Editor: Lục Thất Tiểu Muội.
***
Sư Yển Tuyết bị đánh thức giữa một mảng nhao nhao ồn ào, trận giày vò đêm qua khiến hắn kiệt sức rồi, khó khăn lắm mới chỉnh đốn xong Phong Thính Lan, bây giờ lại bị ồn tỉnh, không khỏi mang theo chút tức giận rời giường.
Quỳ ở ngoài màn lưới là một tiểu tiên nga, run run rẩy rẩy thành một đoàn, đầu cũng không dám ngẩng lên, chỉ mang theo tiếng khóc nức nở nói: "Thần Quân mau tới cứu nhị điện ta với!"
Sư Yển Tuyết sờ sờ vào sau eo đau nhức, hỏi: "Hắn thì làm sao?"
"Nhị điện hạ chọc giận bệ hạ, bệ hạ sai người áp giải nhị điện hạ đi Tru Tiên Đài chịu hình rồi!" Tiểu tiên nga lớn gan nói.
Trán của Sư Yển Tuyết thình thịch phát đau, ngược lại thở ra một ngụm khí lạnh, thầm nghĩ đứa nhỏ này cũng thật sự không bớt lo.
"Thần Quân..." Tiểu tiên nga vừa muốn cầu xin thêm, chỉ cảm thấy lụa mỏng trước mắt hơi giương cao lên, lúc ngẩng đầu lên lần nữa thì đã không thấy người rồi.
Trước Tru Tiên Đài, Thiên Đế và Thiên Quân đang lạnh mặt ngồi trên bảo tọa hắc ngọc(*), Phong Thính Lan quỳ ở trước đài, dây xích dài khóa ở cổ tay mắt cá chân khắc đầy chú ấn, hắn buông mắt xuống, trên mặt lại không có quá nhiều cảm xúc, giống như hình phạt này không hề có liên quan gì tới hắn.
Thiên Đế biết, đây là tiểu nhi tử này của hắn lại đang bướng bỉnh.
"Ta hỏi lại ngươi một lần, ngươi khăng khăng muốn giải tịch?" Sắc mặt Thiên Đế xanh xám, hỏi.
Phong Thính Lan khép mắt, chưa từng có một chút do dự: "Phải."
Thiên Đế ép cơn giận xuống, nói: "Thính Lan, Thần Quân năm đó vì Thần Tộc nam chinh bắc chiến, là dùng sức của một người chống chọi lại tất cả nghiệp giết chóc, tự có công đức lớn với Tử Tiêu thiên đình.
Hắn đồng ý bỏ một sợi Canh Kim cứu ngươi, là quân phụ của ngươi đến quỳ cầu xin đó.
Hôm qua ngươi đón hắn hợp tịch, hôm nay cùng hắn giải tịch, đem mặt mũi của hắn đặt ở chỗ nào?"
"Là ta phụ Thần Quân, cũng cô phụ tâm ý của phụ hoàng và quân phụ." Phong Thính Lan đáp.
Thiên Đế trầm mặc một hồi lâu, hắn quá hiểu con trai mình, chuyện đã nhận định thì có mười con rồng cũng không kéo về được.
"Nếu đã như vậy, ngươi dù sao cũng phải cho vi phụ một lời ăn nói với Thần Quân." Thiên Đế bất đắc dĩ quay người đi, hạ lệnh nói: "Trên đánh thần tiên, quất roi 81 cái."
Hình Thần mặt không cảm xúc mời ra đánh thần tiên, nâng tay vung xuống, tiếng roi trầm thấp, rơi xuống sống lưng của Phong Thính Lan, huyền y hoa văn rồng cuốn nhất thời nứt ra một đường, tróc da bong thịt, huyết sắc tung tóe.
Thiên Quân ngồi trên đôi mắt đỏ lên, mím chặt bờ môi trắng bệch, không nói được một lời.
Thiên Đế đi qua, chắn lại ở trước mặt đạo lữ, che khuất tầm mắt của hắn.
Máu ướt đẫm huyền y trên người Phong Thính Lan, lộ ra đỏ sậm đậm đặc, máu rồng nóng hổi rơi đầy thềm bạch ngọc lạnh cứng.
Phong Thính Lan từ đầu đến cuối không bật ra một tiếng, chỉ là thân hình dần dần lung lay, lúc phát roi thứ ba mươi rơi xuống người, cuối cùng cũng không chống đỡ nổi, ngã vào trong bãi máu.
Hình Thần chưa từng vì bất cứ kẻ nào mà thủ hạ lưu tình, đánh thần tiên dính đầy máu rồng, lại lần nữa giơ cao lên.
Một đạo kiếm khí sắc bén bay vút tới, va cùng một chỗ với đánh thần tiên, Hình Thần cảm thấy cổ tay tê rần, đánh thần tiên rời khỏi tay rơi ra, rơi trên đài bạch ngọc.
Sư Yển Tuyết che tay áo ho nhẹ lên, vừa nãy dưới tình huống cấp bách, một đạo kiếm khí kia kéo theo vết thương cũ trên thần hồn, mang theo một trận đau ngầm.
"Thần Quân..." Thiên Đế không biết là nên căng thẳng hay là nên nhẹ nhàng thở ra, vừa không còn mặt mũi nào đối diện với Sư Yển Tuyết, lại vừa đau lòng cho con trai nhà mình.
Sư Yển Tuyết thở chậm rãi, nhìn Phong Thính Lan bị đánh đến huyết nhục mơ hồ trên mặt đất một cái, không nhịn được nói: "Có lời gì không thể ngồi xuống nói, đang yên đang lành lại đánh đứa nhỏ làm gì?"
Thiên Đế lạnh mặt xuống nói: "Nó mạo phạm Thần Quân, chịu đánh không thiệt."
Nhắc tới "Mạo phạm", Sư Yển Tuyết lại nhớ đến tối qua, bản mặt già nhất thời không có chỗ nào để, chỉ có thể kiên trì nói: "Bổn tọa đã đánh rồi, làm gì đến mức phải đánh hắn như thế này?"
Thiên Đế áy náy không chịu nổi: "Thần Quân chịu cứu nó, là Thần Quân khoan dung nhân từ, nó không biết tốt xấu, vong ân phụ nghĩa lại muốn giải tịch với Thần Quân, điểm này khiển trách trừng phạt coi như nhẹ rồi."
Sư Yển Tuyết lập tức hiểu ra, chỉ nói: "Hóa ra là chuyện này, vậy thật sự oan uổng cho hắn rồi.
Là bổn tọa bảo hắn đến đề nghị giải tịch, chịu hình cũng nên là bổn tọa gánh."
"A Tuyết, ngươi quá chiều nó rồi." Trong lòng Thiên Đế ngũ vị tạp trần, đè thấp thanh âm gọi Sư Yển Tuyết một tiếng.
"Ngươi cũng xuống tay được, không sợ Thiên Quân buồn sao? Xấp xỉ là được rồi, nghe lời bổn tọa một lần, việc này dừng ở đây." Sư Yển Tuyết vung bàn tay lên, gõ chắc chắn nói: "Để Tinh Quân giải tịch là được, núi Lăng Dương ta thanh tịnh, không có ai dám đến trước mặt ta nói gì.
Ngươi trở về khuyên giải Thiên Quân nhiều vào, tính hắn bướng bỉnh, trước nay luôn không chịu nợ ta nửa phần.
Trông chừng hắn chút, đừng để hắn nhất thời nghĩ không thông, cắt chân thân đưa đến cho ta."
Phong Thính Lan nghe thấy bên tai có người nói chuyện, cố hết sức mở to mắt ra, lờ mờ nhìn thấy một người đứng trước người hắn, tuyết y mảnh mai, cổ tay áo có một chỗ vân hoa trạm lam, không biết tên.
Giống như năm đó hoảng hốt mở mắt ra, vô tri vô giác nhìn thấy chính là thân ảnh này, hai dáng chồng lên nhau ở một chỗ, không sai chút nào.
"Sư phụ..." Phong Thính Lan lẩm bẩm nói nhỏ một tiếng, rơi vào hôn mê.
Sống lưng của Sư Yển Tuyết hơi cứng lại, chậm rãi xoay người, đã thấy hai mắt của Phong Thính Lan nhắm chặt, một thân huyền y rách rưới, máu thịt mơ hồ.
Hắn thở dài một hơi, cởi ngoại y trắng như tuyết ra giúp Phong Thính Lan che đi vết thương toàn thân, lúc này mới đứng dậy nói với Thiên Đế: "Dẫn hắn xuống chữa thương đi, bổn tọa đi đây."
Nhị điện hạ của Tử Tiêu thiên đình cuối cùng trong ngày thứ hai hợp tịch, đã giải tịch rồi.
Núi Lăng Dương vẫn như ngày trước, chín đỉnh chín cảnh, mỗi cái đều không giống nhau.
Linh mạch trời đất bắt đầu ở Lăng Dương, linh khí ở đây dồi dào kinh người, chắc chắn là đạo trường tốt nhất của đại hoang này.
Nếu như người có lòng ở trong này mới phát hiện, ở đây quá yên tĩnh rồi, ngoại trừ linh thực trời sinh, không còn vật sống nào nữa.
Đầm lớn không cá, núi cũng không hươu, ngay cả một con Phi Điểu trên bầu trời cũng không có.
Thần binh thiên địa chủ sát phạt, sát ý quá nặng, nếu không phải núi Lăng Dương có linh mạch trời sinh, dựa vào sát ý trên người Sư Yển Tuyết, chỉ xứng với một tòa đỉnh núi trơ trụi cùng vô số cây khô.
Cơn gió nhẹ thổi tới một đóa hoa thương khung rơi chầm chậm, rơi đúng vào trong lòng bàn tay mở ra của Sư Yển Tuyết, hắn nâng mắt nhìn về phía núi xa tịch mịch kia, hơi thất thần.
Một hồi lâu sau, Sư Yển Tuyết lắc đầu khẽ cười một tiếng, trong lúc xoay người gió đầy ống tay áo, hắn từng bước lên lầu gác, vẻ mặt dần yên ả trở lại.
Náo nhiệt hai ngày, khá tốt.
***
Editor: Ai hưởng qua náo nhiệt lại không nhớ nhung chứ ;_;
Cặp này đánh nhanh gọn lẹ thật, chương trước cưới, chương sau động phòng, chương tiếp ly hôn @[email protected]
.