Một buổi tối đầu xuân, một người nhớ một người, một người đau vì một người, một người buông tay vì hạnh phúc của một người
Gió lành lạnh, nhưng Giang chỉ mặc mỗi áo dây quần đùi, ngồi cuộn chăn trên giường, ôm máy tính. Ngọc Anh ngồi dưới chiếu, ôm cả chục quyển Naruto, lại còn ẩm ương nghe nhạc chế. Mấy hôm nay Ngọc Anh sang hẳn bên này ngủ với Giang
"Ngọc Anh ơi, mình muốn on Gun " Giang sụt sịt khóc
"Thì ol đi" Ngọc Anh dửng dưng đáp, miệng vừa xé miếng bò hun khói một cách dã man tàn bạo
"Muốn lên Guild..." Lại sụt sịt khóc, nước mắt lưng chừng
"Lên đi..." Đáp hờ hững, tàn bạo cắn cái vỏ giấy bóng rồi lại nhai tóp tép trong mồm
"Muốn chat Guild..." Nước mắt như mưa
"#$%^, muốn về với chúa không, đã bảo muốn làm gì thì làm cơ mà!" Bà chị khoa Luật bùng phát tức thời, xé tan quyển truyện, máu chảy thành sông. Trang truyện rách bay bay, hình Nar vận Rasengan cũng bay bay trong gió. Giang không dám nhắc, chị ơi, truyện này là chị thuê đấy ạ. Ngọc Anh giật máy khỏi tay Giang, nhìn Zing đã ol sẵn sau đó ol Gun, rủa xả:
- Mày còn làm phiền chị nữa chị tét mông
Ngọc Anh đại nhân thân thủ phi phàm, Giang không chấp. Hôm nay thực sự người ta rất tâm trạng, mai phải làm cái việc tàn nhẫn đó rồi, gọi sang an ủi thế mà còn mang theo cả đống truyện bạo lực. Chưa kể cái đống lồi lồi lên trong túi hình quả dâu được tặng miễn phí khi mua đồ trong siêu thị, 90% là truyện của Người khăn trắng
Máu rỏ từ khoé mắt, xác chết biết đi, đọc cái này buổi tối thật sự là...man rợ.
Mặc kệ bà cô khoa luật ghê gớm, Giang quay lại cái màn hình Gun của mình. Màn hình hiển thị đang load, phiên bản mới 6.3, không biết đã bao lâu mình không ol rồi
Đưa tay dụi dụi, nước mắt chuẩn bị rơi
"#$%, thằng ngu nào gọi đến này nữ vương. Nhận điện thoại nào, Nữ vương thông minh xinh đẹp" Cái chuông điện thoại cực kì khủng vang lên, nước mắt chưa kịp rơi đã khô cháy. Nữ vương đại nhân giờ đã chuyển từ bò khô sang bim bim Oishi ớt đỏ, nhai rôm rốp ôm quyển truyện nghe máy:
- Mày tìm chị có việc gì?
Ngồi sát nhau nên giọng nam rất to vang lên từ bên kia điện thoại:
- Em yêu, mình đi ăn khuya đi
"Em trai ngoan, chị hoàn toàn không có thời gian rảnh" Hia người thần kinh, mỗi người xưng hô một kiểu, khiến đoạn hội thoại trở nên ko ăn nhập vô đối. Sau một hồi chơi bóng truyền miệng lưỡi, Ngọc Anh dập bụp máy rồi bóc gói Oishi tiếp theo
"Cậu ăn ít thôi" Giang từ tốn nói "Mà cậu thành nữ vương từ khi nào vậy?"
Bà cô khoa Luật suy nghĩ một lát, rồi vỡ lẽ:
- Ak...có phải là...từ khi còn ở trong bụng mẹ không?
=_=, thực sự là hết còn gì để nói.
Gun ol đã ol rồi, nhân vật hiện lên thật lấp lánh. Hình chibi dễ thương, giấc mơ hồng theo đuôi khắp những năm tháng cấp 3 như trong mơ trong mộng (mong là được như thế). Mái tóc vàng xoăn nhẹ, quần áo cao bồi, mặt cool có gắn một cái băng dán là của Đức mua cho. Tên chồng hiện lên bên cạnh: Noname_SDS
Những tưởng đó là duyên phận, là tình yên ổn định, bình yên mà cô hằng ước mong
Những tưởng đó là người con trai yêu cô nhất, hiểu cô nhất, cố gắng là có thể nắm tay nhau đi đến hết cuộc đời
Sâu thẳm trái tim, Giang không hề muốn buông tay
Nước mắt cứ thế tuôn rơi, ướt đẫm cả bàn phím. Giang vốn là người nhạy cảm, hồi trước xem đoạn kết của Doremon cũng khóc, xem One piece cũng khóc, khóc cho người để dễ khóc ình. Ấn bảng chát Guild, định nhấn vài câu khách sáo thì nhân dân đã đồng thanh
[Nản quá hoá rồ]: Cinder, thần tượng trong truyền thuyết của em ol rồi này
[Cinderella là con ngu]: A, 1 trong bộ 6 đại thần đỉnh nhất Guild
Giang đỏ mặt vì sung sướng. Aaaa, cô thành đại thần từ lúc nào vậy?
[Tớ học lớp 10 đấy các bạn ạ]: Đại thần là cái gì? Đừng dùng tiếng Trung ở đây, mất gốc lắm. Là siêu thần tượng, siêu thần tượng. Mấy người này chắc mới vào chơi, loanh quanh ở cấp 20 với 19. Giang cảm khái bội phần, quay lại khinh bỉ nhìn bà cô khoa Luật đang phá gia chi tử, huỷ hoại dạ dày, vui hơn đôi chút gõ
[Lilithy_death]: Cám ơn các em rất nhiều. Thực ra chị cũng chẳng phải siêu phàm gì đâu
Lấy một chai Teppi, giật nắp tàn bạo, ngọt ngào quá ngọt ngào quá
[Cinderella là con ngu]: Không đâu, chị đừng khiêm tốn, em biết tài năng của chị mà
Teppi ngon ngon, ôi ôi...
[Tớ học lớp 10 đấy các bạn ạ]: Đúng, chị khiêm tốn quá, ai cũng biết các anh chị là những người biến thái biến chất nhất đấy
Giang sặc! Teppi ơi teppi, mi hại ta rồi, lần sau ko thèm uống mi nữa! Nhìn dòng tin nhắn của cô bé lớp 10 láo xược, Giang nghĩ thầm, ai bảo mình thuộc top 6 những người biến thái nhất chứ? Cùng lắm là trong top 10 thôi (= =!)
[Lilithy_death]: Lịch sự từ tốn Ai tung cho các em tin đồn nhảm đó vậy?
[Nản quá hoá rồ]: Chủ Guild chị ạ. Gần tháng chả thấy ai lên, em cứ tưởng các anh chị bận học hết rồi
Học thì không bận, nhưng thực ra là bận cái khác...
[Lilithy_death]: Người biến thái nhất nhìn ai cũng thấy biến thái.
Giang gật gù bình luận, Trương Tam Phong ơi Trương Tam Phong, tôi chu di cửu tộc họ nhà anh, nguyền rủa anh "trăm thân phơi ngoài nội cỏ", "nghìn xác gói trong da ngựa", dám bảo tôi biến thái mới sợ chứ
[Rin so cute love Gin-san]: Vậy chị thấy bọn em biến thái ạ?
..., cô bé này thật sự quá chậm hiểu, đúng là cùng tên với tác giả có khác
[Cinderella là đồ ngu]: Ý chị ấy là, đàn anh Bánh Mì kẹp ruốc mới là biến thái nhất...
Giang gật gù, cô bé này dần hiểu ra rồi đấy
[Cinderella là đồ ngu]: ...Còn chị ấy là biến thái thứ nhì ^^~
#$%, ôi thanh danh của tôi, thanh danh của tôi
Nằm ngửa ra giường, cảm thấy nhẹ nhõm bớt phần nào những giờ phút căng thẳng. Có vậy mới quên đi rằng, mình sắp phải nói lời chia tay với người mà mình cực kì yêu
Tên chồng: Noname_SDS ở bên cạnh đột nhiên nhức nhối đến đau mắt. Giang tắt màn hình đi, giúp Cinder làm nhiệm vụ tổ đội. Muốn làm gì là phải làm cho hết, để khỏi hối hận về sau
Cinder đáng thương, siêu thần tượng của em là con ngốc, sắp tắt nick mãi mãi rồi
Tắt máy, chui vào chăn, mắt nhoà lệ ướt đầm tấm ga màu vàng nhạt. Ngọc Anh chỉ khẽ vỗ vỗ vai, ôm lấy cô, nhỏ nhẹ:
- Khóc đi, khóc sẽ làm nhẹ lòng hơn.
Giang đang khóc thì ngửi thấy mùi cay cay liền hất Ngọc Anh ra, hét lên:
- Aaa, đồi lừa đảo, cậu lau tay vào áo tớ!
Cả hai cô gái cùng cãi nhau trí troé, cười vang. Giang ôm mặt khóc, nhưng khoé môi vẫn nhếch lên cười:
- Cám ơn cậu đã giúp đỡ tớ đến tận hôm nay. Ngày mai, tớ sẽ phải tự mình làm tất cả
Ngọc Anh, mở ngoặc, đã lau tay, đóng ngoặc, cười nói:
- Phải mạnh mẽ lên, hiểu chưa? Mạnh mẽ thì mới dễ từ bỏ
Mạnh mẽ thì khi từ bỏ mới không đau quá...
Đài FM phát một chương trình cũ, một bài hát cũ, hình như là Mỉm cười khi anh ra đi của Đông Nhi
Mùa xuân của cô sắp kết thúc
Đúng lúc mùa xuân của vạn vật bắt đầu.
*
Đức làm việc như điên như dại, như đứa vô danh tiểu tốt lớp Pháp muốn dành điểm cao nhất trong kì thi chất lượng đầu năm vậy. Anh làm việc với một sự phấn khích tột độ, cộng thêm sự giúp đỡ về mọi mặt của hội học sinh nên cảm thấy công việc nhanh hơn hẳn. Mọi người hỏi, sao không gọi cô. Anh bảo, nhất định sẽ gọi cho cô ấy
Để cô ấy ngoài cuộc, có lẽ đã khiến cô ấy lo lắng đến quá mức rồi.
3h chiều, công việc hòm hòm, đức gọi cho Giang hứa sẽ đến đón. Cô đáp, nhất định sẽ chờ.
Chờ đến khi đường thẳng của anh vượt qua giao điểm của hai đường thẳng, thành hai đường thẳng cách biệt mãi mãi không giao nhau lần thứ hai nữa Khu nhà không nhộn nhịp lắm, đứng từ tầng hai chỉ thấy mấy anh chị khoá trên dạo này ngày càng vui tươi. Tết sắp đến, dù Đại học không phải là tầng thứ 18 của Địa ngục trần gian như cấp 3, nhưng cũng gần sát tầng 1 địa ngục. Chị Phương ngay sát phòng Giang còn tậu một đống đồ đạc về nhà, cực kì nhiều quần áo, nói là cho các em. Giang không đáp, chỉ ngắm rồi gật đầu, bước vào phòng
3h 5ph
Về một mặt nào đó, cô thức ra cũng không cầu kì quá, chỉ đi gặp mặt bố mẹ Đức thì có hơi điệu chút, nhưng hôm nay thì bình thường. Áo len dài màu trắng, bên trong là áo phông xẫm màu hơn, trên áo in hình đứa bé tóc xù đang đạp xe trên con đường dài bất tận, nhìn mơ hồ khó tả. Một chiếc quần bò xanh, ống quần xắn lên, giày lười và tất kẻ sọc. Cô đứng lặng trước màn hình điện thoại, chờ biểu tượng màu xanh nhất định sẽ nhấp nháy
Nhạc chuông là khúc Kiss the rain ngọt ngào sâu lắng
Nhạc chờ là Canon in D êm đềm như bầu trời mùa thu
Giọng Đức nhẹ nhàng, hơi khàn, có lẽ là do ảnh hưởng của cà phê:
- Anh chờ em
"Vâng..." Cô cố gắng cười thật tươi, bước xuống tầng. Khoảng sân nhà trọ không rộng, bà chủ nhà lại còn bày lạt ra phơi trong thời tiết chán như điên. Giang bước nhanh, rồi dừng lại trước mặt Đức, thở dốc:
- Xin lỗi đã để anh phải chờ
Ấn tượng đầu tiên? Á khẩu, thực sự quá giống nữ sinh cấp ba
Ấn tượng thứ hai? Cô ấy đi nhầm giày rồi...= =...
Nghĩ thật kĩ, anh vẫn không biết phải nói thế nào cho hợp lý, đành hắng giọng nói:
- Phong cách thời trang của con gái các em thật sự ngày càng độc đáo
"Vâng..." Giang đáp. Cô ấy không hiểu lại còn vâng? Mà nhìn kĩ thì, hình như một cái là giày bệt, một cái nhô lên 3 phân thfi phải, một cái màu trắng một cái màu nâu nhạt, chẳng lẽ cô ấy chạy từ tầng hai xuống mà không có cảm giác gì. Nghĩ thêm một lúc, anh lại tiếp:
- Thực ra không phải đi kiểu giày này mới dễ thương đâu
"Dễ thương hơn càng tốt mà..." Cô lại cười, nụ cười mơ hồ, lơ đãng khiến anh muốn đập đầu vào tường chết. Dĩ nhiên là chỉ người thiếu iốt mới làm thế, ví dụ như tác giả chẳng hạn, còn anh dù tức đến đâu vẫn phải kìm chế cẩn thận. Cuối cùng Đức đành nói:
- Em dậm chân đi, dậm mạnh vào
Cô làm theo, dậm lần 1, không có gì khác lạ. Dậm lần hai thì thấy một bên ột bên thấp, hoảng hốt nhìn xuống, chẳng lẽ mình bị thọt rồi?
Tác giả than thầm, Giang ơi, trí tưởng tượng của chị mới phong phú làm sao .
Sau 5 giây mặc niệm, trái tim rỉ máu, cuối cùng cô phẫn uất hét lên:
- Anh xoáy em!
"Không hề, anh chỉ nhắc nhở thôi mà" Điềm nhiên, điềm nhiên, anh điềm nhiên bốn mùa luôn đi, thái độ ấy làm con Rồng cháu Tiên ức chế quá
Hai người leo lên xe, anh lao vụt đi. Đường xấu mà, sao không đi cẩn thận chứ? T.T
Hai người đến công viên Thủ Lệ, gió lồng lộng tạo nên một bản hoá tấu với đám liễu bên hồ. Con khỉ trong lồng bắt đầu nhảy loi choi, biểu diễn màn múa khoả thân biến thái. Nói theo kiểu nào thì khu vực này lúc nào cũng quá biến thái, tất cả các con vật đều nude toàn tập _ _!
Nam mô a di đà phật, tội lỗi tội lỗi.
Giang thực sự quá giống học sinh cấp 3, giống đến nỗi mấy bà bán tò ha bắt đầu thì thầm to nhỏ. Gì thì gì, Giang cũng khá trẻ con, mặt búng ra sữa, tóc nguyên sơ không nhuộm không tỉa. Còn Đức, cái tội trí óc phát triển sớm, nhìn kiểu gì cũng giác người đã đi làm. Nghe lỏm cuộc hội thoại có nội dung như sau
Bà tò he A: Haizzz, học sinh bây giờ thật là hư quá
Bà tò he B: Không, cô bé này nhìn ngây thơ thế, có vẻ ngoan, chắc chắn người dụ dỗ là ông chú kia
Bà bán nước: Nhìn là biết có vợ rồi...hiazz..cô vợ đó thật sự đáng thương quá...
Ai đó ngồi ghế đá, sặc. May mà tay Đức không có khí công siêu phàm như tai mình, không thì anh ấy nhất định sẽ...
...
Không tưởng tượng nổi anh ấy sẽ làm gì. >_
Giang không có cảm tình với nước lắm, sống ở Hoà Bình 18 năm mà đi suối khoáng Kim Bôi có hai lần, nên quyết định chọn xe đạp đôi thay vì đạp vịt. Hai người ngồi trên cái xe thể theo màu xanh, Giang vuốt mái tóc, chuẩn bị đạp thì chợt nhớ ra một vấn đề:
Anh ấy...biết đi xe đạp chứ?
Ấn tượng về con người không biết đi xe máy khiến cô rùng mình kinh sợ. Mím môi, đứng thẳng, cô dùng một câu hỏi tu từ rất...khách sáo:
- Anh biết em sẽ không trách anh chỉ vì anh không đi được xe đạp mà, đúng không?
Đức nắn bóp bánh xe rồi tươi cười trả lời:
= Đừng lo, xe đạp thì anh biết đi.
Phù~!
Vừa thở phào nhẹ nhõm, leo lên xe của tên lừa đảo nào đó, nhấn bàn đạp, Giang mới nghe được ý nghĩa kinh hoàn của đoạn tiếp theo
"Chỉ là...không đi xe đạp được gần 7 năm rồi thôi"
...
...
...
...
!
Mặt mang màu nho tím đặc trưng, nội dung không còn gì để nói
Thôi thì chúa đã định rồi, đành phó mặc số mệnh em cho anh vậy.
Nhịp đạp đều đặn, chậm hơn người đi bộ, thật đáng ngạc nhiên khi hai người này không ngã lộn cổ xuống đất. Gió lồng lộng lướt qua những kẽ ngón tay, ù ù qua tai. Mặt đất hơi gồ ghề sỏi đá, thỉnh thoảng đang đi lại nẩy bật lên. đài phun nước ở công viên phun cột nước lớn lên trời, những tia nước nhỏ li ti bắn tung toé xuống mặt đất. Giang ôm lấy Đức, cảm nhận hơi ấm từ anh. Những ngón tay run lên, đan vào nhau, khoé mi lại nhỏ ra một giọt nước, bờ môi mằn mặn.
"Sao em không nói gì?" Đức khẽ hỏi, cô ấy có vẻ khá trầm lắng. Người Giang khẽ đung đưa, nói hơi lớn:
- Em nhất định sẽ ghi nhớ khoảnh khắc này, mãi mãi giống như bầu trời xanh vô tận
"Thực ra em cũng không cần nhớ làm gì. Khi nào xong việc anh sẽ đưa em đi thoả mái luôn" Giọng Đức ngh khá thoả mái, chắc anh đang vui lắm
"...Vâng" Cô im lặng một lúc rồi khẽ khàng đáp, giọng nói đột nhiên trở nên xa xăm đến mơ hồ. Đức đột nhiên có linh cảm không lành, nắm chặt lấy tay cô nói:
- Anh nhất định sẽ mang lại hạnh phúc cho em
Cô không đáp, thực ra trong thâm tâm cô, chỉ cần anh hạnh phúc là đủ. Gio vẫn mang hơi thở của sự sống, dịu dàng vỗ về cô gái bé nhỏ
Xe đạp dừng lại, hai người ngồi bên bờ hồ ngắm mặt nước lăn tăn gợn sóng. Anh mua cho cô một cái kem to, giơ lên:
- Em thích kem chứ?
Cả người cô run lên, không ngừng run rẩy, trái tim nhói lên liên hồi. Cô đan hai ngón tay vào nhau, cúi đầu, không để nước mắt rơi, sau đó ngẩng đầu lên cười lãnh đạm, nói:
- Chúng ta chia tay thôi.
Bộp! Kem ốc quế vani trắng tinh, dịu ngọt lăn tròn, loang lổ dưới mặt đất. Nụ cười của cô lạnh lùng, nhạt nhẽo, nhưng đáy mắt lại trống rỗng một cách đáng sợ. Anh cũng cười nhạt, dáng vẻ vẫn lãnh đạm như thế, đứng im như thế, không hỏi một câu nào
Anh đã cố gắng vì cô như thế, tại sao cô vẫn bỏ anh mà đi?
Nhìn vào đáy mắt cô, không thấy nỗi đau, chỉ có sự trống rỗng, sự trống rỗng và im lặng một cách đáng sợ. Đưa tay lên, nắm tay cô, anh thì thầm:
- Anh xin lỗi
"Không, anh chẳng có lỗi gì cả" Nụ cười cố hữu trên mặt, giả tạo lạnh lùng nhưng trái tim thì phồng lên như bị xé ra hàng ngàn mảnh, đau thắt lại. Gió thổi mây trôi, cô tiếp lời "Anh rất tốt, nhưng em chán rồi"
Lời nói lạnh lùng, chán ghét. Ngón tay lạnh cóng, từ từ buông ra. Rất lâu sau, anh mới nói:
- Nếu em muốn...vậy được
Người con gái đang quay lưng về phía anh, người con gái mà anh yêu tha thiết.
Cô nói cô không thích màu đỏ chói lọi, màu hồng giả dối, chỉ thích màu xanh dương dịu dàng vô tận giống như bầu trời.
Thích đi lang thang, thích sống an nhàn, không cần cao sang, chỉ cần có tiền ăn chơi là đủ.
Cô nói, nếu có thể cùng anh đi đến hết cuộc đời thật sự tốt quá
Từng điều của cô, nhỏ nhặt nhất, anh đều ghi nhớ trong đầu không quên. Trời lãnh đạm một màu xám, không mưa không nắng, chỉ có gió thốc lạnh buốt sống lưng. Cô bắt tãi, hốt hoảng, khập khiễng rồi ra về
Có một điều em chưa nói: "Cám ơn anh vì đã yêu em, vì đã nắm tay em đi trên con đường này. Tiếc rằng em không đủ tự tin, đủ năng lực để cùng anh đi tiếp. Cám ơn vì tất cả những gì anh đã dành cho em
Nước mắt túa ra, lã chã lã chã chảy xuống sàn, long lanh như những giọt sương, ấm nóng như bàn tay của anh ấy
Nhìn ra cửa sổ, miết nhẹ ngón tay lên cửa kính taxi
Today...
Goodbye my love...