Kiếm Ảnh Trọng Lâu

Mộc Thanh Lưu cũng không muốn chấm dứt đề tài mới vừa rồi, lên tiếng truy vấn:” Sư phụ, ngươi rốt cuộc là có ý gì?”

Hồng Ức nhắm mắt lại hít sâu mấy hơi…… Đột nhiên dữ dội rống một tiếng:” Ngươi sao lại phiền như vậy!!! Ngu xuẩn chết được! Ta thật vất vả mới xuất ra chút bộ dáng sư phụ tiểu tử ngươi không thể tâng bốc cổ động một chút sao?!”

Mộc Thanh Lưu bị y rống có điểm tiếp nhận không được tình hình, khóe miệng lại treo cái cười cứng nhắc.

Sau một câu đó Hồng Ức câm miệng, lại lần nữa hút vài hơi khí, không ngờ lập tức liền xuất ra một khuôn mặt tươi cười, chỉ là khóe miệng ẩn ẩn có chút run rẩy.” Bình thường nhìn ngươi rất lanh lợi, lần này biến thành chậm chạp?”

” Sư phụ, ngươi không ngại nói rõ?”

Hồng Ức thoáng cái tự so đo, lại lộ ra loại biểu tình giống như cười mà không phải cười, buồn bã nói:” Vốn không muốn trực tiếp nói cho ngươi…… Như vậy, ta chỉ hỏi một vấn đề. Thanh Lưu, ngươi từ đâu tới đây?”

Ánh mắt Mộc Thanh Lưu nhu như nước lập tức ngưng trệ, ngơ ngác ngồi ở bên cạnh.

…… Y chẳng lẽ đã biết? Y đã biết bao lâu?

Ngón tay nhỏ nhắn của Hồng Ức nhẹ nhàng gõ từng nhịp vào mép giường, phát ra thanh âm quy luật mà dễ nghe, thanh âm kia lại làm cho Mộc Thanh Lưu cảm thấy có chút khó thở.

” Ngươi a……” Hồng Ức cười khẽ, nâng tay đem Mộc Thanh Lưu ôm vào trong ngực, bàn tay nhẹ vỗ về lưng của hắn, dùng một loại ngữ khí nhu hòa trước nay chưa từng nói đến,” Ngươi như thế nào vẫn quên không được chuyện này…… Ngươi chỉ cần nhớ rõ, ngươi chính là ngươi. Vô luận ngươi từ đâu tới đây, thân phận của ngươi là cái gì, với ta mà nói đều đồng dạng! Ta quyết định thu ngươi làm đồ đệ cũng quyết không bởi vì thân phận ngươi!”

“…… Ngươi cho rằng Nguyệt sư huynh đối tốt với ngươi đơn giản vì ngươi là máu thịt của hắn, ta đối với ngươi tốt chỉ là bởi vì ngươi là đứa con của sư huynh ta…… Không phải sao?”

Mộc Thanh Lưu cảm thấy thật khó khăn, không thể nào phủ nhận, ôn nhu nói:” Sư phụ, thực xin lỗi ngươi.”

Hắn thật sự vẫn chưa quên thân phận này là trộm lấy….. Ngay cả những liên hệ tiếp sau đó đều là hắn kế thừa từ hài tử năm tuổi đã mất đi!

Làm sao không biết loại ý nghĩ này chỉ là lo sợ không đâu? Nhưng lại có thể nào đơn giản tiêu tan?

Hồng Ức chỉ lên trời trở mình xem thường, ngạo nghễ nói:” Biết rõ sai rồi muốn sửa! Nói cho ngươi biết, nếu như ngươi thật sự là đứa con của Nguyệt sư huynh, chỉ sợ ta chỉ biết muốn đánh ngươi!” với tính tình của Hoàng Di Nguyệt, con của hắn nhất định không đúng khẩu vị của mình! (=.=|||)


Mộc Thanh Lưu nghe hắn nói nhẹ nhàng linh hoạt, nhịn không được thản nhiên cười, lại đột nhiên nhíu lông mày, thần sắc do dự.” Sư phụ…… Cha ta hắn……”

” Hắn?” Hồng Ức nhướng mày, không cho là đúng,” Hắn có thể không biết a?”

” A?”

Hồng Ức lại nói:” Trước đây ít năm, trong một đêm ta nhìn xem tinh tượng, phát hiện mạng tinh của người tên ‘ Hoàng Thanh Lưu’ đã hoàn toàn trở thành tử tinh thì ta liền biết rồi. Ta dùng thủy kính thử cùng hắn nói chuyện này, Nguyệt sư huynh chỉ nói một câu.”

Mộc Thanh Lưu hỏi:” Nói cái gì?”

” Hắn nói,‘nga’.” Hồng Ức buồn cười,” Ngươi biết, hắn gần đây luôn trầm mặc.”

Trong nội tâm áp lực đột nhiên tiêu tán, Mộc Thanh Lưu thở phào khẩu khí, bỗng nhiên cười nói:” Sư phụ, đa tạ ngươi nhắc nhở.”

Hồng Ức hừ một tiếng, mất tự nhiên quay đầu.” Được rồi được rồi, ngày nào đó ngươi hãy buông ra, hiện tại ngươi lập tức đi mua muối trở về cho ta.”

Mộc Thanh Lưu gật gật đầu, đứng lên vừa xoay người muốn chạy đi.

Hồng Ức lại đột nhiên giữ chặt tay của hắn.

” Sư phụ?”

Hồng Ức nhét vào tay hắn một tờ giấy, thần bí nháy mắt mấy cái.” Bây giờ còn chưa thể xem.”

” Ân.” Mộc Thanh Lưu ôn nhu đáp.

Ngọn đèn dầu trong *** vẫn u ám như xưa, không khí trầm đục khiến người hít thở không thông. Nơi duy nhất có ánh sáng đến từ nam tử đang ngồi ngay ngắn trên nhuyễn tháp, không chỉ bởi vì dung nhan hắn diễm kinh tứ tọa (xinh đẹp vang khắp bốn phía).

Ánh mắt của hắn có thể rất sắc bén như đao phong, có thể rất thấm nhuần, cũng đồng dạng có thể rất ôn nhu, giống như hiện tại.


Hắn tựa hồ rất tịch mịch. Đúng vậy, trong ấn tượng của Mộc Thanh Lưu, Hồng Ức tựa hồ cho tới bây giờ chưa từng bước ra cửa hàng này một bước, hắn luôn đứng ở cửa, nhìn về phương xa, mang trên mặt một loại tiếu dung không chịu khuất phục tận trong cốt tủy.

Có ai là thực sự muốn trông coi loại *** này gần mười năm?

“…… Tiểu Lưu……”

” Sư phụ?” Mộc Thanh Lưu mới vừa đi tới cửa, nghe được Hồng Ức gọi hắn, lập tức dừng bước quay đầu.

” Không có gì,” Hồng Ức cười nhạt một tiếng,” Từ nay về sau không cần tới Tư Không gia nữa.”

……….

Lúc Mộc Thanh Lưu đi ra ngoài, Hoàng Di Nguyệt vẫn đang đứng ở trước phòng.

Nhớ tới lời nói mới vừa rồi của Hồng Ức, Mộc Thanh Lưu có một khắc mất tự nhiên, lập tức hoàn hảo che dấu. Đi qua dắt tay Hoàng Di Nguyệt, Mộc Thanh Lưu cười nói:” Cha, theo giúp ta đi mua muối được không?”

” Muối?” Hoàng Di Nguyệt khó có được hỏi lại, trong thanh âm bình thản có vài tia nghi hoặc, sau đó lại vô tình nhìn về hướng nội thất.

” Cha?” Mộc Thanh Lưu ngạc nhiên nói.

Hoàng Di Nguyệt nhàn nhạt thu hồi ánh mắt, không nói một lời lôi kéo Mộc Thanh Lưu đi về phía bên ngoài.

Khi y qua con đường tối đen kia vẫn là dùng tới tuyệt đỉnh khinh công, nhoáng một cái đã đứng ở cuối phố. Sau đó bọn họ bắt đầu sóng vai hòa vào dòng người đi trên đường.

Mộc Thanh Lưu chăm chú dựa vào Hoàng Di Nguyệt, để tránh bị người xô đẩy tách ra.

” Hắn và ngươi nói cái gì.”


Đột nhiên Hoàng Di Nguyệt dùng truyền âm nhập mật đem những lời này tống đến bên tai Mộc Thanh Lưu.

” Như thế nào?” Mộc Thanh Lưu cũng không chút biến đổi, chỉ cần hao tâm tốn sức niệm một cái tĩnh âm quyết quay chung quanh thân hai người.

” Khí tức của ngươi không yên.”

Mộc Thanh Lưu thu hồi tâm, cười nói:” Hiện tại không có việc gì, đa tạ cha quan tâm.”

” Không cần phải tạ ơn.”

Chuyện đó mặc dù xong, Mộc Thanh Lưu lại tựa hồ nhìn thấy Hoàng Di Nguyệt có chút chau mày.

Mộc Thanh Lưu đột nhiên tỉnh ngộ mình đã tạ ơn sai rồi, Hoàng Di Nguyệt nói “Không cần phải tạ ơn” Mà không phải” Không cần cám ơn”, đại ý là bảo hắn từ nay về sau không cần lại cùng y nói cảm ơn a?

Một đôi phụ tử lại khách khí như thế sao? Hành động của Mộc Thanh Lưu lại đại biểu rằng —— hắn rất khách khí.

