1/1, ngày đầu tiên của kì ngủ tết Dương lịch, trời mưa.
Nhờ rất nhièu người góp ý, với hơn chục lý do vớ vẩn, nào là sắp thi, kẹt xe ghê lắm, con bị bằng khá thì mẹ chịu trách nhiệm, cuối cùng Giang cũng chỉ phải ở nhà trong một ngày, rồi đi chăm sóc tình củm với người yêu ở Hà Nội phồn hoa. Mẹ cô căn dặn đến gần như phát điên, rồi mới để con gái rời nhà, còn đặc cách mưa ột cái balo kéo "được nghe nói là" hàng hiệu hẳn hoi. Cô ném tất ở nhà trọ, rồi cắm cọc trốn bệnh viện suốt một tuần liền
"Khi nào anh về nhà, không bố anh đến bệnh viện đấy" My gọi, càu nhàu ầm ĩ, khiến Đức cảm thấy phiền không chịu nổi. Bố anh từ trước đến giờ vẫn luôn là người phiền phức, thích tự làm theo ý mình, gây ra những truyện ngốc khó đỡ, lại đem con bỏ chợ, một mình di dân sang châu Mỹ. Mama ức chế quá nên cũng đi luôn, bỏ lại mình anh ở nhà. Hơn thế, tính cách bố anh cũng rất quái đản, gây ra truyện gì cũng khó lòng biết được. Cuối cùng, đắn đo mãi, anh cũng quyết định đưa Giang về.
Một ngày mồng 3 đầy nắng, ánh nắng nhạt nhưng ấm áp của mùa đông còn chưa tan. Giang mặc một chiếc váy liền thân màu vàng mật, tóc xoã ngang vai được uốn nhẹ ở đuôi tóc trông dễ thương không thể tả. Chiếc BMW của anh lao nhanh trên đường, dừng lại trước cửa một toà biệt thự cực kì đồ sộ.
"Giang, cậu đến rồi à?" My ngồi trên sopha, đang xem hoạt hình Người đẹp ngủ trong rừng. Trước giờ Giang vẫn thắc mắc, sao cô ấy lại có thể thích truyện cổ Andecxen đến thế. Mary ngồi bên cạnh, đang xem Disney Junior (sao người ta lại đổi Disney thành Disney Junior chứ, chán chết) một cách cực kì hứng khởi. Thấy Giang đến, cô bé lao ra ôm vào hét lên:
- Chị dâu lúc nào cũn thợt là xin đẹp!
"Cám ơn em" Giang mỉm cười đáp. Hôm nay đối với gia đình này, có vẻ là một ngày cực kì trọng đại. Giang hơi run, định đưa tay nắm lấy tay Đức thì bà Bella đã đặt tay lên môi, kiểu Vermouth ý, cười toe:
- Không sao đâu, bố Đức dễ tính mà
Tuy nhiên, dễ tính và bình thường lại là hai phương diện hoà toàn khác.
Mặc cho Giang run rẩy, những người khác đều làm những hành động của mình. 10 phút sau, chuông cửa vang lên
Kính cong!
"Ông không có khoá à?"
Kính cong!
"Không, quên mang"
Kính cong!
"Vậy đạp cửa mà vào"
Kính cong!
"Em mở cho anh đi, anh quên thật"
Kính cong!
Kính cong!
"Trời ơi ồn quá, Giang ra mở cửa giùm bác nha"
Giang lò dò đi đến, sự lo sợ đã giảm đi hơn một nửa. Đúng là đã biến thái thì biến thái từ gốc đến ngọn, đã hai người khác lạ thì cả gia đình khác lạ luôn. Giang vặn ổ khoá, mở ra. Nắng mùa đông chói sáng, papa Đức từ từ bước vào
....
10 giây nín thở
...
Hỏi lịch sự, ai thế này?
"Yo, chào con trai" ông bước đến, ôm con đằm thắm, mái tóc lẹt xet khó có thể chối cãi là vừa bị giật điện. Nhìn ông ấy cũng rất nhân từ, nói chung là người tốt, lao đến ôm hôn thắm thiết bà Bella. Bà đẩy chồng ra, thét lên:
- Em đã bảo anh nhiều lần rồi, đằng - sau - là - cái - ao ! Làm ơn đừng đi từ cửa sau được không, chắc chết quá.
"Ha ha...Anh nhớ mà..." Ông vừa nói vừa đánh mắt về bên phải (theo Hanamaru, những người vừa nói vừa đánh mắt về bên phải thường là những người không tin vào điều họ nói) rồi đột ngột quay sang Giang "Vậy đây là người con yêu sao?"
"Vâng" Đức nhìn chằm chằm vào bố, anh mắt đầy kiên định những cũng không kém phần buồn nản và thất vọng. Bố ngốc, vừa về đến nhà đã gây ấn tượng xấu rồi
"Vậy để mừng ngày này, cả nhà ta cùng bắt nhịp hát bài Quốc ca nhá" Ông nội Đức, không biết lòi ra từ đâu và từ lúc nào hào hứng nói. My lạnh lùng đáp:
- Thưa ông, nhưng cháu không hát đâu ạ.
"Thôi thôi, đừng đùa nữa" Bố Đức ngắt mạch cảm xúc "Đức, xem bố đưa ai về cho con này"
Ngày hôm đó đáng lẽ phải là một ngày mưa
Ngày hôm đó, sẽ thật tuyệt nếu là ngày của hai năm trước
Người con gái ấy bước vào, những lọn tóc bay bay và nụ cười sắc sảo vẫn không mất đi trên gương mặt. Cô ta tươi cười nói:
- Chào anh, Harry
Đức đứng lặng trước cô gái ấy, trước hình bóng quá khứ đáng lẽ đã yên bình và mờ nhạt, mấp máy môi nói:
- Reach, chào em
Tất cả mọi người, giống như bị kiến cắn, bật dậy: "Reach, sao cô lại ở đây?"