Kiếm Ảnh Trọng Lâu

Rốt cuộc nhàm chán đến cực độ, lập tức bám dính lấy Hoàng Di Nguyệt muốn y đi ra ngoài tìm Lam Như Tất xin một con “Thánh giáp trùng”. Khi trở về, quả nhiên thấy trong tay nắm cái gì đó, khe khẽ chấn động. (= =||||)

Giữa mi mục nam tử là tiếu ý như có như không, ý vị thâm tường nói:” Nắm chắc thời gian mà nhìn.”

Mộc Thanh Lưu còn chưa có suy nghĩ cẩn thận ý tứ trong lời nói, chỉ thấy năm ngón tay nam tử buông ra, một đạo lam quang trong khoảnh khắc phóng lên trời, trong chớp mắt xông loạn trong phòng, ở trước mắt người đan thành một mảnh quang hoa.

Mộc Thanh Lưu trầm mặc một lát, sau đó nghiêm trang nói:” Phụ thân, cái này gọi là ‘quả thực có thể vượt qua khinh công của ngươi’?”

” Ngươi là xem thường ta hay là xem thường nó?” Lời nói vừa hết, người đã lướt thân đi ra ngoài, động tác nhanh đến không thể nắm bắt, duỗi ra tay rồi lại đem phiến lam ảnh kia nắm lại trong tay,” Năm đó, bất quá cũng chỉ là cầm thứ này luyện tập thôi.” (……)

Mộc Thanh Lưu rất nể tình vỗ tay ủng hộ. Hoàng Di Nguyệt cười khẽ, vươn tay giữ chặt tay Mộc Thanh Lưu, đem nắm tay bắt trùng úp lên.

Lòng bàn tay có cái gì đó ngoan cố chống lại, gãi lòng bàn tay một trận ngứa nhột. Nam tử lại thừa cơ giáo dục một trận:” Đương kim chú thuật lại hiếm ai biết, nếu muốn từ trong mọi người phân biệt được có người mang dị thuật hay không, phải dùng ‘tâm nhãn’ để thể nghiệm.”

” Sư phụ có nói qua.” Không muốn cho Hồng Ức mất mặt, lần này đành phải không nể tình.

Rút ra bàn tay, trùng tử bắt đầu đi loạn chẳng có mục đích. Tư thế bán nằm lên eo người kia, lẳng lặng dựa sát vào nhau.

” Kỳ thật, phụ thân, ngươi cố gắng như vậy hơn phân nửa là vì ta đi?” Trong không khí ôn hòa truyền đến thanh âm tinh tế.

Hoàng Di Nguyệt xoa xoa cái đầu đang chôn ở bên hông mình, không nói.


Mộc Thanh Lưu không trông cậy vào hắn có thể ngoan ngoãn đền tội, chỉ có bất đắc dĩ mặc niệm.” Mặc kệ nói như thế nào, đã…… Nếu là vì sau này, sau này ta và ngươi có thể ở cùng một chỗ…… Ngươi cũng không thể gặp chuyện không may mới được.”

” Thanh Lưu, ngươi như thế nào luôn nghĩ cái này?”

Lại bị người nọ mỉm cười răn dạy.

Mộc Thanh Lưu chết không thay đổi, nhíu mày truy vấn:” Không hề nghĩ hy sinh chính mình bảo vệ ta? Không hề nghĩ dù cho chính mình chết cũng phải bắt được pháp khí gì đó? Không hề nghĩ nếu ngươi chết từ nay về sau ta quả thật sẽ trôi qua tốt?…… Ngươi mấy ngày nay biến đổi biện pháp tra tấn ta, đánh chủ ý gì thực cho rằng ta không biết?”

Bạch y nam tử nghiêng thân về phía trước ôm cả người hắn, hôn nhẹ trấn an. Nhàn nhạt nói:” Ta thừa nhận, thẳng đến mới vừa rồi, trong nội tâm của ta đích thật là có ý nghĩ này. Hiện tại đã không còn.”

Mộc Thanh Lưu thoáng yên tâm. Ai bảo người nọ ở bên tai thổi khí như ngăn trở, thanh âm vừa réo rắt vừa băng lãnh, tựa như bạch tuyết tháng chạp bay tán loạn.” Nhưng mà, Thanh Lưu, ngươi như thế nào còn chưa thụ giáo huấn? Ta là phụ thân ngươi, ngươi chính là nói chuyện với ta như vậy?”

Người trước một khắc còn vênh váo hung hăng tức thì ngây ngốc.

…… Đắc ý quên khuôn phép sao?

Mắt mang theo cầu khẩn nhìn nam tử, nhưng chỉ phí công vô dụng. Chỉ cần được trả lại một cái tiếu dung, thì lại thành một tòa điêu tượng.

Quả nhiên là…… tự làm bậy không thể sống.


Ngày kế. Sáng sớm bị người nửa xách nửa tha ra thâm sơn rừng già, Trọng Mộng đánh xe thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn hắn, muốn cười nhưng không dám cười. Mộc Thanh Lưu buồn cười, biểu tình cũng là muốn cười nhưng không thể cười.

Nhanh chóng đến tối đêm, thật vất vả mới ra khỏi xe ngựa, không biết là đến thành trấn phồn hoa phụ cận nào. Ngồi ở bến tàu, hảo hảo thưởng thức thuyền tam ngôi (3 cột buồm) hóa chân giới thực (hàng thật giá thật=]]).

Sau đó lại tiếp tục bị người nâng lên trên chiếc thuyền nào đó. Lam Như Tất học động tác của hắn ghé vào đầu thuyền, nghiêng đầu mỉm cười, trêu chọc nói:” Tiểu Thanh Lưu, nguyên lai ngươi say tàu?”

Mộc Thanh Lưu trong ngày hôm nay cuối cùng thành công kéo ra một vòng tiếu dung, mặc dù là cười khổ.

Một ngày bi ai…… chóng mặt từ sáng sớm đến tối muộn, khiến người nhìn vào chê cười.

Một đêm trước, tuy cuối cùng không có người nào buộc hắn khán độc khán thuốc, nhưng lại không biết từ nơi nào nhảy ra bản kỳ phổ (dạy đánh cờ), tiếp tục bị người lăn qua lăn lại. Với Mộc Thanh Lưu mà nói, đó đã là thứ buồn tẻ lại không có hứng thú, hết lần này tới lần khác có người còn muốn chết lôi kéo hắn không cho người ngủ.

” Thanh Lưu, tới ăn một chút.” Bạch y nhân lay lay đứng ở cửa tàu kêu gọi.

Mặc dù vừa thấy được người kia, trong nội tâm vẫn đang không ngừng run rẩy, nhưng Mộc Thanh Lưu vẫn ngoan ngoãn đi tới. Người đang dưới mái hiên, không thể không cúi đầu.

“…… Phụ thân, thuyền này mua lúc nào?”

Nam tử vươn tay hướng một ngón tay tới đuôi thuyền, cũng không nói nhiều, xoay người vào khoang thuyền.


Mộc Thanh Lưu quay đầu lại, tà dương chiếu rọi khiến mặt sông thành huyết hồng, đàng xa bạch phàm (buồm trắng) rợp đầy trước mặt từ trong gió gào thét mà đến. Mênh mông bát ngát, kéo dài ngàn dặm. Bất quá mỗi đầu thuyền đều chọn một diện kì (cờ biểu tượng), bên cạnh khắc một tự ” Thanh”.

– Thanh Thành mặc dù không còn, nhưng nhiều sinh ý cùng Thanh Thành có quan hệ lại không thể đứt đoạn.

Ra là vậy.” Nguyên lai là lấy việc công làm việc tư.”

Chính là đội tàu đi theo đằng sau, cũng không nhất định phải là thương nhân đứng đắn.

Thuyền đi ba ngày, Mộc Thanh Lưu vẫn tựa vào đầu thuyền, cũng vẫn hữu khí vô lực.

” Phụ bối (bậc trưởng bối)” Môn phái toàn bộ chen chúc ở trong khoang thuyền, một khắc càng không ngừng đảo tung bố phòng đồ, không được phép cho người chen vào.

Thuyền đi năm ngày, Hoàng Di Nguyệt đẩy cửa đi đến mạn thuyền, gió lạnh thổi ống tay áo bay phất phới.” Thanh Lưu?”

Mộc Thanh Lưu xoay người mỉm cười, nói:” Cuối cùng đã nhớ tới còn có người này?”

Nam tử đi đến bên người, bởi vì gió mạnh nên chỉ có thể đem bản vẽ trải ở trên mạn thuyền. Đi đến bên cạnh người ngồi xuống, ngón tay vươn ra chỉ lên mớ kiến trúc chằn chịt vây quanh kiến trúc chủ– Dược sư điện.

“Thanh Lưu, ngươi xem. Tư Không phủ tín phật nên lập Dược sư điện, trên thực tế dưới mặt đất điện này âm thầm cung phụng Vishnu thần điện của Bà La môn giáo.”

Mộc Thanh Lưu nhớ tới thần điện dưới lòng đất của Thanh Thành, không khỏi bật cười nói:” Bọn họ luôn không muốn người nhìn thấy như vậy sao?”

“Không riêng như thế, chỉ là hình thức cũng không khác nhau lắm,” Đây là bộ dáng đại khái của điện, ngươi nhớ kỹ. Ta sẽ ở trong này nghênh chiến Đái Cửu Khuyết.”


” Có cái gì cần ta làm sao?” Không cần nhiều lời cũng đã sáng tỏ ngụ ý. Mặc dù trong lòng bàn tay lấm tấm mồ hôi, đáy lòng cũng là lo sợ.

Quả nhiên thấy Hoàng Di Nguyệt chỉ chỉ cửa thần điện.” Nếu ngươi ở đây trông thấy một nụ hoa sen, nắm lấy nó đẩy ra là được. Phong mộ thạch của cửa điện sẽ trong nháy mắt rơi xuống, ngươi đi nhanh sẽ không có việc gì.”

Mộc Thanh Lưu chậm rãi cầm bàn tay lạnh buốt của người bên cạnh, ngưng liễm con mắt, thần sắc phiêu hoảng bất định.” Phụ thân, ngươi thì sao?”

Cố gắng trợn mắt, gió tựa hồ càng thêm mãnh liệt. Chỉ cảm thấy trên gương mặt đều muốn bị cạo xuất ra từng đạo vết máu. Người kia khẽ nghiêng người đưa hắn ôm vào trong ngực, lập tức lại cười nhạt.

Mạn bất khinh tâm (không đếm xỉa tới) đáp:” Thanh Lưu, ngươi phải tin tưởng ta.”

Chợt giật mình, mờ mịt. Lại đích xác không biết là tin hay là không tin, chỉ có thể mặc cho việc này không giải quyết được gì. Nếu nam nhân này nói dối, cùng lắm thì chính mình cô tịch nửa đời, nếu không thì sống lâu một hồi rồi sẽ theo y đi…… Cẩn thận ngẫm lại, kỳ thật cũng không tính là đại sự gì.

Vì vậy bỗng nhiên cười khẽ, nói:” Ngươi đi đi, ta tin tưởng ngươi.”

Nam tử mục quang chớp lên, gục đầu xuống, ngược lại nhẹ nói:” Chỉ là những lời này? Ta đi?”

” Phụ thân……?”

Bạch y phiêu nhiên, Mộc Thanh Lưu đang trong khó hiểu thì người đã đi xa.

Thật sự khó hiểu.

Thuyền đi bảy ngày. Thành thị vô cùng xinh đẹp mà quen thuộc trong chín năm dần dần hiển lộ ở trước mắt. Nhìn vào nhân tâm, hỉ ưu trộn lẫn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận