Kick ta đi, thần tình yêu Cupid!

Cuộc sống giống như đống thuốc nổ trên băng chuyền, không ai biết ngày mai sẽ thế nào, bom đến được đích hay nổ bất đắc kì tử. Bất kể mùa nắng hay mùa mưa, thì khả năng phát nổ của đống bom là không thể biết trước. Có lẽ vì thế mà rắc rối xảy ra thật.
Giang mơ một giấc mơ kì lạ. Trong giấc mơ, không điểm đầu và điểm cuối, chỉ là một khoảng không gian rộng lớn bất định. Cô thấy chiếc nhẫn lơ lửng giữa không gian, chiếc dây bạc của nó lấp lánh, chỉ cần chạm vào là lấy được, nhưng cô không chạm vào. Lặng lẽ nhìn nó bay xa, nhìn nó rớt xuống đất, rồi quay người bước đi. Đức đứng đó, nhìn cô rồi khẽ mỉm cười.
Chiếc nhẫn phủ bụi ở khe tủ, sau đó vớ toác thành hai mảnh, lăn lông lốc.
Bật dậy, mồ hôi vã ra như tắm, Giang nắm chặt chiếc nhẫn trên cổ, sau đó bật dậy nhìn đồng hồ
Mới có 3h sáng
Nhìn lại lịch, hôm nay đã là ngày 16, vậy là đã 3 ngày cô không gặp anh rồi.
Ngoài trời gió nhẹ, cây thường xuân ở bức tường đối diện cửa sổ khẽ đung đưa, vầng trăng tròn vành vạch sáng đến nhức nhối. Trời hơi lạnh, cô quấn chăn vào người rồi ol face
Đầu ngón tay lạnh cóng, giấc mơ đáng sợ, trái tim nhức nhối đến lạ kì...Giang hoàn toàn chẳng để tâm. Với cô gái, cuộc sống vẫn thế, hoàn toàn chẳng cả gì đáng lo cả.
Làn sương mỏng giăng qua những con đường, dần đem đi cái lạnh của mùa đông. Cách đó không xa lắm, một chàng trai đang mệt mỏi dựa vào lưng ghế, khẽ thở dài.
Thời gian trôi đi như chẳng đợi ai
Anh nhìn đồng hồ, 3h sáng, chắc giờ này cô ấy ngủ rồi
Dù bận cũng muốn gửi cho cô ấy một câu: 'Chúc ngủ ngon" để cô ấy khỏi lo nhưng cũng không đủ sức nhớ. Muốn ôm cô ấy vào lòng, dỗ dành cô ấy, chẳng sao đâu, đừng lo nhưng cũng chẳng có thời gian. Khớp ngón tay kêu răng rắc, cả cổ cả óc đều mỏi nhừ. Anh mở tập hồ sơ đầy những dãy số, rà soát lại số liệu, băn khoăn không biết Kiểm toán thấy ngân sách công ty con thất thoát ở chỗ nào. Hai mắt mỏi nhừ, có lẽ phải xin nghỉ học
Cốc! Cốc! Cốc!

Có tiếng gõ cửa, Đức thuận miệng đáp: "Mời vào". Người nhà anh vốn rất vô duyên, vậy mà hôm nay biết ý quá, thấy anh làm việc mệt nên không đạp cửa. Đang day day huyệt thái dương thì một cốc cà phê nóng hổi được bưng tới, kèm theo một giọng nói ngọt ngào đến khó tả:
- Anh uống cho đỡ mệt!
Đức ngẩng đầu lên, quá mệt mỏi để ngạc nhiên nên chỉ nhíu mày, lạnh lùng hỏi:
- Sao em lại ở đây?
Anh vốn chẳng ghét bỏ gì Lương Duyệt, nhưng mỗi lần để cô lại gần thật sự mệt mỏi. Cảm giác ngoại giao len sâu vào từng lời nói, từng biểu cảm, giống như một cuộc đàm phán giành giật công tư cung cấp vật liệu xây dựng. Hơn nữa, cô thường cố ý ôm anh từ đằng sau, anh đã rất mệt rồi, thực sự không muốn phải nghĩ ngợi thêm điều gì nữa
Con gái khi yêu rất đáng sợ.