Hồng Ức vừa mới cùng hắn nói qua, tức là cho hắn hiểu phải buông ra tiếp nhận tình cảm của người khác. Hôm nay, hắn lại phạm vào loại sai lầm cơ bản thế này?

” Cha……” Cảm thấy vừa động, Mộc Thanh Lưu kìm lòng không được mở miệng. Cho là mình thật đáng hận, thái độ của hắn như vậy, đối với người quan tâm hắn không biết là thương tổn như thế nào?

Dòng người như sóng biển, hài thủy ầm ầm cuốn đôi bờ.

Nhưng có lẽ là quan hệ tới tĩnh âm quyết a, loại phồn hoa ồn ào náo động lại như cách Mộc Thanh Lưu rất xa rất xa, xa đến cơ hồ biến mất. Cho nên hắn chỉ có thể nghe được thanh âm của Hoàng Di Nguyệt.

Nghe thanh âm của y, như có một cổ băng tuyền từ trong lòng chảy tới, thập phần thư sướng.

” Ngươi muốn cùng hắn một chỗ hay là cùng ta đi?”

Mộc Thanh Lưu nói:” Nói sư phụ?”

” Ân.”

Một loại dự cảm bất hảo bò lên trong lòng Mộc Thanh Lưu, hắn gấp gáp hỏi:” Sư phụ hắn làm sao vậy?”

Hoàng Di Nguyệt chưa bao giờ nói nhảm! Đây là kết luận dù hắn chỉ thấy qua một mặt của con người cũng có thể đơn giản nhận ra được khúc mắc. Cho nên, vấn đề này làm cho Mộc Thanh Lưu lập tức cảnh giác.


Hoàng Di Nguyệt không trả lời. Hắn không cần trả lời.

Ầm ầm–

Kinh thiên động địa, một tiếng nổ lớn vang xa, cả nhai đạo đều bị chấn động. Mộc Thanh Lưu nghe tiếng giật mình quay đầu nhìn lại.

Khói đen cuồn cuộn. Trong một khắc, hỏa quang phóng lên tận trời, hỏa diễm trong khoảnh khắc cuồng hãn chiếm cứ toàn bộ tầm mắt!

Đợi khói đặc tán đi, mọi người mới nhìn rõ, một mảnh đổ nát thê lương! Vài mảnh quảng trường lại bị lực lượng lớn nhấc lên, trong sát na (khoảnh khắc) hóa thành phế tích! Đồng thời, còn có vài trăm người lặng yên chết thảm trong đó, thậm chí cả một tiếng hét thảm cũng không kịp phát ra.

Nơi hỏa quang bùng cháy, là con phố tối tăm nổi tiếng trong thành.

” Sư phụ……” Mộc Thanh Lưu trong nội tâm xiết chặt, tách khỏi dòng người muốn chạy trở về.

Hoàng Di Nguyệt thoáng chốc giữ chặt hắn, ôm vào trong ngực, hời hợt nói:” Nguy hiểm.”

Mộc Thanh Lưu không động đậy được nữa, tự giễu cười, ảm đạm nói:” Cha…… Là ta liên lụy hắn……”

” Ngươi không phải.” Hoàng Di Nguyệt là người duy nhất trong toàn bộ con phố không nhìn về phiến hỏa nhuộm một bầu trời, đôi mắt đen như dạ như nguyệt của hắn vẫn không rời đi Mộc Thanh Lưu.

Mộc Thanh Lưu cười khổ nói:” Nếu không phải vì chiếu cố ta, hắn có lẽ đã sớm làm như vậy. Ngươi đã đến rồi, hắn liền yên tâm. Ta sớm nên nhìn ra hắn nói những lời kia với ta tỏ vẻ hắn đã có ý này.”

Ngày đó, tất cả mọi người đều trông thấy, thành Tây chìm trong một mảnh hỏa diễm. Ngọn lửa dĩ nhiên là hướng lên bầu trời, tựa hồ như đang cố gắng giãy khỏi trói buộc nơi đại địa.

Có ít người vang lên tín thệ tuyên bố, bọn họ trông thấy một con chim bạch sắc khổng lồ từ trong ngọn lửa bay lên trời, giương cánh bay thẳng hướng trời cao bên ngoài ngàn dặm vân thiên.

Không ai chứng kiến, một góc đường cách nơi xảy ra chuyện không xa, trong bóng tối có một người mang đâu mạo (mũ trùm) cũng trầm mặc nhìn lên hỏa không, giữa đâu mạo đổ xuống một mái tóc vàng, lóe ánh kim.

Sau đó, người kia đột nhiên cúi người mãnh liệt ho lên. Giữa ngón tay có thứ chất lỏng nhỏ màu đỏ.

Đó là máu? Hay thực sự có thể là lệ.

Có lẽ, đây chẳng qua là một vòng kí ức màu đỏ như máu trong lòng người.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận