Sau lễ cưới gần 1 năm, Giang có bầu. Nhớ lại tiểu sử của Đức huy hoàng và cực kì kinh hoàng, cô quyết đào tạo con thành một đứa trẻ ngoan ngoãn, lễ phép, nên thường xuyên cho nghe nhạc nhẹ
9 tháng 10 ngày, nhà vang khắp tiếng nhạc Kiss the rain êm dịu, Canon in D không kém phần dịu êm, và cả tá nhạc êm dịu khác. Tiêu chí: Không giao hưởng, cứ giật gân như thế, rồi biết đâu con mình cũng vậy
Đứa được sinh ra là bé gái dễ thương, cười tươi như hoa, đúng là một đứa bé ngoan, thật may mắn
Tuy nhiên, sự thật chứng minh là cô đã nhầm
Năm lớp 1, ngay ngày thứ 3 đi học cô đã bị gọi lên ban giám hiệu để chứng kiến xử phạt vì con cô bị kiến nghị ném chuột vào giầy cô giáo
Đứa con gái nhỏ nhắn dễ thương, lon ton chạy lên nức nở, mắt tròn to ngơ ngác giàn giụa nước mắt: "Thầy...sao thầy lại nghĩ về em như thế? Em...hu hu..."
Hiệu trưởng hoảng sợ bối rối:
- Xin lỗi con, thầy nhầm, im nào thầy thương
Cảnh này quen quen, khiến Giang không khỏi giật mình kinh hãi, chỉ muốn nói: Thực ra thầy không nhầm đâu mà...
Vậy là học trò hư đột nhiên trở thành học trò cưng của hiệu trưởng, học giỏi thì có giỏi nhưng chăm ngoan...mọi người đều thấy vậy
Giang bi thảm ngước mặt lên nhìn bầu trời
Trời xanh ơi...
Đúng là cha nào con nấy!