"Hôm nay em bảo bác trai em chưa thuê được khách sạn, nên bác cho em chìa khoá nhà. Em ngủ từ lúc anh đang đi đàm phán, lúc nãy tỉnh dậy thấy anh vẫn làm nên pha cho anh cốc cà phê" Reach vừa cười vừa đáp, khiến lớp kem dưỡng bị nhăn lại. Cô gái này rất thông minh, luôn biết lợi dụng thời cơ và địa thế gia đình, biết mẹ anh đi nên mới lợi dụng lòng tốt của bố anh. Đức ôm đầu mệt mỏi, rất muốn đuổi cô ra ngoài nhưng mệt quá không nghĩ được cách gì khéo léo, nên nói thẳng:
- Em ra ngoài đi, anh mệt lắm.
Lương Duyệt đan tay vào nhau, những ngón tay nóng đến phát bỏng. Anh ấy quên rồi? Cô suy nghĩ rất lâu, cuối cùng vẫn quyết định trở về tiếp tục yêu anh để rồi nhận lại lời nói lạnh lùng thế này ư? Thương trường là chiến trường, tình trường cũng không ngoại lệ, cần mặt dày, bộ não và dây thần kinh thép thì mới chiến thắng được. Để mặc nước mắt cay xè mũi, cô ta ngồi xuống tiếp tục mỉm cười:
- Em có thể làm giúp anh phần 3.
"...Được thôi" Đức nghĩ một lát rồi gật đầu. Bây giờ anh rất mệt rồi, dù có thể coi là lợi dụng, nhưng cần có người giúp. Thực ra anh rất muốn nhờ Giang, vấn đề tính toán đã từng làm thử cùng cô ấy một lần, có vẻ rất khá nhưng lại sợ cô ấy lo. Dù My hừ mũi, bảo là anh hùng quèn nhưng cũng chẳng sao, chỉ cần cô ấy luôn hạnh phúc và vui vẻ là được
Đáng tiếc thay, tấm lòng cao đẹp ấy mang lại kết quả đáng sợ, một điều đen đủi thực sự không ngờ tới
Bầu trời đang chuyển dần sang màu xanh, ánh mặt trời ló rạng từ phía chân đồi

Đức vươn vai, nhìn đồng hồ, nghĩ thầm, rồi nhắn cho cô một tin: "chúc em một ngày tốt lành"
Giang mỉm cười, vô lo, tưởng anh ấy đã ngủ một giấc thật đã rồi thức dậy như mình mà không biết rắc rối đến liên miên, nên vô tư nhắn lại: "Anh cũng thế ^^~"
* Tiết học Triết vẫn chán ngắt như thường lệ
Giang ngồi nhìn bảng, nghe nghe nghe, nghe mãi vẫn không hiểu nổi điều gì, thực sự là rối tinh rối mù như một mớ bòng bong. Cô chỉ nghe loáng thoáng, cái gì mà: "Nhìn thấy cây mà không thấy rừng", "Thay vì khóc và tìm cách hong khô khi ngã vào vũng nước, hãy mang cái áo ướt đó đến vũng nước tiếp theo". Xoay mình trên ghế, cựa quậy một cách chán nản, thấy cô bạn bên cạnh chăm chú mà buồn thỉu. Nhìn vào màn hình điện thoại tối om, thực sự không biết nên làm gì
Dạo này công ty nhà Đức rất bận.
Theo lời My, tập đoàn này làm về bất động sản, là một tập đoàn có tiếp tăm ở Nhật Bản, Trung Quốc,... trong giới nhà đất. Dạo này tình hình nhà đất ở gặp rắc rối liên miên, nên anh phải làm, bận đến nỗi còn kéo My theo nữa. Cô nghĩ ngợi một lúc, trách mình vô dụng, rồi nhắn tin cho Đức: "Em có thể giúp gì cho anh không?"
Đức rất ít khi nhắn tin, kể cả trong giao tiếp lẫn trong công việc. Anh nói, phiền, mỗi lần phải dò chữ đến 6 7 lần rất ức chế, còn có nguy cơ bị lừa tình rất là cao. Anh còn bảo, anh thích nghe giọng cô, cái gì mà giọng nói ấm áp như dòng suối, 80% là chém, được My ghi nhận là hiệu ứng "tình yêu nở hoa". Nhưng bây giờ, bận bịu thế này, cô không quan tâm rõ rành rành là sai, nhưng quan tâm thái quá thì phiền là cái chắc. Sợ anh bực mình, cô còn gửi kèm theo một tin khác: Nếu anh thấy phiền thì đừng nhắn lại.
Dĩ nhiên là anh không thấy phiền
Mấy hôm nay không gặp cô, tin nhắn cuối cùng cũng là cách đây 3 ngày ròng rã, cảm thấy nhớ da diết nhưng không tài nào sắp đủ thời gian mà đến thăm cô được. Có thể thấy rõ ràng là cô lo sốt vó, ngày nào cũng gọi cho My 1 cuộc đều đặn, sợ anh ăn ngủ không đủ lại lăn ra ốm thì phiền. My bực bội nói, vợ chồng nhà các người hú hí, sao lôi ta ra làm trung gian, anh chỉ cười trừ không nói gì. Nhìn tin nhắn được viết có dấu cẩn thận, còn chèn cả icon hôn rất dễ thương, anh khẽ mỉm cười rồi thận trọng nhắn lại:
- Chỉ là vài việc nhỏ thôi mà, em không cần lo. Muốn giúp anh thì tặng cho anh một món quà ngọt ngào là được
Cô biết thừa là anh đùa

Biết thừa là anh nói dối
Cảm giác lo lắng không những không nguôi nổi mà còn tăng đến điểm cực, khiến tiết Kinh tế trung cấp bậc I nóng gần phát điên. Anh không muốn cô lo lắng để rồi sao? để cô nhìn người mình yêu ngồi trên lò lửa, còn mình thì không hay biết nằm điều hoà mát lạnh ở nhà? Ngón tay xoay bút một cách khó chịu, vạch vài nét hờn dỗi trên quyển thếp trắng
"Này, này" Hương Trà ngồi gần khẽ huých cô, cuối cùng cô ấy cũng chịu rời mắt khỏi quyển sách đầy màu sắc dày cộm, thì thầm vào tai Giang:
- Cậu thích nấu soup không?
"Hả?" Lại ý tưởng quái đản gì nữa vậy?
"Khi người ta mệt mỏi, ăn soup là tốt nhất. Cậu nên nấu để tẩm bổ cho người yêu cậu, anh ấy bận lắm phải không?" Hương Trà có vẻ hào hứng, quả không hổ danh là bà mối đỉnh cấp, đệ tử của thần ái tình. Cô ấy còn dự định sẽ mở một công ty mai mối hôn nhân giống trong phim Hàn quốc, nhưng mục đích thật sự là lừa tình nhân dân rồi tuồn mĩ nữ ra nước ngoài. Giang nghe xong vụ đó dở khóc dở cười, chỉ gật đầu phụ hoạ.
Soup cũng là một ý tưởng không tồi Chủ đề là soup gà, vừa ngon vừa dễ nấu. Trà đóng đô suốt ở phòng trọ của cô, lên án bạn mình biến thái, tải Gintama cả bộ nhưng vẫn ngồi xem ngấu nghiến, không bỏ sót một tập nào, lại còn lôi cả đống đồ ăn vặt. Mỗi lần thấy các tập bị dở, cô ấy lại hét lên, sack, rồi ngó xem Giang nấu xong chưa, nếm rồi lại xem, mặc Giang tự vật lộn trong bếp. Thịt gà thái sợi, gà lọc mỡ lấy chất dinh dưỡng, cháo gạo ninh nhừ, khoai tây cà rốt ninh nhừ ép nước rồi đổ vào nồi nguấy lên. Nữ chính biến thái vô độ, hoặc là không có năng khiếu hoặc là bị vùi dập tài năng với bà mẹ nấu ăn dở tệ suốt 18 năm, nên nấu mãi không ngon được. Trà ăn được khoảng 5 bát, đau bụng phải vào nhà vệ sinh nhưng vẫn không ngừng xem, vừa xem vừa thét lên: Gintama thật là dở. Giang nêm nhiều quá, vị giác bị phá hoại nghiêm trọng, chỉ còn biết cầu cứu bạn bè năm châu dần dần.
Ngọc Anh nghe tin, phá cửa vào với bộ mặt cực kì phởn
"Bạn tốt, cậu sang ăn cho tớ sao?" Giang mắt long lanh, đúng là bạn bè luôn giúp nhau lúc khó khăn hoạn nạn
"T.O.P, tớ không sang đây nạp mạng cho cậu mà là sang xem phim. Nhà trọ đông người tao bật loa to bị mắng, sang đây xin ít diện tích"
Loa máy tính vang lên tiếng cười man rợ, máu nhân vật nữ bắn toé lên màn hình, đỏ lòm. Cái đầu cổ, trong đống máu be bét ấy, lắc lư lắc lư, rồi rớt ra.
"Cậu đeo headphone không được ak?" Giang nhăn nhó nói, sao số mình lai đen đủi vậy?
"Silly, bật loa mới tạo cảm giác thật, đeo headphone thì thật cái gì?" Ngụy biện, cậu ta chắc chắn muốn doạ dân "Nhưng thôi, vì lời thề với Thi quỷ của tớ, tớ sẽ ăn cho cậu"
Zét sờ!
Lưỡi Giang giơ đã bị huỷ hoại nghiêm trọng, thật sự chẳng biết bát soup thứ 10 này có vị gì. Ngọc Anh vừa đỏ vào miệng, lập tức mở cửa phun ra

"#$%, cậu là đệ tử của Otae chắc, định ám sát tớ à?" Mặt Ngọc Anh biến sắc "Nhiều mỡ chết đi được, miếng khoai tây nghiền thì cứng đơ như bột gỗ, mày nghiền bằng bàn tay sắt ak? Thôi để yên tao xem phim, không tao bẻ cổ mày bắt xe ném xuống sông Đà đấy"
Giang nghe câu nay càng thêm phần não nề, chờ vị giác ổn định lại tiếp tục ăn. Hương Trà bị Gintama dụ dỗ, đang xem dở nên tiếp tục ăn. Ngọc Anh giận quá lao về, bị đuổi thẳng cô lại phải ăn tiếp. ròng rã hai ngày, máu chảy thành sông, đầu Giang giờ chỉ vang vang tiếng thét kinh hoàng và tiếng khóc khiến người yếu tim có nguy cơ đột tử mà chết, Hương Trà xem hết phần 1, xem đến độ tẩu hoả nhập mà, đoạn nào hấp dẫn quá nhảy hẳn sang bản Eng xem, giờ thành Koala chính hiệu, cuối cùng cũng nấu được món soup hơi ngon một chút. Cô định nhắn tin cho Đức, nhưng rồi quyết định tạo bất ngờ
Anh ấy nhất định sẽ rất vui
Cô mặc một chiếc áo len cổ lọ màu trắng, tóc buộc cao, nhìn như nữ sinh cấp 3, Rin tưởng tượng mà đập đầu vào tường vì ghen tị, đổ soup vào cặp lồng, mượn xe máy đến biệt thự nhà Đức.
Ráng chiều rực đỏ, những ngọn cỏ mới nhú lên khẽ đung đưa. Cô cảm thấy hạnh phúc viên mãn bước vào biệt thự, nghĩ đến việc anh sẽ hạnh phúc đến nhường nào khi nhìn thấy cái này. Nhớ rằng cô không quên anh, luôn luôn lo lắng cho anh để anh không qua mệt mỏi
Tấm rèm cửa màu trắng tung lên, khuôn mặt mệt mỏi của anh in trong đáy mắt khiến cô không khỏi đau xót. Anh đã cố gắng đến nhường nào, người như cô không thể tưởng tượng được.
"Phần này em làm xong rồi, anh kiểm tra loại xem" Cánh cửa đẩy ra, bóng người con gái kiêu ngạo đó hắt lên bóng anh khiến ngón tay Giang khựng lại. Giọng nói lơ lớ của cô ta, nụ cười hạnh phúc của cô ta, cả khuôn mặt mệt mỏi với bờ môi khẽ nhếch lên in sâu trong bộ não cô, không dứt ra được.
Cô đúng là con ngốc
Anh ấy yêu cô rất nhiều, cô biết và hiểu. Cô tin anh không nói dối cô. Nhưng giờ đây, đứng đây, nhìn hai con người đó đang cùng nhau làm việc, cô chợt nghĩ, nếu cô là người thua cuộc thì anh sẽ sống tốt hơn biết nhường nào. Khi anh mệt mỏi cô lại chẳng giúp gì được, chỉ biết ở nhà, nghĩ ngợi vớ vẩn, làm những chuyện ngốc nghếch. Cô không thích tính toán, cô không sắc sảo, cô nấu ăn tồi, lúc nào cũng để anh phải bảo vệ cô. Khi anh ấy gặp khó khăn, chỉ có cô ta mới cùng chung hoạn nạn. Cánh tay phải đang giơ trên không trung khựng lại, rồi từ từ buông thõng xuống
Cô đặt chiếc cặp lồng trên bậc cửa, nhắn tin cho Đức: "Em nấu soup, anh ăn cho khoẻ. Cố làm việc nhé"
Bước chân trở nên vội vã, lao qua khu vườn tàn tạ trống vắng, lao qua cánh cổng sắt han rỉ, rồi lao ra đường nghĩ rằng, mình không được làm phiền anh
Không biết rằng, tin nhắn đã không đến được tay người nhận, món soup làm bằng cả tấm lòng ấy đã bị ném vào sọt rác tái chế ngoài lề đường
Reach đứng trên bậc cửa, cả người run bần bật, vò nát tờ quảng cáo vừa được ném vào nhà, mím môi rít lên:
- Cô ta...không được phép yêu anh ấy!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận