Mộc Thanh Lưu ngẩn ngơ, không kịp nắm bắt cảm giác khác thường trong nội tâm đã bị người chăm chú ôm vào trong ngực. Hai cánh tay, đơn giản chỉ cần dùng sức ghìm thì xương sườn người sẽ đau nhức, lại còn không thể giãy dụa. Đầu người nọ đặt lên vai của hắn, nhắm mắt, không biết đang suy nghĩ gì. Đôi mi dài ngẫu nhiên run run, mang theo loại cảm giác có thể làm lòng người bỗng nhiên níu chặt yếu ớt.
Căn bản không thể làm ra bất cứ chuyện gì ngỗ nghịch y.
” Phụ thân…… Ngươi không phải là mệt mỏi?” Mặc thanh âm hóa thành xuân thủy ôn nhu, thầm muốn được người nọ bao vây trong đó.” Nghỉ ngơi một hồi, tâm tình sẽ khá hơn một chút.”
Hoàng Di Nguyệt như ở trong mộng mới tỉnh, thần sắc mê mang, dần dần giảm bớt lực đạo. Năm ngón tay có chút rung động, cứ như dừng mắt đăm chiêu trong hư không, chẳng lưu lại những thứ gì, cuối cùng vô lực rủ xuống.
Thẳng đến khi hai tay bị cầm lấy.
Mộc Thanh Lưu có chút bất lực, cẩn cẩn dực dực nói:” Phụ thân nếu chỉ là muốn ta học, ta nhất định nghe lời, được không?” Một canh giờ hạ lưng đọc toàn bộ văn thư đều có thể thương lượng.
“…… Không ra cửa phòng cũng có thể.”
“…… Ngươi không thích Thiên Không đại nhân, ta liền không gặp gã.”
” Phụ thân, ngươi tại sao không nói chuyện?”
Hoàng Di Nguyệt khẽ thở dài, xoa mi tâm, làm như hơi có chút phức tạp nói:” Vốn định về sau nếu ta không ở đây, ngươi còn có thể tự bảo vệ mình. Nhưng hiện nay nhìn ngươi như vậy……”
Mộc Thanh Lưu đối với ” lời nói tỉnh lược ” của y rất có lí giải bất đồng, nhỏ giọng phản bác:” Ta không biết ngươi đang nghĩ cái gì, ngươi có điều gì không thể nói với ta.”
Thân thể vừa nhấc lên lại rơi xuống, đã biến thành hai chân tách ra, giạng chân ở trên người người nọ. Trong nội tâm bất an không yên, người nọ hết lần này tới lần khác đều ở bên tai mềm giọng:” Sồ ưng (chim ưng con) lớn lên đều muốn tự tìm một mảnh trời riêng, ngươi lại phiền toái rất nhiều……”
Quét rơi văn phòng tứ bảo xuống đất, răng rắc, ở giữa không biết đánh rơi nát cái gì, một thanh âm thanh thúy vang lên.
Mộc Thanh Lưu thầm than một hơi, quả nhiên, một lát sau cả người đã bị y trải trên bàn. Mặc dù lòng có chút không cam cũng chỉ có thể phàn nàn, không thể chính thức ngăn lại.” Phụ thân, ngươi mỗi lần mất hứng vì cái gì luôn lấy ta ra hả giận?”
Người nọ trầm mặc, thiển tiếu vô ngân (cười nhạt không dấu vết).
Trước mắt Mộc Thanh Lưu bịt kín một mảnh bạch ảnh, là người nọ không biết ném vật gì đó lên, nhu nhuyễn, ôn noãn, nhẹ nhàng che lại hai mắt. Đưa tay muốn nắm lấy, người nọ lại không cho như ý, lập tức trói lại hai tay hắn đặt ở trên đỉnh đầu đối phương.
Y sam nửa mở hờ hững, chỉ còn một giải yêu đái (đai lưng), mặc cho y phục không có trói buộc mềm mại rơi xuống, áp ở dưới thân.
” Ngươi gần đây thật sự là càng ngày càng quá mức……” Ngoài miệng cười khẽ, nhưng trong lòng không mấy để ý, ngược lại tình ý giống như noãn thủy từ từ lan tràn thành con suối ồ ạt.
Hai chân bị mở ra, hắn cảm thụ sự chậm rãi áp tiến vào thân thể của mình. Trước mắt là bạch ảnh hư ảo, mập mờ, chỉ có thể cảm giác thấy. Cái trán bắt đầu xuất ra mồ hôi, nhiều lần như vậy vẫn không thể hoàn toàn thích ứng với loại hành vi này.
Dưới khuôn mặt là bàn học mộc đàn quen thuộc, xúc cảm nhẵn mịn, lại như thế nào cũng không nghĩ đến có một ngày là ở trên nó…… Người nọ bắt đầu xông tới, hắn theo động tác của người nọ trước sau đong đưa, lưng lần lượt ma xát ở trên mặt bàn, cảm nhận sâu sắc hỏa nóng phát lên. Thậm chí có thể rõ ràng nghe được thanh âm do eo của mình lần lượt đâm vào góc bàn tạo ra.
……Sắp bị bẻ gãy. Nhất định là sắp bị bẻ gãy.
” Không cần phải, lại……” Không thể nhịn được nữa, kẹp lấy eo người nọ, đột nhiên dùng một ít lực, động tác vặn vẹo mà lại buồn cười trợt xuống bàn, người nọ đem hắn đặt trở lại trên giường, đồng thời chính mình cũng nặng nề rơi vào trong lòng ngực của người nọ.” A……”
Nhạc cực sinh bi (vui quá hóa buồn). Thoát khỏi tra tấn từ cái bàn, lần rớt xuống kia bỗng nhiên lại làm cho thứ đó trong cơ thể càng chôn sâu vào, cứ như muốn đâm thủng phế phủ, thâm trầm, hơn nữa như vậy càng khiến cho người khủng hoảng.
Đáng hận là người nọ vẫn tĩnh như mặt hồ không dừng lại, nói cười tự nhiên.” Thanh Lưu, lần này cũng không phải là ta quá phận a?” Đáng tiếc, nghe thế nào cũng đều có chút ám sảng (ái muội+thống khoái) lẫn có chút hả hê.
Mộc Thanh Lưu nhất thời thanh tỉnh, ý thức được đã khiến y đắc ý mà nghiến răng nghiến lợi. Đem tư thế hai tay bị trói vòng qua cổ nam tử, mượn lực mới có thể thoáng nâng lên thân thể.
Giữa chừng phải thở dốc, bị nam tử sờ lên bên hông mềm mịn, không nhẹ không nặng véo một cái…… Khoảnh khắc đó lại từ đám mây oanh liệt ngã xuống. Bạch vụ (mây mù trắng) trước mắt biến thành hắc dạ (đêm đen)……(!!)
Lại rất lâu sau đó, lâu đến mức so với hắn trải qua luân hồi gặp quỷ còn dài hơn……
Lụa trắng ở hai mắt bị giật ra, kịch liệt thở dốc dần dần bình phục lại, vô lực nhìn nhìn thảm trạng của mình.
Nửa thân thể vẫn cùng kẻ hỗn đản tiếp hợp, hảo thuận tiện cho người chốc chốc đông sờ, chốc chốc lại tây vặn. Đại khái cũng là bởi vì ” Có người” Thật sự bận quá, cho tới bây giờ, hắn vẫn là cổ quái dán ở trên người của y.
Giãy giãy, rõ ràng chỉ là một mớ tơ lụa nhưng lại có thể buộc người đến chặt chẽ.
Mộc Thanh Lưu ngưng mắt đọng lại, bắt đầu cảm thấy khí không thuận. Đang định phát tác, lại lờ mờ bắt thấy ngoài cửa có vật gì đó đang sàn sạt rung động.
…… Tựa hồ, có người giẫm phải một tùng cỏ hoang trước cửa.
Thân thể thoáng chốc kích động, tiếp theo bắt đầu liều mạng giãy dụa.
Hoàng Di Nguyệt cũng thấy, vốn đang muốn cởi bỏ hai tay Mộc Thanh Lưu, ai ngờ đụng tới tình huống này, hai người lại bắt đầu dây dưa. Rốt cục khi hết thảy đều kết thúc, kết quả chính là…… một tên so với một tên càng giống như dân chạy nạn….=.=!!!
Thời gian vừa vặn.
Cửa bị người nhẹ nhàng đẩy ra.
Nam tử thân tử y nhẹ lay động chỉ phiến (quạt giấy), thản nhiên đi đến. Gặp phải tình huống trước mắt, không biết là vì sao lại làm như tuyệt không kinh hoảng. ‘Tát’ một tiếng, chỉ phiến vừa thu lại, hai tay giao nhau. Cười đến tao nhã, càng nổi bật, người càng phát ra chói mắt xuất chúng.
” Sư huynh, ta đoán ngươi lần này chắc chắn sẽ không lưu toàn thây cho ta đi.”
Ngoài cửa có một nữ thanh nói:” Làm sao vậy?”
Nữ tử tựa hồ là muốn chen vào cửa, Tử y nam tử mỉm cười xoay trở lại, bàn tay nhẹ nhàng đẩy, chưởng phong đem người mang ra một trượng xa.” Ta thấy ngươi vẫn là đừng tới đây, miễn cho đến lúc đó chôn cùng ta.”
Mộc Thanh Lưu ai cũng không thấy, gắt gao nhìn chằm chằm vào cột giường, tựa hồ là muốn lập tức dùng cái trán cùng tường thân mật.
Hoàng Di Nguyệt không nhanh không chậm đứng dậy, thản nhiên để ý hảo quần áo, nhàn nhạt nói:” Ngươi rất đúng lúc.”
Lam Như Tất mím môi cười.” Cũng may mắn ta không có tới sớm, bằng không khả năng bây giờ đang ở dưới mặt đất cùng sư phụ lão nhân gia uống rượu.”
“Đi ra ngoài, một khắc.”
Lam Như Tất tự nhiên không dám trái lệnh, khóe miệng lại treo một tia tiếu dung ý vị thâm trường. Mộc Thanh Lưu không cẩn thận liếc thấy, lập tức cảm thấy tiền đồ một mảnh hắc ám.
…… Vì cái gì cứ bị vạch trần như vậy, trong nháy mắt cả sư môn đều từng người trông thấy……
Hoàng Di Nguyệt nghiêng thân Mộc Thanh Lưu đặt trên giường, cũng không quên lau đi toàn bộ mồ hôi trên người, lại thay bộ đồ mới. Bản thân y chỉ vẻn vẹn bó lại mớ tóc dài.
“Nguyên lai ngày đó bọn họ đều không có việc gì……” Mộc Thanh Lưu trốn tránh mục quang của người nọ, cảm thán nói.
“Ta mặc kệ bọn họ, sư phụ ngươi cũng sẽ không tùy ý bọn họ xằng bậy.”
Mộc Thanh Lưu không khỏi buồn cười.” Sư phụ bình thường luôn theo ta lải nhải Lam…… Sư bá như thế nào không tốt, đến lúc nghiêm túc ngược lại hắn là tích cực nhất.”
Đột nhiên một ý niệm mạc danh kì diệu tháo chạy trong đầu nhiễu loạn tâm hắn. Mộc Thanh Lưu nhíu mày, trong thanh âm tràn đầy ngụ ý sơn vũ dục lai (mưa gió sắp đến).” Ngươi rõ ràng biết bọn họ muốn đến, ngươi biết rất rõ ràng……”
Bạch y nam tử trước người vẫn là mi mục thanh lãnh (trong trẻo nhưng lạnh lùng), trong mắt mang theo cảm giác lương ý như tuyết sương bay.
Như thế nào…… Đột nhiên nhìn vào trong mắt, đã biến thành ác quỷ?
Hơn nữa cái cười, ngày…… ngày càng làm cho người ta sợ hãi?
Người nọ đáp phi sở vấn (qua loa).” Với tính tình phong lưu kia của hắn, sớm nên kiềm chế. Đã có Lan Âm, nhưng nếu không quan tâm sẽ làm suy nghĩ của hắn động đậy. Vốn nên sớm diệt trừ hết thảy khả năng mới được.”