn đi, hông ơn là Mary giợn đoá.
Bà Elly cũng ngồi đó, đọc một cuốn sách có tên “Truyện cười giân dan Việt Nam”, vùa thấy mama Đức đã hét lớn:
- Sister!
Thực ra bà Elly là người thông minh, làm gì cũng tính kĩ càng. Gọi tiếng Việt thì phải gọi là em gái, vì gọi là chị gái chắc chắn sẽ bị ăn đập, mà gọi như thế thì lại chứng tỏ mình đã già rồi. Gọi sister, vừa là chị vừa làm em, tự tôn mình lên, mà lại khó bắt bẻ. Mama Đức nghe thế, cười phớ lớ:
- Thôi đi, em biết chị đã già rồi, không cần giấu đâu.
Mary đứng lên, dáo dác ngóng:
- Chị Giang, chị ới đâu rồi?
Giang đứng ở một góc của cái rèm, mặt đỏ phừng phừng vì ngượng. Bà Bella đúng là sống ở nước ngoài lâu năm, hở lưng hở vai, chuộng mốt áo tắm. Bị cô bé ngây thơ kéo ra, Giang đưa hia tay úp mặt, rồi trườn ra từ từ.
Sặc!
Người nào đó suýt phọt máu mũi
Cùng là dân Hoà Bình mà không hiểu sao Rin đen xì, còn nàng này thì trắng thế. Lưng hở triệt để, vai hở triệt để, lọn tóc mềm mại xoà xuống cổ nhìn rất quyến rũ. Tuy nhiên là vẫn còn nhân đạo chán, phần đáng sợ nhất thì được che hoàn toàn. Đức, dĩ nhiên là không đỏ mặt, không phọt máu mũi tùm lum như ông Sanji, nhưng cũng bị kích thích, cái chân run lên bần bật
“Đẹp chứ con trai? Giang đúng là tuyệt đỉnh mĩ nữ (nhái bút danh chị Tuyệt Đỉnh Sinh Vật, he he ^_^)” Bà Bella nói rất tự hào, proud of Giang, cười đầy ẩn ý với con trai
“Thôi, cháu đi thay đây” Giang lao khỏi phòng, mặt vẫn còn đỏ phừng phừng, để lại Đức ngẩn ngơ con gà mơ
“Beautiful woman!” Mary hét lên, kèm theo hành động bóp nát quả cam đầy phấn khích
“Yes, baby” Bà Elly đập tay với con gái, cũng thốt lên một âm thanh phấn khích không kém, để mặc em gái đứng tủm tỉm cười
Đức tuy tỏ vẻ, lãnh đạm, không phản ứng nhưng nghĩ thầm
Chết tiệt!
Sao cô ấy có thể dễ thương đến thế chứ?
Box Photo Zone