Kiếm Ảnh Trọng Lâu

” Lâu chủ công tử?” Hắc y nhân trên đường ngăn chặn Mộc Thanh Lưu thì thào thuật lại một lần, không đợi bất luận kẻ nào kịp phản ứng, đột nhiên đột ngột từ trên lưng rút ra trường kiếm, kiếm như bôn lôi như thiểm điện hăng hái đâm tới.

Mộc Thanh Lưu không chút hoang mang cử động tay áo che đi nơi phản xạ lên bạch quang khiến người hoa mắt.

Tay áo là tuyết trắng, sau khi rơi xuống, trước mắt lại vẫn là một mảnh bạch sắc. Tự nhiên là thanh niên vận một bộ bạch y.

Thiên Không nhẹ nhàng linh hoạt nắm bắt mũi kiếm, cứ như thủ hạ không phải là lợi khí giết người gì, mà chính là đóa hoa nở rộ đầu cành. Hơn nữa, nụ cười của gã cũng mỹ hảo như đang cùng chứng kiến tràng hoa yến này.

” Ngươi này xảy ra chuyện gì? Không phải nói là lâu chủ công tử, còn dám vô lễ? Cần phải để lâu chủ trở về bới ra một tầng da của ngươi?”

” Chủ thượng, hắn thật ra……”

Chưa xong lời đã bị Thiên Không vung tay lên cắt đứt. Hắc y che mặt ôm lấy cổ họng thống khổ quỳ xuống, ở chỗ sâu trong cổ họng vang lên một hồi âm thanh trầm thấp lẩm bẩm, lại phát không ra một cái âm tiết đầy đủ!

Bạch y thanh niên quay đầu hướng đến trên đường rừng không có người nào trầm thấp phân phó:” Cái gì thế này? Tới dẫn trở về. Điên rồi thì trị, không điên cũng phải quản một chút, như thế nào để phóng xuất chạy loạn?”

Trên cây lại nhảy xuống một Hắc y nhân, nhấc lên người đang té trên mặt đất, một chút thi lễ rồi lại thả người ẩn trong bóng cây.

Mộc Thanh Lưu trầm thấp nở nụ cười, nói:” Đại nhân nói lời thật sự là…… rất thú vị.”

Thiên Không nháy mắt mấy cái, nghiêm trang trả lời:” Chiếm được nụ cười của công tử, chính là vinh hạnh. Công tử nếu có tâm, không ngại ở trước mặt lâu chủ đại nhân vì tại hạ nói tốt vài câu vừa vặn rất tốt?”

Mộc Thanh Lưu biểu hiện ra vui đùa đồng ý, nhưng trong lòng nổi lên một loại cảm giác cổ quái……Nghe như hí kịch hóa, làm nhớ tới rất nhiều cố sự về quân vương cùng quý phi nằm bên gối nói chuyện thiên hạ, đem mình hàn ra một thân da gà.


“Công tử có muốn theo tại hạ ra sau viện một chút?” Thiên Không nghiêng người làm một tư thế “Thỉnh”, cũng không khách khí nắm lấy tay Mộc Thanh Lưu. Mười ngón giao nhau, lại hướng ở trong chỗ sâu mà giao triền, tựa hồ muốn đem mỗi một đường vân trong lòng bàn tay đều hòa hợp cùng một chỗ.

Nhưng mà gã biểu hiện đến bình thường như vậy, căn bản nhìn mà cho rằng cử chỉ này của gã không có gì không ổn.

Mộc Thanh Lưu là cảm thấy mất tự nhiên, nhưng…… không có gì quá giới hạn a? Bỏ qua tay của gã ngược lại có vẻ chính hắn mới kì lạ.

” Thanh Lưu tìm ta có việc?” Có lẽ là cố kỵ bên cạnh có người ngoài, khi bạch y thanh niên đang nói chuyện dùng truyền âm nhập mật.

Mộc Thanh Lưu thật không có chuyện gì, chỉ có thể lắc đầu phủ định. Lại nói khẽ:” Phụ thân rời đi…, ta liền bốn phía đi một chút…… vừa vặn nghĩ tới ngươi.”

Đây quả thực là nói dối như cuội, Mộc Thanh Lưu cũng cảm thấy bi ai cho chính mình…… Chẳng lẽ là bởi vì trong vài năm này giả vờ ngây thơ không ít, không biết khi nào thì đã luyện được một thân nói dối không nháy mắt?

” Cái này không thể được, sao có thể ở trong Ảnh Trọng lâu đi loạn. Ngoan, lần sau cũng không thể chạy loạn.” Thiên Không hé ra vẻ mặt dụ hống (dỗ dành, dụ dỗ). Thái độ như vậy, nhưng lại nửa điểm ngụ ý cũng không thể sáng tỏ. Là lo lắng? Là không sao cả? Hay là vui mừng?

“…… Về sau sẽ không.” Mộc Thanh Lưu không cho là đúng, kỳ thật vô luận như thế nào chẳng phải cũng là hai kết quả, một là bị người của ngươi “Tống” đến cho ngươi, hai là bị người của Nguyệt dẫn trở về “Hoàn trả” lại y, hơn nữa còn phải thuận tiện lần lượt giáo huấn hắn. Còn không bằng trực tiếp nhìn thấy ngươi rồi tính sau.

Ảnh Trọng lâu chiếm cứ một góc thâm sơn, vốn là tự do vô hạn, mỗi một căn phòng trong lâu lại cũng không lớn. Thiên Không nói là ở hậu viện, cũng bất quá là nơi chứa được một cái thạch trác (bàn đá), cùng vài chu hoa mộc (cọng hoa và cây cảnh).

Trên bàn đặt vài cuốn sách cùng một chồng văn điệp (công văn), còn có một cây đàn cổ toàn thân hưu tử tất (sơn tím).

Cái này ngược lại giống như thói quen cùng Hoàng Di Nguyệt, như thế nào đều dường như…… mong muốn chuyện cơ mật cũng không cần đề phòng người khác.


” Ta là không phải chậm trễ ngươi?” Mộc Thanh Lưu quay lưng lại, đi đến một bên sờ chút hoa thảo. Chính là cố ý lưu lại thời gian cho người ta dọn dẹp, vờ nhìn không ra.

Người nọ ngược lại hô:” Thanh Lưu, trước không nhìn hoa, tới ngồi một chút. Ở đâu nói chuyện mà quấy rầy, cả ngày chỉ có làm chút chuyện rãnh rỗi.”

Ngồi vào chỗ của mình, trước mắt Mộc Thanh Lưu liền tăng thêm một đống văn điệp dày đặc, trên mặt còn đặt một ít chén dược phấn ngân quang lóng lánh. Thiên Không đang mặt mày loan loan, ánh mắt chờ mong nhìn xem hắn.

” Đại nhân?” Mộc Thanh Lưu không khỏi bị trận thế trước mắt làm hồ đồ.

” Nơi này không có người khác, gọi ‘Thiên Không’ a.”

Đầu ngón tay thanh niên chấm một chút dược phấn, nhẹ nhàng ấn lên tờ thứ nhất của văn điệp, lưu lại một điểm ngân tích.” Ngươi xem, giống như như vậy. Ở đây đều là ta làm xong rồi, không bằng Thanh Lưu giúp ta làm ‘cái ấn’ như thế nào? Làm cả nửa ngày, phá phấn này sáng đến mức làm con mắt ta đau nhức, thật không biết cao nhân nào nghĩ ra biện pháp dùng thứ này làm con dấu.”

Mộc Thanh Lưu khóe mắt run rẩy, không dám tin hỏi:” Cái này còn có thể tốn nhiều sức sao? Ngươi bắt ta làm khổ lực (osin=]])?”

” Chính là ngươi chui đầu vô lưới……” Thiên Không ha ha che miệng cười nhẹ, lười biếng nằm rạp người trên bàn.

Mộc Thanh Lưu bất đắc dĩ liếc nhìn gã, lại thật sự học bộ dáng của gã mà động thủ.

Không sai, chui đầu vô lưới, chui đầu vô lưới dù sao cũng phải học được làm chút ít chuyện trước.

Trước mắt ngoại trừ những văn kiện nhàm chán vẫn là nhàm chán này, cũng thật sự một điểm giá trị cũng không có. Khó trách tuyệt không chú ý, uổng cho loại thân phận người xem giống như hắn này.


Thiên Không phủi tay, nói:” Vẫn là Thanh Lưu ngoan nhất, ta đánh đàn cho ngươi nghe…… Nhưng không cho cười ta, thuần túy là ngày thường rỗi rãnh quá, học chơi thôi.”

Cầm, so với không được Đại thánh di âm hoặc Cửu tiêu còn xứng truyền lưu hơn, lại tiếc không phải là thanh hảo cầm.

Cầm khúc Nhiễm lăng tán ngay cả Mộc Thanh Lưu là người không hiểu âm luật cũng nghe nhiều mà thuộc nằm lòng. Bởi vì người tấu ôn nhã, lại thiếu mãnh liệt mà thêm phần dật khí nhẹ nhàng, hào hùng tiêu sái.

” Tiểu tháp cầm tâm triển, trường anh kiếm đảm thư (小榻琴心展, 长缨剑胆舒Đánh đàn thì thấy rõ lòng cao đẹp, múa kiếm thì thấy rõ sự gan dạ)…… Thiên Không, ngươi cũng biết, ta thật sự nghĩ không ra hảo từ khác dùng để tán thưởng.”

Ngón tay nhìn qua như vậy, nhưng chỉ cần nhất trịch thiên kim (vung lên ngàn lượng), mua chính là mạng của Lại bộ thượng thư Lý Viễn.

Người này tại dân gian là truyền kỳ, nói qua nhiều người, dần dà Mộc Thanh Lưu cũng nhớ kỹ. Vốn là con của thừa tướng Lý Kính, thật là thanh quan một lòng vì dân, rất có nãi phụ chi phong(phong phạm của cha hắn). Sở vị cương trực công chính a, chính là như thế.

Lý Kính từng nhiều lần đối phó Thanh Thành thành chủ tọa ủng một phương, hữu loạn thiên hạ. Bổn ý là tốt, nhưng khó ở chỗ Thanh Thành thành chủ nhân mạch rất dày rộng, cuối cùng lại khiến cho cô lập chính mình. Triều đình bởi vì lợi mà đoạt lấy Thanh Thành, thuận đường cũng cho Ảnh Trọng lâu muốn mạng của hắn, hạ kế một hòn đá ném hai chim. Hắn bị ám sát, người bên ngoài còn cho là dư nghiệt của Thanh Thành trả thù.

Lý Kính lúc trước là chết ở trong tay sát thủ Ảnh Trọng lâu, hôm nay là muốn đổi thành gã (Lý Viễn) chết sao?

Mộc Thanh Lưu tiện tay nắm ra, mạn bất kinh tâm (không quan tâm) tới hỏi:” Nguyên lai các ngươi không kiêng kỵ tiếp chuyện triều đình?”

Vấn vít tiếng đàn đột nhiên gãy đoạn, Thiên Không bỗng dưng ngừng động tác dưới ngón tay, có chút cảm khái nói:” Nếu đoán không sai, đây là ý của vị đại nhân kia đi? Lý Viễn này thật không thông hiểu. Một kẻ quan văn, lúc trước còn nghĩ biên quan xảy ra nhiều chuyện nên hoàng đế phái gã đi, rõ ràng là muốn mạng gã. Sau khi may mắn còn sống, thậm chí vẫn không biết sống theo sắc mặt người.”

Nói xong, tiếp tục thủ khúc chưa xong.

Mộc Thanh Lưu không hiểu âm luật, lại nghe ra được ý cảnh. Ý cảnh của gã cũng đã không còn như ban đầu, tăng phần tang thương, thêm nhiều hỗn loạn. Ý cảnh thường thường là tâm tình, mấy câu cũng không biết khiêu khích tâm tư gã như thế nào, nổi lên cái tình như thế nào.

Thiên Không, thiên không. Vốn là bầu trời ứng với tự do.


Mộc Thanh Lưu không tiếng động mỉm cười, mỗi chữ mỗi câu, đọc nhấn từng chữ rõ ràng nói:” Bằng tài tình của người Lý thị, dưới triều đường không thể không làm, bất quá bởi vì ngu trung (trung thành mù quáng) mới nháo đến trình độ như vậy a? Thiên Không, nếu là ngươi ở hoàn cảnh khó khăn đó, sẽ lựa chọn ngu trung?”

Ngón tay đạn dây cung thoáng cái run rẩy. Nhất chiêu kỳ thác, mãn bàn giai lâu (một bước cờ sai, cả ván đều thua), một âm đã mất, khúc ý đều loạn. Hoặc là nói, chỉ có Mộc Thanh Lưu nghe ra được dao động trong thủ khúc.

” Nếu là Thiên Không bị hạ loại nhiệm vụ rõ ràng muốn ngươi toi mạng, sau khi ngươi may mắn còn sống, còn muốn nhìn sắc mặt người mà sống?” Mộc Thanh Lưu lại chút ít phấn bạc, gục đầu nghiêm túc ở trên giấy hạ xuống nhất bút.

Thiên Không còn đang đàn ra khúc Nhiễm lăng tán. Khúc còn chưa đàn xong, vô luận đàn ra như thế nào, cũng quả quyết không có đạo lý chấm dứt giữa đường.

Mộc Thanh Lưu lại ngồi một lát, đứng dậy liền muốn ly khai.” Ngươi không cần tiễn ta, ta còn nhớ rõ đường.”

Bạch y thanh niên đẩy ra cầm, từ trong lòng móc ra một khối lệnh bài, ném cho Mộc Thanh Lưu.” Bất quá nếu gặp mấy kẻ điên, cho hắn nhìn xem là được rồi. Nhưng ngàn vạn đừng cho lâu chủ trông thấy, bằng không ta phải cuốn gói rời đi.”

Mộc Thanh Lưu không từ chối nhận lấy bài tử, cười nói:” Yên tâm, y sẽ không sinh khí.” Cũng không phải tín vật đính ước, có cái gì đáng sinh khí.

Thanh niên nhún vai, đột nhiên cười ra vẻ mặt thoải mái sung sướng.” Thanh Lưu quả nhiên là hài tử có ý tứ…… Ngày mai còn tới chơi không?”

“Làm phiền hao tâm tổn trí, vì nghe đại nhân đàn một khúc, cũng sẽ tới.”

“Đúng rồi, Thanh Lưu,” Thanh niên đột nhiên ngẩng đầu, mục quang sáng quắc, thanh âm bỗng nhiên trầm xuống,” Nghe nói Lý Viễn vô tình với con đường làm quan, gửi gắm tình cảm từ sơn thủy, bất quá là tử thừa phụ nguyện (con kế thừa ý nguyện của cha) mới nhập quan trường, chính là một loại ngu trung khác…… Nếu như là Thanh Lưu, là sẽ ngu trung với huyết thống? Hay là thân vu sự ngoại (thân bàng quan)?”

Cứ như mắt bị ánh mặt trời bỗng nhiên làm cho đau đớn, Mộc Thanh Lưu trì hoãn vài giây mới lấy lại tinh thần.

“Đương nhiên…… sẽ không ngu trung với huyết thống.” Mộc Thanh Lưu lẳng lặng mỉm cười, trong lời nói là chắc chắc không để cho nghi vấn.

…… Chỉ vì ta lựa chọn ngu trung, không phải là huyết thống. Cho nên, Thiên Không, vấn đề này của ngươi ngay từ đầu đã sai rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận