Gần Tết lạnh hơn nhiều, mọi người vội vã sắp xếp đồ đạc để về sum họp gia đình. Chợ hoa bày khắp nơi toàn là cành đào, cành quất, lác đác vài ba cây tâm xuân. Chùa Một Cột cũng đông trật người, ai cũng mong năm mới phúc lộc an khang.
Vậy mà có hai người đã ngừng thời gian của mình từ khi nào.
Đức lao vào làm việc như điên, người khác nói chỉ khẽ cười. Thậm chí còn không cho Reach vào nhà mình nữa, thuê khách sạn V.I.P bắt cô ta ở ngoài. Tiếng cười rộn ràng khắp đầu thôn cuối ngõ, Reach tâm trạng u ám kéo va li bước ra khỏi ngôi biệt thự cổ. Trước lúc ra đi, cô ta hít một hơi thật sâu, hỏi:
- Có đáng không?
"Đièu gì không đáng?" Đức nhẹ nhàng đáp, khuôn mặt phẳng lặng giống như hồ nước mùa đông vậy. Anh khoát tay nhìn cô rồi từ từ lắc đầu
"Hai người đã chia tay rồi, đúng không? Tại sao anh phải làm thế?" Lương Duyệt giữa trên môi nụ cười giả tạo, nhưng trái tim thì vỡ vụn ra từng mảnh. Cô ta tưởng, Giang chỉ là một cái dây chằng quá chặt, thít chặt đến nỗi không dứt ra được, nhưng khi đã dứt ra thì anh ấy có thể đường hoàng nắm tay cô như rất lâu về trước
Tiếc là...cô đã lầm.
Nụ cười cứng đờ trên mặt, chiếc vòng cố chấp toả ánh sáng bạc lấp lánh. Không gian ảm đạm không gió không mưa, những gợn mây đan vào nhau cũng chẳng buồn trôi về phía cuối chân trời
Anh nói, vì anh đã hứa với Giang sẽ yêu cô ngay cả khi cô không còn yêu anh
Anh bảo, lúc cô ấy ra đi, khi chiếc xe taxi từ từ chuyển bánh anh đã thấy cô khóc nức nở
Lương Duyệt bước đi thật nhanh cô ta cắn môi thì thầm với chính mình: "Mình cứ tưởng là mình đã chiến thắng, hoá ra là từ đầu đã không có tư cách để thi đấu rồi"
Công việc giảm dần, những rắc rối dần được giải quyết. Đức nhìn căn phòng trống vắng lạnh lẽo, uống một chút rượu, vị rượu tê tái . Cầm điện thoại trên tay, lướt nhẹ, hoá ra cô ấy đã từ bỏ mình thật rồi
Rượu vào cổ hết ly này đến ly khác, cả người nóng ran lên, anh tắt điện. Cảm giác cả người chìm trong bóng tối lạnh lẽo vô hồn, chưa bao giờ anh cảm nhận được cái gì đáng sợ hơn vậy
Chuống điện thoại reo lên, lại một sáng tạo của cô ấy, hai người đều để Kiss the rain giống như nhau
Ngón tay lướt phím, không buồn nhìn màn hình, anh đáp theo phản xạ: A lo!
"Anh có thể giữ cô ấy lại không?" Giọng nói đột ngột buôg rơi giữa không gian, khuấy động tâm hồn anh, như ngọn nến bùng lên đột ngột trong bóng tối. Anh ngồi thẳng dậy, nhíu mày, dè dặt hỏi: "Cô là..."
"Là bạn của Giang, Ngọc Anh"
"Thông báo chính thức: Sang mà chăm vợ anh đi, cô ấy ốm rồi"
Ốm?
Tư duy phiêu lãng phía xa xôi đột ngột bị giật lại. Cô ấy sao có thể ốm được? Cô ấy chia tay rồi cũng phải sống tốt chứ, có mỗi việc chăm sóc mình cũng không tốt là sao?
Đức chỉnh lại giọng để không quá kích động:
- Nói cho tôi biết lí do khiến cô nói thế.
Ngọc Anh do dự một lát, rồi kể một hơi dài chuyện của Giang. Đến đoạn buổi sáng, cô ấy đột nhiên hỏi, cậu có thấy anh ấy gọi điện cho tớ không, cô chợt khựng lại, giọng trùng xuống
Không giống như mình và Trung, Đức đôi với Giang là một thói quen đã ăn sâu vào tâm khảm
"Cô ấy khóc vật vã, trùm chăn kín mít, hôm sau thì người nóng bừng bừng. Lúc đó thì tôi đã về rồi, cô ấy nhất định đuổi tôi ra. Tôi sợ cô ấy ở một mình sẽ lả" Ngọc Anh lặng lẽ kết thúc câu chuyện rồi nói thêm "Cô ấy nói chia tay, nhưng tôi tin rằng cô ấy vẫn yêu anh nhiều lắm"
Nghe đến đây, Đức thở phào nhẹ nhõm, sau đó mỉm cười.
Chiếc BMW lao nhanh tren đường quốc lộ. Nam chính nóng bừng bừng, tay lái điêu luyện lách qua ngõ nhỏ, rồi phanh kít trước nhà trọ cũ kĩ, khí phách lan toả, rất chất bước xuống xe.
Bụi có bụi, cát có cát, Đức bước vào nhà trọ. Anh nhìn quanh quất, chợt nhận ra mình mới đến đây một lần
Ngày đó, anh đứng dưới tầng 1 giữa cơn mưa, cô đứng trên cầu thang hạnh phúc mỉm cười, nụ cười đẹp đễn nỗi dù là mùa đông cũng phải tan chảy vì ấm áp
Ngày đó, anh quá ngốc, cô chỉ cần một tình yêu chân thành, vậy mà lại lạp mưu kế với cô.
Phòng cô vẫn ngự trên tầng hai, căn phòng đóng kín, chợt thấy bóng một tên con trai cầm cháo đứng tần ngần
... Mà...có phải anh vừa thấy...một tên con trai không nhỉ? >" Rươi dễ làm người ta mất kiểm soát, ý nghĩ đầu tiên của anh chính là, tên khốn ấy thừa nước đục thả câu, thấy người ta vừa chia tay đã làm những hành động cảm động làm người. Hơi nóng hầm hập, anh chợt lao nhanh lên tầng trên, hét lên:
- Này, cậu muốn là gì?
"Tôi..." Tên con trai mấp máy môi
"Tôi cảnh cáo cậu, đừng đến gần cô ấy, nếu không nhất định cậu sẽ phải hối hận"
"Nhưng..."
"Không nhưng nhị gì hết, đi - về" Đức đang rất bốc, khí huyết sôi sùng sục, nói nhưng câu mà bình thường nhất định anh sẽ không nói. Tên con trai suýt chảy nước mắt
"Còn tiền của tôi thì làm sao?"
?
"Tiền của cậu?"
"Vâng, tôi...tôi là người giao hàng mà"
"..."
Nhìn kĩ lại, cậu ta mặc áo phôg"Quán cháo Không thể nào quên", trong cái cặp lồng chuyên dụng là món cháo trai nghi ngút khói
Anh sốc lại cổ áo, ngượng ngùng trả tiền rồi nói:
- Tôi sẽ nhận giúp cô ấy, câu đi đi. Không cần trả lại
Giao hàng sướng rơn, cháo 20 nghìn, anh ta đưa mình một chăm, chắc là thẹn quá hoá ...đại gia, quả này mai mình lại đủ trình trả tiền nhà rồi
Giang nằm trên giường, hai tay ôm ngực, mắt đỏ môi khô, rất thảm hại. Ngọc Anh mắng cho rất nhiều, nhất quyết đòi ở lại nhưng cô không muốn. Việc này do cô tự gây ra, tự cô phải sửa lỗi lầm của mình. Cả người đau nhức, tê mỏi, nghe tiếng gõ cửa cô lết xác ra giữ hơi thở thật đều. Mùi cháo tri thoang thoảng thật dễ chịu, khiến cô hơi đói
"Có phải hàng cháo ko ak?" Cô nhẹ nhàng hỏi, đinh đẩy cừa. Ruột gan cứ lộn từng phèo lên, may mà quán cháo giao hàng tận nơi, nếu khôg chắc cô chết đói mất
"Đúng, chúng tôi giao hàng tận nơi đây" Giang nghe giật mình, giọng thật sở khanh, lẽ nào là...biến thái?!!!
Nguyên nhân? để giọng khác, nam chính bịt mũi, nói ngang. Anh cũng hốt là sao giọng mình nghe ghê vậy
"Cứ...cứ để...để đấy...đấy đi" Mồ hôi Giang tuôn ra như suối, run rẩy đáp
"Ukm...bế tắc vô biên, Đức đi cộp cộp về phía cuối hành lang, sau đó tháo giày nhón gót. Bây giờ thì giống siêu trộm (ko phải Kaito Kid của Rin đâu nha ^^~) cùng đẳng cấp biết thái
Quả nhiên, nghe tiếng giày đã đi xa, Giang thở phào mờ cửa.
Một vòng tay ôm từ đằng sau, vòng tay ấm áp quen thuộc mà trong mơ cô cũng nhớ. Hơi thở người đó phảng phất mùi Sake thơm nhẹ, giọng nói cũng thoang thoảng như gió:
- Anh trở lại rồi!
Cả người cô mềm nhũn ra, tuột xuống. Cô hoảng sợ đẩy anh ra, đóng sầm cửa lại
Nhanh đến nỗi người kia chưa kịp phảng ứng
Giọng nói của Giang thật lạnh lùng:
- Anh đi đi.
"Anh xin lỗi vì đã không giữ em lại lúc đó, anh xin lỗi" Đức nói vừa đủ để người bên trong cánh cửa nghe được "Em ngoan nào, lấy cháo rồi uống thuốc đi được không?"
Cô đưa hai tay day mắt, vục mặt vào chậu nước lạnh, hét lên:
- Anh đi ngay cho tôi
Chưa bao giờ anh cảm thấy chua sót đến thế
Đêm đầy sao, người con trai nhất quyết không đi. Anh ngồi dưa lưng vào cánh cửa, giọng nói đều đều đượm hơi men, thủ thỉ kể chuyện. Cô đã hét rất to, đã lạnh lùng, đã căm ghét, anh vẫn không đi, chỉ gõ nhịp tay vào cánh cửa, nhịp gõ đều đều, nói:
- Cho phép anh nói chuyện với em chứ
Cô chui vào chăn, bịt tai gào lên, anh đi đi, anh đi đi, anh ấy vẫn không đi mà ở lại
"Em nhớ ngày đầu chúng ta gặp nhau không? Trên chuyến xe buýt của bác anh ấy? Lúc đó anh thấy em rất dễ thương, rất đáng yêu, giống như chú thỏ Mashimaro vậy. Em thực sự là một cô gái rất xinh đẹp"
"Thực ra anh đã biết em là Lilithy từ rất lâu anh tin là lâu hơn em tưởng tưởng rất nhiều lần. Anh không hề có ý định muốn đùa vui, em biết đúng không, chỉ muốn hạnh phúc chúng ta thật viên mãn. Em cũng rất ác đấy nhé, rõ ràng biết ăn táo xanh không tốt mà vẫn bắt anh ăn. Lúc đó em dễ thương lắm đấy, biết không?"
"Em nói với anh, em không thích màu đỏ chói lọi, không thích màu hồng giả dối, chỉ thích màu xanh dương, dịu mát và bất tận giống như bầu trời. em muốn tình yêu của chúng mình lúc nào cũng giống như bầu trời, dù có mât mù bao phủ, bão bùng mưa gió, nhưng cuối cùng vẫn bất tận, vẫn trong xanh"
Giang nghe đến đây khóc nấc lên, khóc rất to, thì ra anh vẫn nhớ. Chỉ là một câu nói vu vơ lúc anh kiên nhẫn ngồi cùng cô xem hết 12 tập của Air sky, không chê cô trẻ con cũng không chê cô ấu trĩ, chỉ nói anh nhất định sẽ không để em bay lên bầu trời.
Kí ức của cô cũng tràn về như thác đổ, hình ảnh anh nắm tay cô, cùng khắc trên thân cây anh đào. ANh hứa, dù có chuyện gì xảy ra cũng không ngừng yêu cô. Cô đa chọn dừng lại, tưởng rẳng chỉ cần một mình mình tình yêu còn mãi, nhưng cô không biết anh đã yêu mình sâu sắc đến nhường nào Cô đã muốn giữ lại một lời hứa, một kỉ vật, nhưng bây giờ thì không được. Cô muốn anh hạnh phúc, vì thế cô phải hoàn toàn buông ra. Trang điểm thật kĩ, cô mở cửa, cười nhạt:
- Được thôi, vậy anh đi theo em
Chiếc BMW lao nhanh, gió thổi lồng lộng. Bờ sông Hồng ban đêm cô quạnh, cô đứng bên bờ sông, nhìn chiếc dây chuyền lần cuối rồi đưa tay ra
"Cái này biến mất...rồi chúng ta chia tay hẳn luôn, được chứ? Không níu giữ thêm một chút nào, anh thấy có được không?" Cô mệt gần như muốn lả, cố ngăn không ình vươn lên
Tạm biệt mày, lời hứa màu hồng ngọt ngào nhất của người mà tao yêu rất nhiều
Cảnh quay chậm, Giang buông tay ra, chiếc dây chuyền văng ra bãi bùn, toả ánh sáng bạc lấp lánh rồi chìm xuống
Nhưng, vừa ném đi cô đã thấy hối hận, theo phản xạ đột ngột lao ra
Nếu cái này bị ném đi, nghĩa là về sau cô với anh hoàn toàn xa lạ, hai đường thẳng sẽ xa nhau mãi mãi
Cô hoảng sợ, không biết là mình vừa mới buông lời, vội vã tìm cái nhẫn trong đống lầy vừa ném ra
Anh đứng thẳng, chạy vội theo rồi nói lớn:
- Giang!
Cô quay lại, đáy mắt lo âu và sợ hãi nhìn anh. Anh tiếp tục tanưg âm lượng;
- Nếu em đã quý nó đến thế...tại sao lại chia tay?
Anh đưa tay ra, định nắm lấy tay cô
"'Đừng chạm vào em" Cô hét lên "Em...em không đủ sức đển kéo anh khỏi bùn...em sợ anh sẽ vì em mà...xin anh hãy bước đi và đừng nhìn lại, được không? Em van anh" Cô quơ cào loạn xạ, nước mắt tuôn như suối, nhất định không để anh chạm vào. ANh nghe cũng hiểu ra phần nào, vội vã đưa tay ra nói gấp:
- Sự việc không đáng sợ như em nghĩ đâu
"'Đừng chạm vào em...đừng tiến lại gần" Cô thì thầm, hoảng loạn
Bãi đất sụt xuống
Anh nắm lấy tay cô, theo đà vội vã quanh lên, nhưng chính mình lại ngã xuống bùn
Điều cô hoảng sợ đã thành sự thật?
Vội vã nắm tay anh nhưng những ngón tay sượt qua nhau, anh ngã tùm xuống sông, trước đó vẫn còn nói:
- Sự việc không đáng sợ đến thế đâu, ngốc quá
Cảnh cuối cùng là tiếng còi xe cứu thương hụ lên inh ỏi, tất cả chìm vào bóng tối
Cô ngất Chap cuối
Sự việc không đáng sợ như Giang nghĩ thật
Việc kinh tế suy thoái là chuyện thông thường, rách việc lắm chuyện cũng chẳng có gì đáng nói. Cơ bản là việc kiểm tra đổ dồn lên nhau, một mình anh không chống đỡ nổi, thế mà papa của nam chính lại đi xem chính sự ở Iran . Reach, tính của cô ta thì mọi người đã biết rồi, nhân cơ hội Giang không hiểu vấn đề thừa nước đục thả câu, cắn sủa lung tung gây ra thế trận khó lường, thật sự là không lường trước được
Lúc Giang tỉnh dậy thì thấy phòng ốc trắng xoá, mình đang được truyền ít gluocozo. Cô hoảng hốt giật dậy, vội vã giật dây truyền lo ra, rên rỉ:
- Anh Đức...
"Kêu cái gì, bị thần kinh chắc" Y tá hét toáng lên, mặt hầm hầm, sao số mình đen đủi, mới ngày đầu tiên đi làm đã gặp phải bênh nhân tâm thần trốn trại "Cô muốn làm nữ hiệp tự hồi phục đường ak?"
"Y tá, cho tôi hỏi người vào cùng tôi thế nào rồi?" Giang rất hoảng, vẫn bị lôi lại truyền
"Về sau tốt nhất cô đừng cho anh ta ăn rong biển. Chết vì bội thực rồi. Xui xẻo, đúng ngày 30 cũng không cho ngươi ta về
Sặc, hôm nay 30
Mồ hôi túa ra, túa ra, quả nhiên có điện thoại gọi đến, chữ Mama nhảy múa trên màn hình
4 chữ để biểu hiện tình trạng được báo trước lúc về, Chết, Không, Toàn, Thây
Cô thì thầm qua điện thoại:
"Mẹ ơi con bận, mai con về"
"Bận cái của khỉ nhà cô, mai về đề hạn cả năm ak"
"Thế mồng 2 con về"
"Về sớm thế, quý hoá chết đi được thôi đừng về cho nhanh"
"Thế con không về nữa"
"Con gái ngoan,....con - có - muốn - chết - không?"
Đấy biết ngay, chưa nghe hết đã đoán được nội dung rồi
"Khôn hồn thì mang về nhiều đồ đẹp vào, không là con không sống được đâu đấy. Cụp!"
Ôi mẹ tôi...
Giang thở dài ngao ngán, nằm im re cho bác sĩ trị liệu
Nam chính cũng không thoát khỏi thế trận vây kín, bị nhân dân cười vào mặt, đặc biệt là My:
- Há há, anh bị sặc bùn hả?
"Nghe cái người gọi điện báo kể lại câu ngã chất lắm, môi nở nụ cười tự chế diễu (Giống Sougo - san trong Gintama) rồi 1 2 3 ùm, há ha ha..." Giọng Vũ
"Đừng cười cậu ấy, cậu ấy muốn như Từ Hải, chết đứng cho hiên ngang, nhưng quên mất là đứng được thì phải dạng chân ra, khuỵu gối xuống chứ không phải chụm chân cho ngã bổ chửng" Giọng Tuấn
"Bảng xếp hạng vk ck trong Guild bị sao vậy chứ, dám xếp hạng vk ck mình biến thái thứ nhì, cặp nhất là Bánh mì ca ca với chị Mai nick mới toanh, còn cặp Lili Noname thứ ba mới sọ. Đáng lẽ hai đứa này phải nhất mới đúng" Giọng Ngọc
30 tết, con Rồng cháu tiên từ bốn phương tràn về, hành xác Đức cho tới số. Giang cũng không ngoại lệ, do ý tấ không muốn rắc rối nên bắt cô phải nằm im để còn đi mua sắm
11.30, mọi người đều đi xem pháo hoa, cô mới dám nhón gót sang phòng anh, mở cửa
"...Mời vào" Đức im lặng một lát rồi tươi cười rạng rỡ. Cô do dự một lát rồi bước vào:
- Em xin lỗi
"Vì sao?"
"My bảo em ấu trĩ, lời của tình địch mà cũng nghe"
Đức không đáp, nhìn ra cửa sổ
"Cô ấy đi rồi"
"Đi đâu?" Giang không hiểu
"Sang Irắc. Cô ấy bảo, chúc chúng ta hạnh phúc và gửi lời xin lỗi đến em" Anh mỉm cười, từ từ quay lại, nắm lấy tay cô "Chúng ta có thể hạnh phúc được không?"
Cô đặt tay lên ngực rồi trịnh trọng thể hiện ý chí:
- Một người không ngã hai lần trên một dòng sông, em sẽ cố gắng để làm được.
Anh lúc túi rồi lôi ra cái nhẫn bạc
"Sao anh tìm được?" Cô hét lên vì ngạc nhiên
"May mắn chăng?" Anh nhớ lúc ngã xuống, ngón tay đôt nhiên chạm vào một vật lanh liền vội vàng nắm lấy. Hoá ra duyên số của cô và anh là sợi chỉ không thể tách rời
"Không còn là một lời hứa nữa...lấy anh nhé...được không?" Đức rời giường, quỳ một chân rồi nắm lấy tay cô "đầu bạc răng long cũng không rời xa, được không?"
Giang ngượng ngùng vê mép áo
"Chờ đến khi em ra trường, anh có chờ được không?"
Cô xoè tay ra, nhận lấy cái nhẫn:
- Thựuc ra em thích saphia nhất.
"Oh...một giao ước nhỏ chăng?" Anh cười ranh mãnh ôm lấy cô, để cô đấm nhẹ vào mình
Nâng cằm cô lên mà hôn, nụ hôn giống như dài hàng thế kỉ giao ước của tương lai và lối đi từ quá khứ
Quá khứ là trải nghiệm, tương lai là một bí ẩn còn hiện tại là một món quà...
Từ cửa sổ có thể nhìn thấy từng chùm pháo hoa rực rỡ bắn lên từ ngoài hồ Gươm, dây thường xuân vấn vít trên bức tường màu xanh nhạt reo vui với gió
Câu chuyện của họ còn chưa kết thúc
Lặp lại câu nói của các tác giả nổi tiếng: Tất cả chỉ là mới bắt đầu!
The end
Lời cuối: Thời gian qua thực sự là rất đáng nhớ, cuối cùng thì mình đã viết xong câu chuyện này rồi ^^~. Cám ơn tất cả mọi người, đặc biệt là Yabu, mình có động lực viết từ câu nói đầu tiên của bạn ấy. Bạn Miss cũng rất tốt. Thất sự vô cùng cảm ơn và yêu quý các bạn. Trong truyện tiếp theo, mong mọi người vẫn hết lòng ủng hộ mình. Love all!
P/s: Còn ngoại truyện nữa, rất mong mọi người đều đọc ^^~