[Kid X Shinichi/Conan] Nhóc Thám Tử Đáng Yêu Của Ta

“Cậu nói cái gì?”

“Chúng ta hai ngày trước không phải nhận được thư cảnh báo của Kaitou KID sao?”

“Nhân Mỹ, không được nói lung tung.” Kết Thành quát lớn.

“Các người nói là hai ngày trước nhận được thư của Kaitou KID sao? Vậy tại sao không báo cho cảnh sát?”

“Thẳng ra là bởi vì chúng tôi không tin cảnh sát, các người thất bại đâu phải một lần, có gọi tới cũng tổ cho một phen nhốn nháo chứ lợi gì?”

“Anh hai! ”

“Bộ anh nói sao sao?” Kết Thành nhếch miệng trào phúng, trên mặt vô cùng khinh bỉ

“Bởi vậy..cho nên mới nói vụ này chắc do Kaitou KID gây ra…” Chi Mỹ cũng chen vào nói nói.

“Không thể nào, Kaitou KID không bao giờ làm vậy” Conan không chút nghĩ ngợi mà phản bác, cuậ không thích người khác không chứng không cứ mà suy luận bậy bạ như vậy, tuyệt đối không thích nha.

“Conan??” Ran giật mình nhìn cậu, “Em và Kaitou KID không phải đối thủ sao? Sao tự nhiên…”  Lại giúp hắn ta phản bác?

“A…Ùm..” Nhưng mình phản bác hơi quá rồi, Conan gãi gãi đầu “Tên kia tuy là một tên trộm, nhưng tới bây giờ hắn chưa từng làm bất luận ai bị thương cả…Cái này em nghe thanh tra Nakamori nói rõ ràng mà”


“Ừm…”

“Bây giờ không phải lúc nói cái này” Conan quay đầu lại, “Thanh tra Megure, bác xem, thi thể nạn nhân vẫn còn ấm, bọn cháu tham gia vũ hội đã hơn một tiếng đồng hồ rồi, hơn nữa, theo lời anh chàng gọi là Tân Điền kia nói, chúng cháu là tới trễ nhất, cho nên vũ hội bắt đuầ phải trước một đoạn thời gian nữa…”

“Ừ, vũ hội bắt đầu

“Ủa mà vậy thì sao?” Sonoko hỏi,  thời gian vũ hội bắt đầu với thi thể thì liên quan gì đến nhau.

“…..”  Bà già này… Còn tự xưng là nữ hoàng phá án nữa, nữ hoàng phá bỉnh thì có, cái chuyện vậy cũng không hiểu. Conan tà tà liếc Sonoko.

“Mọi người xem, nếu nạn nhân chết vào lúc chuẩn bị khai mạc, thì đến bây giờ thi thể pahi3 lạnh rồi… Nhưng thi thể này vẫn còn ấm, và dựa theo tình trang máu chảy, thì sự trao đổi chất cũng chỉ vừa mới dừng đây thôi, nói cách khác, hung thủ có khả năng vẫn còn trong số chúng ta, chưa đi xa được đâu”

“Ồ, nhóc con, em hiểu biết nhiều thật đó”Kết Thành nhếch môi cười

“A, những … cái này đều là em nghe trên TV, mà phim ảnh không phải cũng rất hay chiếu sao?”

“………….”

“………….”

“Bác nói Ran à, cháu đừng có để Conan xem mấy thứ máu me thế này nữa. Cho dù nhà cháu là văn phòng thám tử, nhưng con nít con nôi đã coi mấy thứ này lớn lên sẽ ra sao…” Thanh tra Megure nhắc nhở. Thiệt tình, để đứa bé nhỏ tuổi như vậy tiếp xúc với án mạng xác chết, làm sao mà lớn nổi…

“Xin lỗi ạ…” Cô cho Conan coi mấy thứ này bao giờ chứ, ủa mà phim ảnh có chiếu mấy thứ này sao? Sao cô không biết vậy?

“Được rồi, đã như vậy, như vậy… Chúng ta đi thôi Conan”

“Chờ một chút, chờ một chút…” Cứ vậy mà về, vụ án này sẽ thế nào?

“Ran, hiện tại không thể đi….” Takagi ngăn Ran lại, “Mọi người cũng thuộc dạng có liên quan đến vụ án, không thể tuỳ ý bỏ đi” Thật ra lúc nói lời này, Takagi chỉ nghĩ muốn giữ lại Conan, dù sao có nó cũng có thể phá án nhanh hơn.

Conan cảm kích nhìn Takagi, vội giật khỏi tay Ran chạy tới hướng thi thể.

Không nghi ngờ gì nữa, người này…vì giải Cô bé lọ lem mà bị sát hại, có 4 điểm đáng nghi nhất.


Thứ nhất, trong móng tay là thứ gì? Không lẽ là trong lúc giãy giụa mà cào vào da thịt hung thủ? Nhưng mà… y phục của nạn nhân vẫn rất chỉnh tề, không giống như từng trải qua xô xát.

Thứ hai, cái Mộng Huyễn Nhãn Lệ kia giấu ở đâu? Tìm khắp ở hiện trường cũng không thấy đâu cả.

Thứ ba, nạn nhân chết do một nhát đâm trúng ngực, mất máu quá nhiều. Hung khí là dao ăn dùng trong vụ hội. Nhưng tại sao lại tuỳ ý ném hung khí gần thi thể? Nếu như chà lau sạch sẽ đặt lại bàn ăn, không phải sẽ khó bị tìm ra hơn sao?

Còn có điểm đáng ngờ thứ tư, đó là bạn trai của nạn nhân Hải Lệ, Kết Thành Ấu Bình. Anh ta sao một chút đau khổ cũng không có vậy?

“Này, nhóc con, em nhìn cái gì, thấy anh đẹp trai quá hay sao?” Tựa hồ là chú ý tới ánh nhìn của Conan, Kết Thành tựa đầu ngước cằm cao lên, vẻ mặt ngạo mạn.

“Anh hai, anh doạ gì thằng bé thế?” Thấy Conan bị anh hai mình nói như vậy, Kết Thành Tân Du lần thứ hai ôm lấy Conan, “Conan, anh trai anh thích nói vậy đó, em đừng sợ” Thấy Conan vẻ mặt trầm trọng, Tân Du cho rằng nhóc bị Ấu Bình doạ, nên ôn nhu an ủi.

“Không sao ạ” Conan cười cười với Tân Du, rồi lại cuối đầu trầm tư, không chú ý đến người vừa được cười kia mặt bỗng đỏ hồng.

Căn cứ theo điều tra của cảnh sát, Hải Lệ lúc còn sống liên quan tới 5 người đang có mặt tại hiện trường, bạn trai của cô Kết Thành Ấu Bình, bạn tốt của cô Chi mỹ, Nhân Mỹ, em trai của Ấu Bình là Kết Thành Tân Du, còn có tên Tân Điền kia nữa…

Vậy hung thủ là một trong số 5 người đó sao?

Còn có…Conan quét mắt một lượt xung quanh. Sao cậu lại nghe được cái mùi vô cùng quen thuộc đó vậy…Mùi hương của tên Kaito kia, tên đó cũng lẻn vào đây rồi sao?

“Xin hỏi, lúc xảy ra án mạng, mọi người đang ở đâu?”

“Tôi đi chung với cô Ran và cô Sonoko này” Tân Du trả lời, nhưng con mắt không rời Conan. Thằng nhóc con này từ nãy tới giờ đều dóm ngó xung quanh bảy tám lượt, không biết là đang tìm cái gì?

“Đúng vậy, anh ấy và bọn cháu đi cùng với nhau, cháu và Ran có thể làm chứng ạ”


“Tôi và Chi Mỹ ở trong phòng hoá trang” Nhân Mỹ giọng nói vẫn dịu dàng nhỏ nhẹ như trước, “Phấn mắt của tôi bị lem mất, nên nhờ Chi Mỹ trang điểm lại giúp”

“Ừm…” Chi Mỹ gật đầu

“Tôi…” Ấu Bình cắn môi, “Nguy rồi, tôi cũng không để ý là đã ở đâu, vì đi lung tung quá, nhưng nói chung là chẳng ai làm chứng hết”

“Tôi cũng không có….” Tân Điền cũng lắc đầu, “Tôi thỉnh thoảng cũng ra ngoài một mình để hút thuốc, nên không ai làm chứng cả”

“Nhưng mà muốn chỉ ai là hung thủ thì phải có chứng cứ nha…” Ấu Bình vừa nói vừa cười trào phúng, “Thành thật mà nói, cảnh sát các người quá ư là kém cỏi đi, muốn bắt chuột mà con chuột chạy tới ngay trước mặt cũng không phát hiện luôn… Tin vào mấy người, tôi thà đi tìm thám tử còn hơn”

“Mà nói đi phải nói lại” Tân Điền nhún vai tiếp lời, “Thám tử nhí này xem ra còn thông minh hơn các người đó”

“Không có đâu…em chỉ là một thằng nhóc thôi, có biết gì đâu…” Đáng ghét, Kuroba Kaito, mi khá lắm, đừng có nhìn mặt ta nữa đó.

“Báo cáo” Giám định pháp y tiến đến “Chúng tôi đã xét nghiệm xong rồi, thứ trong móng tay nạn nhân chúng tôi xét nghiệm ra có phản ứng với DNA của Chi Mỹ”

“Chi Mỹ???” Nhân Mỹ không dám tin quay sang nhìn Chi Mỹ.

“Không phải tôi! Không phải tôi đâu mà!! Các người không có chứng cứ”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận